Editor: Nguyetmai
"Hai đứa đừng sốt ruột, chị đã báo cáo chuyện này cho viện trưởng rồi, nhưng bây giờ viện trưởng vẫn đang bận họp ở nước ngoài, ba ngày nữa mới về. Chị đã nói với sản phụ là ba ngày nữa đợi viện trưởng về thì sẽ giải quyết chuyện này, chúng ta không thể tự giải quyết được."
"Y tá trưởng, xin lỗi, em làm phiền đến mọi người rồi."
Vì một quyết định của bản thân mà lại khiến cả khoa phụ sản của bệnh viện gặp phiền phức lớn như vậy, cô cảm thấy cực kì áy náy.
"Đừng nói như vậy, em cũng chỉ sốt ruột để cứu người mà thôi, chị hiểu. Yên tâm đi, nếu sản phụ đã không sao rồi thì dù họ có làm lớn chuyện đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô dụng. Mặc dù em không phải là bác sĩ nhưng ca phẫu thuật cũng rất hoàn hảo, chỉ là hơi vượt quyền thôi, chứ cũng chẳng phải là tội phạm giết người gì, đừng lo lắng."
"Em không lo lắng, em chỉ cảm thấy rất có lỗi với mọi người thôi."
"Nếu thấy có lỗi với mọi người thì cứ giữ vững tinh thần này, chống lại người nhà ngang ngược của bệnh nhân cùng mọi người." Y tá khẽ trách.
"Em biết rồi, em sẽ không trốn tránh."
"Vậy là tốt rồi."
"Y tá trưởng, em muốn gặp riêng sản phụ để tâm sự một chút." Cuối cùng, Hoắc Miên chầm chậm lên tiếng.
"Cũng được, em tâm sự với cô ấy đi, chỉ cần lương tâm của cô ấy thức tỉnh rồi chịu bỏ qua chuyện này thì mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều, cùng lắm thì chúng ta miễn phí tiền viện phí và tiền phẫu thuật, chỉ hi vọng là đừng làm loạn lên nữa, nếu động đến truyền thông thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện."
"Em hiểu."
Tâm trạng Hoắc Miên hơi nặng nề.
Mắc dù đây đều là những việc mà cô đã dự đoán trước, nhưng đến mức này rồi, cô vẫn cảm thấy có chút chạnh lòng.
Cô có lòng tốt cứu người, nhưng lại bị cắn ngược lại, hệt như câu chuyện ông nông dân nuôi rắn vậy.
Cô không rõ, bản thân sản phụ cũng là một người mẹ, biết cô đã cứu cả hai mẹ con mình, không những không cảm kích thì thôi, sao lại còn hùa theo người nhà mình, lừa gạt người khác để tống tiền cô và bệnh viện chứ?
Chẳng lẽ bây giờ làm người tốt lại khó đến vậy ư?
"Đàn chị, em đã bảo với chị rồi mà, người tốt khó làm lắm." Vẻ mặt Hoàng Duyệt cũng cực kì buồn phiền.
"Dù thế nào chị cũng không hề hối hận vì đã cứu được hai mẹ con họ, tính mạng của một người không phải là thứ có thể tùy tiện định giá, chị sẵn lòng đối mặt với tất cả mọi chuyện. Tiểu Duyệt, chuyện này cứ giao cho chị, em chỉ là trợ lý thôi, không liên quan gì cả."
"Em không sợ, chị, mặc dù em không có bản lĩnh gì cũng chỉ là một y tá thực tập mà thôi, nhưng cùng lắm thì em không làm việc nữa, em chắc chắn sẽ luôn ủng hộ chị."
"Chị biết rồi, nhưng chị vẫn không muốn làm liên lụy đến em, bây giờ chị đến phòng bệnh gặp sản phụ đã, em mau về khoa xét nghiệm đi, chỗ đó lúc nào cũng phải có người trông."
Sau khi chia tay Hoàng Duyệt, Hoắc Miên liền đi thẳng đến phòng bệnh của sản phụ kia.
Vì tình huống của sản phụ này khá đặc thù, nên cô ta đã được sắp xếp một phòng bệnh đơn, điều kiện khá tốt, cũng khá kín đáo.
Sau khi gõ cửa, Hoắc Miên đi vào. Sản phụ đang trêu đứa bé trong nôi, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của người mẹ. Nhưng khi vừa thấy Hoắc Miên, cô ta lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, ánh mắt cũng trở nên rất phức tạp.
"Xin chào, tôi là người đã thực hiện ca phẫu thuật sinh mổ cho chị, tên tôi là Hoắc Miên, chúng ta có thể tâm sự một chút không?"
"Tôi… Tôi không có gì để nói với cô cả." Sản phụ cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Miên, rõ ràng là đang chột dạ.
Hoắc Miên khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đến bên nôi trẻ em nhìn xuống cô bé đang nằm trong nôi: "Cô bé rất đáng yêu, nhìn rất giống chị."
Sản phụ cắn môi, không nói gì, dường như trong lòng cô ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.
"Anh trai chị đến bệnh viện làm ầm ĩ không phải là ý của chị đúng không? Do chồng chị bảo chị làm vậy à?"
"Sao cô lại biết?" Sản phụ khó tin ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Miên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...