"Anh có ở đấy không?"
"Anh đây." Tần Sở ở đầu bên kia lập tức đáp lại.
"Nghe nói… công ty của các anh tuần tới phải làm ca đêm à?"
"Ừ."
"Tại sao?"
"Vì làm ca đêm cũng không tệ." Tần Sở trả lời rất tùy hứng.
Đáp án này là sao chứ, Hoắc Miên cảm thấy tập đoàn GK phải làm ca đêm chắc chắn là có liên quan đến cô.
Cũng không phải là cô tự ảo tưởng mà là đúng lúc cô phải trực ca đêm thì cả tập đoàn GK cũng phải làm theo, sao lại trùng hợp như vậy được chứ?
"Tám giờ sáng mai em được tan làm rồi."
"Trùng hợp thế, sáng mai anh cũng tan làm lúc tám giờ." Tần Sở trả lời.
Hoắc Miên dở khóc dở cười…
Trùng hợp gì chứ, rõ ràng là anh đổi lịch làm việc theo giờ làm của cô mà.
"Sáng mai tan làm thì anh sẽ về nhà à?"
"Ừ."
"Vậy mai chúng ta nói chuyện đi, em có vài lời muốn nói với anh."
"Được."
Sau khi nhắn tin xong, Hoắc Miên thở dài… Không còn tâm trạng gì để ăn uống nữa.
Nếu vì cô trực đêm mà làm phiền toàn bộ tập đoàn GK thì cô có khác gì tội nhân thiên cổ đâu.
Theo kinh Phật nói thì đấy là tạo nghiệp, sau khi chết sẽ xuống địa ngục.
Nghĩ vậy, Hoắc Miên cảm thấy rét run, rùng mình một cái.
"Đàn chị, sao chị không ăn thế?"
"Ăn no rồi."
"Chị ăn ít thế, biếng ăn, sắc mặt kém, có phải là mang thai không? Lát nữa quay về phòng bệnh của chúng ta chị ghé qua phòng siêu âm xem, em siêu âm thử cho." Hoàng Duyệt trêu chọc.
"Siêu âm cái đầu em ấy, mang thai cái gì chứ, mơ mộng có lẽ đúng hơn." Hoắc Miên dùng đũa gõ lên đầu đàn em của mình một cái.
Tiếp xúc với Hoàng Duyệt lâu thì sẽ phát hiện ra cô ấy là một cô gái ngốc nghếch đáng yêu…
Tuổi nhỏ, tâm tư đơn thuần, vẫn chưa bị cái thùng nhuộm lớn của xã hội vấy bẩn.
Hằng ngày, trừ việc đi làm và tan làm thì cô ấy chỉ xem mấy bộ phim lãng mạn của Hàn Quốc, thi thoảng Hoắc Miên cảm thấy rất hâm mộ Hoàng Duyệt.
Ít nhất thì cô ấy sống rất đơn giản, không phiền não gì, giống như một đứa trẻ vậy.
Sau khi thức trắng cả một đêm, cuối cùng cũng tan làm. Tối hôm qua Hoắc Miên phải chăm sóc một sản phụ muốn sinh thường cả đêm.
Sản phụ đã đến ngày dự sinh, chỉ mấy hôm nữa là đứa bé sẽ ra đời.
Nghe nói cô ấy được gả cho một gia đình giàu có, nên mẹ chồng và chồng đều yêu cầu cô ấy phải sinh thường, họ nói sinh mổ sẽ không tốt cho đứa bé.
Nhưng sau khi xem số liệu thì Hoắc Miên lại phát hiện ra sản phụ này không đủ điều kiện để sinh thường.
Đầu tiên, dây rốn của đứa bé bị quấn hai vòng quanh cổ, điều này rất nguy hiểm, chỉ sợ khi sinh thường sẽ làm đứa bé bị ngạt thở mất.
Còn một điều nữa, rõ ràng là huyết áp của sản phụ này rất cao, xét nghiệm nước tiểu cũng có nhiều hơn hai dấu cộng.
Đây là triệu chứng cao huyết áp khi mang thai, lúc siêu âm màu bác sĩ sản khoa có nói là cân nặng của đứa bé sẽ khoảng chừng ba cân bảy đến bốn cân hai.
Với cân nặng như vậy, nếu sinh thường thì sẽ thật sự rất khó khăn.
Vì sản phụ có dáng người nhỏ gầy, nhìn có vẻ mảnh khảnh xinh xắn, sắp chuyển dạ rồi mà người nặng chưa đến sáu mươi cân.
Điều khiến Hoắc Miên cảm thấy thật sự lo lắng là đêm qua cổ tử cung của sản phụ đã mở được hai ngón tay rồi, rất đau, nhưng lại không thể sinh được.
Mẹ của sản phụ cứ khóc suốt, động viên cô ấy là hãy sinh mổ đi, để an toàn.
Nhưng sản phụ vẫn cắn răng không đồng ý, nếu sinh mổ thì mẹ chồng và chồng sẽ không vui.
Cứ thế hết cả một đêm, đến tận sáng rồi mà vẫn chưa sinh được, sản phụ đau đến mức mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hoắc Miên nhìn mà cũng thấy đau lòng thay…
"Hoắc Miên, tan làm đi, sản phụ này giao cho tôi." Một y tá đến đổi ca nói.
"Lâm Lâm, cô quan sát tình hình của cô ấy, nếu gặp nguy hiểm gì thì lập tức thông báo cho giáo sư Ngô của khoa sản đến đỡ đẻ cho cô ấy, tình huống của cô ấy rất phức tạp, nhất định không được để chậm trễ."
"Yên tâm đi, tôi biết mà."
Hoắc Miên tan làm trong lo lắng, nào ngờ vừa ra đến cửa bệnh viện thì nghe thấy tiếng bấm còi.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Tần Sở đã đứng đây tự bao giờ, anh lại lái chiếc xe CC màu trắng.
"Sao anh lại đến đây?" Hoắc Miên hơi bất ngờ, đã hẹn là về nhà gặp, sao bây giờ lại đến cửa bệnh viện đón cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...