Vài giây sau, y tá để điện thoại xuống, bối rối nói: "Tôi gọi đến phòng làm việc rồi, nhưng không có ai nghe máy, chắc là đang phẫu thuật."
"Cảm ơn cô." Sau khi cảm ơn một cách vô cùng lịch thiệp, Tần Sở đi thẳng lên phòng cấp cứu khoa phụ sản ở lầu bốn.
Tần Sở mặc quần tây màu đen, áo sơ mi may thủ công màu xanh sẫm, trong tay còn cầm theo bữa khuya.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ phải dỗ dành Hoắc Miên như thế nào. Cho tới khi đến phòng làm việc khoa phụ sản, anh mới phát hiện cửa mở rộng, bên trong không có người.
Khoảng thời gian này, nếu Hoắc Miên không ở phòng làm việc, thì chắc là cô sẽ đi kiểm tra phòng? Tần Sở thầm nghĩ.
Anh đứng dựa vào vách tường trên hành lang, cầm một điếu thuốc hút.
Bởi vì là đêm khuya, trong bệnh viện rất ít người, cho nên không có ai quản lý quy định hút thuốc.
Trong phòng phẫu thuật, Hoắc Miên nhanh chóng rạch bụng sản phụ lấy đứa bé ra, sau đó cắt cuống rốn, cuối cùng cô cũng thở phào.
"Tiểu Duyệt, em ôm bé đi cân, sau đó cho cha bé nhìn, rồi đưa đến phòng trẻ mới sinh đi."
"Vâng, là bé trai hay bé gái vậy chị?" Nghe tiếng khóc chào đời của bé, Hoàng Duyệt hưng phấn hỏi.
"Là một bé gái."
"Bé gái tốt, bé gái là tri kỉ của mẹ, người mẹ này rất có phúc." Nói xong, Hoàng Duyệt ôm bé từ tay Hoắc Miên, lau sạch vật bẩn trên người bé, sau đó đặt lên cân điện tử.
"Cao 52 centimét, nặng 4.1 cân." Hoàng Duyệt vui vẻ nói.
Hoắc Miên lau mồ hôi hột trên trán, cười nói: "Nặng hơn 4 cân, đứa bé này không nhỏ chút nào."
"Đúng vậy, đứa bé mập, lại còn ngôi mông, có thể sinh tự nhiên mới là lạ." Hoàng Duyệt bĩu môi.
"Đàn chị, em ôm bé ra ngoài trước. Chị ở đây một mình được không?"
"Chị không sao, em đi đi." Nói xong, Hoắc Miên cúi đầu, cẩn thận khâu vết mổ cho sản phụ, khâu chính xác từng mũi kim, không đến hai mươi phút là hoàn thành.
Sau khi phẫu thuật xong, Hoắc Miên nhìn các chỉ số của sản phụ, phát hiện tất cả đều bình thường thì thở phào.
Lúc ra khỏi phòng phẫu thuật, cô đang định tìm người đàn ông kia giúp cô đẩy sản phụ tới phòng hậu phẫu thì phát hiện hành lang không có một bóng người.
Lúc này, Hoàng Duyệt quay lại: "Đàn chị, xong hết chưa? Bệnh nhân như thế nào rồi?"
"Tất cả đều thuận lợi, em yên tâm đi. Người thân của bệnh nhân đâu?"
"Lúc nãy em ôm đứa bé đi ra, anh ta vừa nghe nói là bé gái liền tức giận bỏ đi rồi."
"Đi rồi? Sao có thể đi như vậy chứ?" Hoắc Miên thật sự không thể hiểu nổi được, vợ vừa sinh con, còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, vậy mà người thân bỏ đi rồi.
"Chẳng lẽ muốn quịt tiền phẫu thuật ư?" Hoàng Duyệt sợ hãi.
Nghe nói năm ngoái có một vụ quịt tiền phẫu thuật ở khoa phụ sản. Người nhà của sản phụ bỏ trốn, đến khi sản phụ khỏe lại cũng bỏ trốn. Cuối cùng, bác sĩ và y tá khoa phụ sản gánh tiền phẫu thuật, chuyện này trở thành nỗi ám ảnh không nhỏ trong lòng mọi người. Thế nên trưởng khoa Vương lập quy định, dù sau này tình huống có khẩn cấp thế nào đi nữa thì người nhà của bệnh nhân cũng phải nộp tiền thế chấp phẫu thuật trước, nếu không thì chỉ đành thấy chết mà không cứu.
"Không đâu, chị thấy giấy ứng viện phí mới làm phẫu thuật." Hoắc Miên không phải là người không có đầu óc, đương nhiên sẽ không để sót chỗ này.
Nghe Hoắc Miên nói vậy, Hoàng Duyệt mới yên tâm.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Hoàng Duyệt nhìn Hoắc Miên, không biết nên làm sao.
"Chúng ta đẩy bệnh nhân về phòng hậu phẫu, lát nữa phải đẩy cẩn thận, đừng để động vào vết thương."
"Vâng."
Hoắc Miên và Hoàng Duyệt phải cố hết sức mới có thể chuyển sản phụ từ bàn mổ qua xe đẩy.
Sau đó, hai người đẩy sản phụ vào phòng hậu phẫu để quan sát trong 24 tiếng. Sau khi bận rộn xong mọi thứ, Hoắc Miên về phòng trong tình trạng kiệt sức.
Từ rất xa, Hoắc Miên đã thấy một bóng dáng quen thuộc dựa trên vách tường trước phòng khám bệnh, chỉ nhìn nửa bên mặt thôi mà đã đẹp đến mức làm người ta quên thở.
"Người đó là ai vậy? Thật là đẹp trai!" Hoàng Duyệt nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lúc này, Tần Sở nghe được tiếng bước chân nên quay đầu lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Miên, ánh mắt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...