Editor: Nguyetmai
"Vì ở thời của cô, đồ bị hỏng thì sửa lại dùng, còn ở thời của hai đứa, hỏng thì mua cái mới, kể cả tình yêu cũng vậy."
Lúc Hoắc Miên đang xúc động về lời nói đầy sâu sắc của cô Diêu, Tần Sở bỗng nhiên nói xen vào: "Em nghe nói ở thời của cô, bởi vì áp luận dư luận, cho nên không dám ly hôn dù cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, cuối cùng có không ít người đã chết vì uất ức. Mà bây giờ, dù tỉ lệ ly hôn có cao, nhưng trong lòng không cảm thấy uất ức nữa."
Hoắc Miên: "…"
Cô Diêu: "…"
Hai người bị lời của Tần Sở làm nghẹn lời.
Cuối cùng, Hoắc Miên lên tiếng trước, cô lén nhéo đùi Tần Sở ở dưới gầm bàn: "Khụ, anh nghe được mấy lời ngụy biện này ở đâu đấy?"
"Chẳng lẽ anh nói sai?" Tần Sở hùng hổ hỏi lại.
Hoắc Miên lại lén kéo kéo góc áo của anh: "Anh câm miệng lại cho em."
Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng cô Diêu lại nghe thấy rất rõ.
Bà cười cười: "Không sao, Tần Sở nói cũng đúng. Ở thời của cô, tư tưởng mọi người còn rất bảo thủ, có nhiều cuộc hôn nhân là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, dù có không hài lòng thì cũng không được có suy nghĩ ly hôn. Bởi vì trong mắt mọi người thời đó, ly hôn là tội lớn lắm, không chỉ có cha mẹ không chấp nhận nổi, mà ngay cả hàng xóm láng giềng cũng sẽ chỉ trích, bàn tán ra vào. Bây giờ thời đại tiến bộ rồi, lớp trẻ các em khởi xướng việc sống vui vẻ, cuộc sống ngắn ngủi, không thể bạc đãi bản thân được. Tư tưởng này không sai, cô chỉ muốn nói là dù thời đại thay đổi, dù tình người đổi thay, thì cũng không được quên suy nghĩ và tâm nguyện ban đầu của mình."
Advertisement / Quảng cáo
Tần Sở nghe xong những lời này, có vẻ như hơi xúc động.
Không quên tâm nguyện ban đầu của mình. Đúng vậy, Hoắc Miên đã trở thành duy nhất trong lòng anh.
Anh chưa từng quên tình cảm của mình.
Bảy năm trước, khi anh vẫn còn là cậu thiếu niên ngây ngô, anh đã dám đứng trước mặt cha mình nói: Con muốn cưới Hoắc Miên.
Bây giờ, bảy năm đã qua đi, anh đã kết hôn với Hoắc Miên thật. Đối với anh mà nói, Hoắc Miên vĩnh viễn là sự tồn tại đáng quý nhất trong cuộc đời anh.
Sau khi rời khỏi nhà cô Diêu, hiếm khi có dịp hai người không vội về nhà.
Tần Sở lái xe đến cổng trường trung học Số 2, hai người xuống xe, đi bộ vào sân thể dục.
Trường trung học Số 2 vẫn là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, giờ này các học sinh vẫn còn đang ở phòng tự học buổi tối.
Chỉ có vài nhóm giáo viên đang tản bộ trên sân tập. Ánh đèn sáng ngời chiếu sáng toàn bộ ngôi trường.
Trong một buổi tối đẹp như vậy, Tần Sở cũng cảm thấy tâm trạng mình cực kì bình yên.
Advertisement / Quảng cáo
"Chỗ này chẳng thay đổi gì cả, vẫn đẹp như trước." Nhìn những chiếc đèn nhấp nháy chăng ở xung quanh sân bóng rổ, Hoắc Miên cảm khái.
"Sau khi tốt nghiệp, em đã quay về đây lần nào chưa?" Tần Sở hỏi.
Hoắc Miên lắc đầu: "Trừ lần đến ăn mì ở tiệm mì A Tín với anh thì em chưa quay lại đây lần nào."
Tần Sở nhìn ngôi trường, ánh mắt vừa mơ màng lại sâu thẳm, anh khẽ thở dài: "Lúc còn ở Mỹ, anh lại mơ thấy nơi này vô số lần, anh nhớ rõ từng cọng cây ngọn cỏ ở đây."
"Anh vẫn là truyền thuyết của trường trung học Số 2 đấy." Hoắc Miên mím môi.
"Anh bị mọi người quên lâu rồi."
"Quá khứ huy hoàng đã qua, truyền thuyết thì vẫn đang tiếp diễn, các cô gái chưa bao giờ hết điên cuồng mê mẩn anh đâu." Hoắc Miên cười khẽ.
Khi đó, mấy bạn nữ còn căng cả băng rôn ra để tỏ tình với Tần Sở, trên đó còn ghi những câu sến chảy nước.
Ví dụ như: Tần Sở, tình yêu của chúng em đối với anh như cây non kiên cường không đổ ngã, dù Trung Quốc có chuyển động thì em cũng không đổi.
Sau khi Hoắc Miên nhìn thấy câu đó, cô cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người. Cô dám lấy tính mạng của mình ra thề, Tần Sở yêu được mấy cô gái đó mới là lạ.
"Còn em thì sao, em đã từng mê mẩn anh một cách điên cuồng bao giờ chưa?" Tần Sở đột nhiên quay sang, kề sát bên Hoắc Miên, nhìn cô nghiêm túc hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...