Editor: Nguyetmai
"Viện trưởng quá khen rồi, không có gì đáng tiếc cả. Thật ra, tôi có thể tìm được vị trí thích hợp với mình là tốt lắm rồi. Làm bác sĩ rất cực khổ, có thể nói là tôi ích kỷ, không muốn để bản thân mệt mỏi." Hoắc Miên lại nở nụ cười.
Cô rất may mắn, bởi vì viện trưởng Ngô không vì lời nói của Ngô Hiểu Tuyết mà có thành kiến với cô.
Điều này chứng tỏ viện trưởng là một người rất công bằng.
"Được rồi, nếu đây là quyết định của cô thì tôi sẽ không ép buộc nữa. Cô đến khoa xét nghiệm báo danh đi, hôm nay cô vẫn làm ở khoa phụ sản."
"Vâng, viện trưởng."
Ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, Hoắc Miên đột nhiên cảm thấy tâm tình sáng sủa hơn rất nhiều.
Có điều vẫn phải rời khỏi khoa phụ sản, cô thật sự không nỡ xa y tá trưởng.
Không đợi Hoắc Miên trở lại khoa phụ sản, phòng làm việc của viện trưởng đã gửi xuống hai thông báo.
Thứ nhất, hai cô y tá của khoa phụ sản là Hoàng Duyệt và Hoắc Miên làm trái quy định, bị chuyển sang khoa xét nghiệm.
Thứ hai, phó trưởng khoa phụ sản Ngô Hiểu Tuyết bỏ nhiệm vụ trực đêm, tự ý rời khỏi vị trí công tác, tạo thành ảnh hưởng xấu cho bệnh viện, cắt chức phó trưởng khoa, hạ chức thành bác sĩ bình thường, đồng thời trừ nửa năm tiền lương để cảnh cáo.
Lúc nhận được xử phạt, Ngô Hiểu Tuyết cực kì mất mặt. Cô ta là cháu ruột của viện trưởng Ngô mà lại bị chú mình xử phạt.
Cô ta tức giận chạy lên tầng cao nhất làm ầm ĩ, nhưng lại bị trợ lý của viện trưởng Ngô ngăn lại, nói là viện trưởng không muốn gặp cô ta.
Ngô Hiểu Tuyết tức đến mức xanh cả mặt.
Cuối cùng, Ninh Trí Viễn phải tự mình lên lầu kéo cô ta xuống.
"Hiểu Tuyết, em đừng gây chuyện nữa, em như vậy sẽ bị động thai."
"Không được, em nhất định phải hỏi chú em, vì sao chú lại làm như vậy, vì sao chú lại thiên vị con khốn kia. Chẳng lẽ chú và con khốn Hoắc Miên chơi quy tắc ngầm sao?" Ngô Hiểu Tuyết nổi nóng, nói mà không thèm lựa lời.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn hơi đổi: "Em đang nói hươu nói vượn gì vậy?"
"Làm sao? Em nói bạn gái cũ của anh, anh không thích nghe à? Đây chính là sự thật, nếu không có gì mờ ám thì sao chú em không đuổi việc con khốn kiêu ngạo đó? Anh biết tối qua cô ta làm chuyện ngu ngốc gì không? Một y tá nho nhỏ mà dám phẫu thuật sinh mổ cho sản phụ, lại còn kiêm chức bác sĩ gây mê, thật sự là cười chết người."
Sáng nay Ninh Trí Viễn đã nghe nói chuyện tối hôm qua rồi, bởi vì chuyện này đã truyền khắp bệnh viện.
Anh ta thật sự không ngờ Hoắc Miên to gan như vậy. Nhưng nói thật, trong lòng anh ta rất kính nể cách làm của cô.
Nghe nói ca phẫu thuật cực kì hoàn mỹ, vài bác sĩ khoa phụ sản đều cảm thấy tự ti.
"Nghe nói phẫu thuật rất thành công mà, sao em cứ bám vào chuyện này mãi thế?" Ninh Trí Viễn nhíu mày.
Ngô Hiểu Tuyết nổi giận, tát lên mặt Ninh Trí Viễn một cái: "Anh nói cái gì đấy? Rốt cuộc ai mới là người phụ nữ của anh?"
"Hiểu Tuyết, anh không có ý đó, ý của anh là em phải bình tĩnh đối mặt với chuyện này."
"Em không bình tĩnh được, em muốn gặp chú em, chú không thể đối xử với em như vậy. Nếu chú không cho em làm trưởng khoa thì em sẽ nói với cha, chú đối xử với em như thế nào. Em muốn từ chức, em không muốn làm bác sĩ bình thường, em chính là giáo sư đấy."
Ngô Hiểu Tuyết đứng ngoài cửa phòng làm việc của viện trưởng kêu gào ầm ĩ.
Viện trưởng Ngô không có động tĩnh gì, ông biết rõ cô cháu gái của mình bốc đồng như thế nào.
Có điều, ông đã hiểu phần nào đó về Hoắc Miên. Cuối cùng, ông cũng biết vì sao một cô gái có vẻ bình thường lại nhận được sự coi trọng từ người như Tần Sở. Thì ra cô cũng có điểm sáng của riêng mình.
"Viện trưởng, cô Ngô làm ồn ngoài cửa, ngài có muốn gặp cô ta không?" Trợ lý không nhịn nổi nữa, vào phòng xin ý kiến của viện trưởng.
"Mặc kệ nó đi, cứ để nó làm ầm ĩ. Cậu ra nói cho nó biết, tôi đồng ý cho nó từ chức, bảo nó đi đi."
"Vâng."
Lúc Ngô Hiểu Tuyết và Ninh Trí Viễn đang tranh chấp, trợ lý của viện trưởng đi tới, nghiêm trang nói: "Cô Ngô, viện trưởng nói duyệt cho cô từ chức, bây giờ cô có thể đi."
"Cái gì? Chú tôi thật sự nói như vậy?" Khuôn mặt Ngô Hiểu Tuyết đầy vẻ khó tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...