"Ấy, anh Lưu… Chuyện này… Thật ngại quá, nhưng tôi không thể đồng ý lời đề nghị của anh được." Hoắc Miên vốn chỉ định dạy dỗ cho tên Lâm Minh Vũ thích tỏ vẻ giỏi giang rồi xem thường bằng cấp của người khác mà thôi. Nào ngờ lại bị anh ta coi trọng, còn yêu cầu làm bạn gái nữa.
"Vì sao? Chúng ta rất phù hợp mà? Cô hiểu kiến thức chuyên ngành của pháp y như vậy, giữa chúng ta có rất nhiều điểm chung. Sau khi kết hôn tôi có thể đưa cô sang Mỹ đào tạo chuyên sâu, thi lấy một cái giấy phép hành nghề bác sĩ về. Với tài năng của cô thì hoàn toàn có thể làm bác sĩ khoa mắt hoặc khoa ngoại thần kinh. Cô còn trẻ như vậy, chắc hẳn là vẫn còn những ước mơ này chứ?"
"Anh hiểu lầm rồi, giấc mơ cửa tôi chỉ đơn giản là được làm một y tá nhỏ nhoi bình thường. Ha ha, bây giờ tôi cũng rất vui vẻ, không muốn đi đào tạo chuyên sâu làm gì cả, cũng không muốn thi giấy phép hành nghề bác sĩ."
"Tại sao?" Đây là lần thứ hai Lâm Minh Vũ hỏi lý do.
"Mỗi người có một con đường riêng của mình, không ai có quyền quyết định con đường tương lai của ai cả. Tôi rất cảm ơn anh vì đã coi trọng tôi như vậy, nhưng tôi không muốn những điều đó. Còn chuyện bạn gái, tôi trịnh trọng xin lỗi anh, lần này tôi đến đây, thật ra là để nói cho anh biết, tôi đã có người trong lòng rồi, cũng có bạn trai rồi, y tá trưởng chưa kịp nghe tôi giải thích nên đã hiểu lầm, rất xin lỗi vì đã làm phiền hai người, nhưng mà tôi không muốn nói dối, có gì thì nói đó thôi."
"Có bạn trai rồi à?" Lâm Minh Vũ hơi thất vọng.
"Đúng vậy, vì tôi mới chia tay bạn trai cũ không lâu, y tá trưởng tưởng tôi vẫn còn đau lòng, nên mới tốt bụng làm mai cho tôi. Thật ra tôi đã có bạn trai rồi, là bạn học cùng cấp ba, một người tôi quen biết rất nhiều năm, tình cảm của chúng tôi cũng rất tốt."
"Trước khi kết hôn thì không nói chắc được điều gì, cô đừng kết luận quá sớm." Lâm Minh Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hoắc Miên chỉ mỉm cười…
"Vừa nãy tôi nói chuyện hơi lỗ mãng, lại còn khoe khoang kiến thức trước mặt pháp y chuyên nghiệp như anh, thật sự không có ý gì đâu, mong anh đừng để bụng."
"Không, tôi mới là người phải xin lỗi, biểu hiện của cô hôm nay đã khiến tôi quá kinh ngạc, cũng khiến tôi phải thay đổi suy nghĩ, về sau tôi sẽ không bao giờ dùng bằng cấp để đánh giá người khác nữa." Lúc này Lâm Minh Vũ đã bắt đầu kính nể Hoắc Miên.
"Được vậy thì tốt quá, chúc cho công việc và cuộc sống sau này của anh đều thuận buồm xuôi gió." Nói xong, Hoắc Miên đứng dậy tạm biệt.
"Hoắc Miên, chúng ta có thể làm bạn bè được không?" Đột nhiên Lâm Minh Vũ gọi với theo từ phía sau.
Hoắc Miên không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ ra một dấu hiệu bằng ngón trỏ và ngón giữa tay phải.
Lâm Minh Vũ cười… Có lẽ đây là lần xem mắt đặc biệt nhất của anh ta từ trước đến nay.
Vừa quay lại bệnh viện thì y tá trưởng đã kéo Hoắc Miên vào văn phòng hỏi nhỏ: "Sao rồi, thấy em họ chị thế nào?
"Không tồi chút nào."
"Vậy bây giờ hai đứa hẹn hò à?" Y tá trưởng vồn vã hỏi.
"À… Không… Xin lỗi y tá trưởng, em với anh ấy không hợp lắm."
Y tá trưởng hơi thất vọng: "Không sao, về sau còn mối nào tốt thì chị sẽ giới thiệu thêm cho em."
"Không cần đâu chị, em có người trong lòng rồi."
"Nhanh vậy ư? Ai cơ?"
"À… là bạn cấp ba của em."
"Mấy đứa này thật là… Sao lại quay lại ăn cỏ cũ chứ, nào là bạn cấp ba, rồi bạn cấp hai, vui lắm à?" Y tá trưởng cảm thán.
Hoắc Miên chỉ cười.
Buổi tối lúc ăn cơm ở phòng ăn của bệnh viện, Hoắc Miên và Hoàng Duyệt đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên cuộc nói chuyện của nữ bác sĩ bên cạnh khiến cô chú ý.
Cô ấy nói Tổng giám đốc mới của GK quá biến thái rồi, anh ta tuyên bố cả tuần tới ban ngày sẽ nghỉ ngơi rồi buổi tối đi làm, chẳng giống ai, làm hại bạn trai cô ấy phải tăng cả buổi tối. Vất vả lắm cô ấy mới không phải làm ca đêm thì lại hoàn toàn trái lịch làm việc với bạn trai mất rồi.
"Hả? Biến thái đến vậy cơ á? Lần đầu tiên mình nghe nói có tập đoàn phải tăng ca vào ban đêm đấy, có phải là nhà máy dây chuyền gia công đâu mà phải đi làm buổi tối chứ, khác gì đang tra tấn người ta đâu?"
Hoắc Miên nghe xong thầm cảm thấy hơi chột dạ, mệnh lệnh này của Tần Sở đừng nói là… có liên quan đến cô đấy nhé?
Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhắn một tin nhắn cho Tần Sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...