"Tôi tên là Lâm Minh Vũ, 'lâm' trong từ rừng núi, 'minh' trong từ'minh nguyệt', 'vũ' trong từ'vũ trụ'." Anh ta bình tĩnh giải thích.
Lâm Minh Vũ không quáđẹp trai, nhưng mặt mũi cũng sáng sủa thanh tú, nhìn có vẻ khá trẻ.
Anh ta mặc chiếc áo khoác nằm trong bộ sưu tập mới nhất của hãng Armani, trên ngón trỏđeo một chiếc nhẫn Cartier.
Nhìn bộ trang phục khoa trương thế này không hề giống một pháp y chút nào, cóđiều không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Hoắc Miên hơi do dự một lát, rồi cũng tự giới thiệu bản thân theo cách tương tự.
"Tôi tên Hoắc Miên, 'hoắc' trong từ'Hoắc Nguyên Giáp', 'miên' trong 'thụy miên'."
"'Miên' trong 'thụy miên'? Có rất ít người đặt tên bằng từ này, sao không lấy từ'miên' trong từ'mộc miên hoa'?" Lâm Minh Vũ tò mò.
"Tôi cũng không rõ lắm, tên này là do mẹ tôi đặt." Hoắc Miên hơi toát mồ hôi.
"Được rồi, Hoắc Miên, tên kháđặc biệt." Lâm Minh Vũ nâng cốc cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi cảm thán.
"Anh Lưu, thật ra lần này tôi tới đây là…"
"Cô yên tâm, chị họđã nói hết lý lịch của cô cho tôi rồi, nghe nói cô tốt nghiệp học viện y hạng ba ởđịa phương, bây giờ vẫn chỉ là một y tá thực tập, trong nhà có em trai và mẹ hiện đang sống ở vùng ngoại thành, em trai đang học đại học, mẹ kinh doanh một siêu thị nhỏ, đúng không?"
"Đúng vậy, tình hình của gia đình tôi đúng là như thế. Y tá trưởng đối xử với tôi rất tốt nên coi trọng tôi, nhưng tôi cảm thấy điều kiện của mình như vậy không xứng với anh, cho nên…. Tóm lại là chúng ta không hợp nhau."
Sau khi nghe Lâm Minh Vũ chủđộng nói những lời kia, Hoắc Miên lại cảm thấy có chút vui, dù sao thì nếu có khả năng nhẹ nhàng giải quyết mà không cần phải trình bày tình huống của mình ra thì vẫn hơn.
Nào ngờ Lâm Minh Vũ còn nói thêm: "Tôi không phải là người nông cạn như vậy, tôi không đểýđến chuyện cóđiều kiện hay không, chị họ tôi nói tính cách cô không tệ, làm việc cẩn thận, cố gắng. Trước kia tôi xem ảnh chụp của cô, thấy cô rất thanh tú, yêu cầu của tôi đối với vợ tương lai cũng không nhiều, chỉ cần tính tình hiền lành làđược rồi, vì thu nhập của tôi khá cao nên sau khi kết hôn cô hoàn toàn có thể nghỉở nhàđể chăm con, cô thấy sao?
"À… Tôi cảm thấy anh nghĩ hơi xa rồi." Hoắc Miên hơi bí từ.
"Tất nhiên những điều này không cần phải thực hiện ngay, cô cũng biết tính chất công việc của tôi khá bận rộn, nên tôi không có thời gian để yêu đương, nếu cảm thấy đối phương không tệ thì sẽ kết hôn luôn, để không lãng phí thời gian của hai bên thìđây đều là những vấn đề rất thực tế."
"Mỗi người đều cóý nghĩ của riêng mình, anh nói những lời này, có lẽđối với anh làđúng, nhưng đó lại không phải là tiêu chuẩn trong lòng tôi. Tóm lại, y tá trưởng đã tốt bụng giới thiệu thì tôi xin ghi nhận và rất biết ơn, anh cũng rất xuất sắc, nhưng chúng ta không hợp nhau, cảm ơn cốc nước chanh của anh. Ha ha, tôi nghĩ mình phải đi rồi." Hoắc Miên áy náy đứng dậy, không muốn tiếp tục nói chuyện với người này nữa.
Lâm Minh Vũ nhìn phản ứng của Hoắc Miên, trong lòng thầm cảm thấy không thoải mái, vậy là buổi xem mắt này đã thất bại rồi ư?
Bị một y tá vô danh tiểu tốt bỏ qua rồi ư?
"Đợi chút."
Hoắc Miên dừng bước …
"Tôi muốn biết, cô thấy tôi chướng mắt ở chỗ nào?
Lâm Minh Vũ xem mắt rất nhiều lần, đa số là do bên nữ chủđộng liên hệ với anh ta, vì anh ta là du học sinh có thành tích cao, cha mẹ làm lãnh đạo, gia cảnh ưu việt, lái xe Audi Q5, lương một năm sáu trăm nghìn, có nhà có xe, chẳng phải là rất hoàn hảo rồi sao? Anh ta không hiểu, một y tá thực tập lại còn nhà nghèo như Hoắc Miên, thì còn giả bộ làm gì chứ?
"Tôi không chướng mắt anh chỗ nào cả." Hoắc Miên thành thật trả lời.
"Vậy tại sao cô lại đi gấp như vậy, lúc nào cũng nói chúng ta không thích hợp, chẳng lẽ cô cứ thế mà loại tôi ư?" Lâm Minh Vũ hơi khó chịu hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...