Một tiếng "cạch" vang lên, Hoắc Miên ném cái nĩa đang xiên tôm hùm xuống bàn, sau đó đứng dậy nói: "Anh có tư cách gì khoa tay múa chân với chuyện riêng của tôi?"
"Ôi nhìn kìa, em gái thân yêu của anh tức giận, dáng vẻ này của em thật hấp dẫn."
Hoắc Miên rất tức giận, còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng lại bị Tần Sở ôm eo, nói: "Tiểu Miên, chúng ta đi."
Lúc ra khỏi nhà hàng, Hoắc Miên vẫn còn đang tức giận.
"Anh kéo em đi làm gì? Nên để em dạy dỗ anh ta một trận."
"Nghe lời anh, sau này tránh xa anh ta một chút, anh ta rất phức tạp."
Tần Sở đánh giá Hoắc Tư Khiêm là một con người rất nguy hiểm. Cho nên, anh không cho phép Hoắc Miên đến gần anh ta.
Trên thực tế, Hoắc Miên vẫn luôn tránh Hoắc Tư Khiêm, chỉ là anh ta cứ bám dai như đỉa.
Bảy năm trước như vậy, bảy năm sau cũng vẫn thế.
"Anh Hoắc, cô gái vừa rồi là ai vậy?"
"Là em gái tôi." Hoắc Tư Khiêm cười.
"Không phải anh chỉ có… một người em gái là Nghiên Nghiên thôi sao?" Người phụ nữ hơi bất ngờ, nhìn Hoắc Tư Khiêm hỏi.
"Đúng vậy, cô gái đó cũng là em gái anh, em gái… thân yêu nhất của anh." Hoắc Tư Khiêm cười nói.
Bởi vì Hoắc Tư Khiêm xen vào, cho nên bữa tiệc hải sản lớn tiêu tùng, thật đúng là khiến cho người ta tiếc nuối.
"Đã trả tiền rồi mà không ăn, tiếc quá." Trong xe, Hoắc Miên bĩu môi nói.
"Anh bảo bọn họ đóng gói giao tới nhà chúng ta rồi."
Hoắc Miên lập tức giơ ngón tay cái lên: "Sáng suốt!"
"Hình như đây là lần đầu tiên em khen anh sáng suốt, nhưng lại là vì chuyện ăn uống. Anh có nên vui vẻ không?" Tần Sở nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hoắc Miên ho khan, không trả lời.
Bọn họ lái xe trở lại Hoàng Gia Lâm Uyển không được bao lâu thì người của nhà hàng đã tới giao thức ăn, giao tất cả các món bọn họ đã gọi.
Sau đó, hai người vui vẻ ăn hải sản.
Trong lúc ăn, Tần Sở lơ đãng hỏi: "Hoắc Chính Hải muốn em trở về nhà họ Hoắc à?"
Hoắc Miên gật đầu: "Lúc bà nội qua đời, ông ta có hỏi em, nhưng em đã từ chối. Anh nghĩ xem, ông ta mặc kệ em đã nhiều năm, bây giờ em trưởng thành mới đến tìm em, không cảm thấy rất nực cười à?"
"Có thể ông ta có mục đích." Tần Sở phân tích.
"Đương nhiên rồi, em đoán là về quyền thừa kế tài sản. Hiện giờ Hoắc Tư Khiêm đang nắm quyền trong Hoắc Thị. Tuy anh ta chỉ là Phó Tổng giám đốc, nhưng em nghe nói Hoắc Chính Hải đã bị mất quyền lực, không khống chế được đứa con trai cả. Mấy năm nay, Khương Hồng và con nuôi lặng lẽ thâm nhập nội bộ tập đoàn, lôi kéo lòng người, mua chuộc cổ đông của hội đồng quản trị. Bọn họ lật đổ ba mẹ con Thẩm Giai Ny chỉ là chuyện sớm muộn. Chắc là Hoắc Chính Hải thấy được điểm này, cho nên định lợi dụng chuyện em trở về, danh chính ngôn thuận chia cổ phần cho em, sau đó chuyển sang Thẩm Giai Ny, để bà ta không bị đá ra hội đồng quản trị."
"Anh nghĩ em không để ý những chuyện này, không ngờ em điều tra rõ ràng như vậy." Tần Sở luôn biết chỉ số IQ của Hoắc Miên rất cao, cho nên mỗi khi cô thể hiện trí tuệ của mình, anh đều không cảm thấy bất ngờ.
"Không cần phải điều tra những thứ này, chỉ cần xem tin tức trên báo tài chính và kinh tế là có thể đoán được. Chuyện người nhà họ Hoắc tranh đoạt tài sản chỉ là sớm hay muộn, anh em ruột còn trở mặt, huống chi bọn họ đều không cùng một mẹ. Hoắc Tư Khiêm là con nuôi, Hoắc Chính Hải tất nhiên không cam tâm để anh ta nắm quyền. Hoắc Tư Dật là con ruột, tiếc là anh ta quá hèn nhát. Em cảm thấy đây là báo ứng của Hoắc Chính Hải. Bây giờ ông ta lại muốn lợi dụng em để bảo vệ mẹ con vợ hai của ông ta, đừng hòng, em không phải là người dễ nói chuyện như vậy."
Tần Sở gật đầu, tỏ vẻ đồng ý cách nói của Hoắc Miên.
"Tiền của Hoắc Thị không có lực hấp dẫn gì cả. Chỉ là nếu em thích thì anh có thể thu mua tặng em bất cứ lúc nào." Tần Sở nói một cách thong dong.
Hoắc Miên lắc đầu: "Không cần, em không có chút hứng thú gì với Hoắc Thị."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc ăn xong, Hoắc Miên dọn dẹp sạch sẽ, sau đó định đi lên lầu, thì phát hiện sắc mặt của Tần Sở tái nhợt.
"Anh sao vậy? Sắc mặt của anh rất khó coi." Hoắc Miên lo lắng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...