Editor: Nguyetmai
"Cô nói gì vậy? Cái gì mà tống tiền, đây là đòi bồi thường hợp lý, các cô làm thế kia là thuộc về rủi ro điều trị. Không chỉ cô mà bệnh viện cũng phải chịu trách nhiệm, chúng tôi đã nhờ luật sư tư vấn rồi."
"Ồ, ai là người chỉ đường cho các anh vậy?" Hoắc Miên nhìn ra được mấy người này không có văn hóa, chắc chắn không biết gì nhiều. Sản phụ và đứa trẻ đều khôi phục tốt, vậy mà bọn họ lại đột nhiên làm ầm lên, nhất định là bị người ta xúi giục.
Quả nhiên, nghe được Hoắc Miên hỏi như vậy, người đàn ông dẫn đầu tự xưng là anh trai sản phụ lập tức thay đổi sắc mặt.
"Chỉ đường gì chứ? Bây giờ em gái tôi khó chịu, tôi vốn định hỏi bác sĩ mổ chính, nhưng cả đám bác sĩ trong khoa phụ sản đều nói không phải bọn họ phẫu thuật, người phẫu thuật là một cô gái tên Hoắc Miên. Chúng tôi hỏi thăm rồi, trong khoa phụ sản không có bác sĩ nào tên Hoắc Miên, chỉ có một cô y tá thực tập tên Hoắc Miên. Cô là y tá thực tập mà dám to gan lớn mật phẫu thuật cho em gái tôi. Đồ chết tiệt, xem tôi có đánh chết cô không?"
Nói xong, gã đàn ông đeo dây chuyền vàng xông lên đánh Hoắc Miên. Nhưng còn chưa hạ tay xuống thì đã bị Hoắc Miên nắm chặt cổ tay lại.
Hoắc Miên bộc phát sức lực kinh người, siết đau tay của gã đàn ông.
"Ở đây là bệnh viện, các anh không được phép dùng bạo lực. Tôi sẽ nói cho các anh biết sự thật. Các anh nói sản phụ khó chịu thì lấy chứng cứ ra đi, đừng nói mà không có chứng cứ. Nếu các anh chưa làm rõ tình hình mà đã tiến hành công kích nhân thân tôi, thì tôi có quyền báo cảnh sát."
"Được, báo cảnh sát đi, cô báo cảnh sát nhanh đi, để cảnh sát bắt người phụ nữ lòng dạ hiểm độc này đi."
"Cho tôi xin đi, các anh nói lý được không. Nếu không có đàn chị tôi thì em gái anh có thể sống tới ngày nay sao? Rốt cuộc là người nào lòng dạ hiểm độc đây?" Hoàng Duyệt tức giận đến mức khuôn mặt tái xanh.
"Tiểu Duyệt, đừng nói nữa." Hoắc Miên ngăn Hoàng Duyệt, không cho cô ấy cãi nhau với người nhà bệnh nhân.
Lúc này, bảo vệ trong bệnh viện đã chạy tới kéo mấy người đàn ông ra khỏi khoa xét nghiệm.
"Hoắc Miên, xảy ra chuyện gì vậy?" Trưởng khoa Hàn đi tới hỏi.
"Trưởng khoa, bên khoa phụ sản có chút việc, có lẽ tôi phải đi qua đó xem."
"Mau đi đi." Trưởng khoa Hàn cực kì dễ tính, lập tức cho Hoắc Miên tạm nghỉ.
Hoắc Miên và Hoàng Duyệt cùng đi đến tòa nhà khoa phụ sản. Bây giờ cô chỉ muốn xác nhận rốt cuộc sản phụ có biến chứng hay không.
Tòa nhà khoa phụ sản.
Hoắc Miên còn chưa đi đến phòng bệnh đã gặp được y tá trưởng.
"Hoắc Miên, chị đang định tìm em."
"Là chuyện của sản phụ sao?"
Y tá trưởng gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói người nhà bệnh nhân đến khoa xét nghiệm gây chuyện."
"Vâng, bọn họ luôn nói rằng bệnh nhân bị biến chứng, choáng đầu không thể xuất viện, muốn em và bệnh viện cho một câu trả lời."
Sắc mặt y tá trưởng không tốt lắm, nặng nề nói: "Vậy thì phiền phức rồi. Chị vốn tưởng rằng bệnh nhân khôi phục tốt, đến khi xuất viện sẽ xong chuyện, không ngờ vẫn không giấu được người nhà bệnh nhân."
"Sản phụ có thật sự bị biến chứng không chị?" Hoắc Miên cảm thấy mình phẫu thuật rất thuận lợi, sẽ không có biến chứng gì mới đúng.
Y tá trưởng lắc đầu, kéo Hoắc Miên qua một bên, nhỏ giọng nói: "Chuyện không đơn giản như vậy. Chị đã xem các chỉ số của sản phụ, tất cả đều bình thường, có thể xuất viện được rồi. Thế nhưng cô ta luôn miệng nói mình bị choáng đầu, khó chịu, kiểm tra thì không kiểm tra ra được gì. Chị nghi ngờ bọn họ lập mưu lừa gạt tống tiền. Tối qua, chồng sản phụ biến mất đã lâu đi tới đây, nghe nói ở không bao lâu liền đi. Kết quả hôm nay có nhiều người đến làm ầm ĩ như vậy, chị nghi ngờ bọn họ đã bàn bạc trước."
"Thì ra là vậy." Hoắc Miên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Y tá trưởng, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hoàng Duyệt còn nhỏ tuổi nên sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...