Hoắc Miên từ từ mở chiếc hộp hình chữ nhật ra, bên trong là một chiếc 6S màu hồng mới tinh.
Hóa ra đây là chiếc điện thoại mới…
Hoắc Miên nhìn chiếc điện thoại 4S đã cũ của mình, cái này còn làđiện thoại mà Chí Tân đã thải cho.
Trước kia cô mua Iphone 5 cho Chí Tân, nên Chí Tân đã cho cô chiếc 4S màu đen này.
Hoắc Miên thấy vẫn còn dùng tốt nên vẫn dùng.
Nào ngờ Tần Sở cũng đểýđến những thứ này, mua cho cô chiếc điện thoại mới.
Mặc dù cô cảm thấy nhận đồ như vậy không ổn lắm, nhưng nếu từ chối thì có vẻ làm màu quá rồi.
Dù sao thì tiền lương một triệu một tháng cô cũng đã nhận rồi, còn chiếc điện thoại mấy nghìn tệ thì lại không?
Nghĩđến đây, Hoắc Miên cầm điện thoại di động vào trong phòng, sau đó lấy sim điện thoại ra, thay sang điện thoại mới.
Sau đóđể kiểm tra độ phân giải, cô ngồi trên giường chụp thử một tấm.
Cô không ngờ là chiếc điện thoại này của cô có cùng chung icloud với Tần Sở.
Nói cách khác, mỗi một tấm ảnh trong điện thoại của côđều sẽ tựđộng hiển thị lên điện thoại của Tần Sở.
Cho nên anh Tần bên này đã thấy Hoắc Miên mặc quần áo ở nhà, ngốc nghếch giơ tay lên thành hình chữ V.
Nhếch miệng lên, nở một nụ cười…
Sau đó Hoắc Miên đăng nhập Wechat, thấy có thông báo kết bạn.
Ấn mở ra, là Tần Sở.
Cô chấp nhận lời mời kết bạn.
Câu nói đầu tiên của cô lại là: "Sao anh biết được Wechat của em thế?"
Nào ngờ Tần Sở lại trả lời ngay: "Anh quét bạn bè xung quanh."
Ặc, Hoắc Miên lập tức tìm chức năng ấy, tranh thủ thời gian tắt nóđi, thật ra cô rất ghét chức năng quét bạn bè xung quanh này.
Vì cô cảm thấy không an toàn, hơn nữa cô cũng không muốn kết bạn với người lạ.
Nhưng mà Tần Sở kết bạn thì không sao, dù sao thì hai người cũng sống chung dưới một mái nhà.
Lúc này lại có một thông báo Wechat nữa…
Tài khoản của Tần Sở chuyển khoản, 8888.
Hoắc Miên nhận lấy, sau đó trả lời một tin: "Cảm ơn."
Bên phía Tần Sở không thấy cóđộng tĩnh gì nữa…
Sáng sớm hôm sau.
Trong lúc ăn sáng, Hoắc Miên nhìn Tần Sở rồi nói: "Bắt đầu từ tuần tới em phải trực ca đêm rồi, buổi tối không về nhà nữa."
"Tại sao lại phải trực ca đêm?" Tần Sở nhíu mày, hiển nhiên là không quá hào hứng.
Hoắc Miên bất đắc sĩ nở nụ cười: "Em cũng không thích, nhưng đây là quy định của bệnh viện."
"Anh có thể gọi điện cho Ngô Trung Hưng, để cho ông ta hủy bỏ lịch trực ca đêm của em."
"Đừng, đừng, anh đừng có gọi, nếu viện trưởng hủy lịch trực của em thì những đồng nghiệp khác sẽ phải trực bù, em sẽ trở thành tội nhân không đi trực ca đêm trong phòng em mất, em không muốn như vậy."
"Được rồi, tùy em."
Thấy Hoắc Miên không đồng ý, Tần Sở cũng không nhiều lời.
"À, còn… cảm ơn điện thoại di động của anh, còn cả tiền lì xì nữa, khụ…"
"Còn anh thì cảm ơn bữa sáng của em." Tần Sởđột nhiên trả lời khiến Hoắc Miên lại không biết phải trả lời lại ra sao.
Trên đường đi bệnh viện cùng nhau, hai người đều không nói gì…
Tần Sởđeo tai nghe bluetooth, có vẻ nhưđang nghe trợ lý báo cáo công việc, Hoắc Miên cũng không dám lên tiếng.
Lúc xuống xe, Hoắc Miên thấy Tần Sở vẫn còn đang bận rộn, nên cũng chỉ im lặng mở cửa xe, định đi xuống.
Đột nhiên cô bị Tần Sở nắm lấy tay trái….
Cô ngạc nhiên hoàn hồn lại, nhìn anh.
Tần Sở tháo tai nghe ra, hỏi: "Em phải trực ca đêm bao lâu?"
"Một tuần."
"Ban ngày sẽđược nghỉ chứ?"
"Ừ, ban ngày em sẽở nhà ngủ."
Tần Sở không nói gì, thả tay Hoắc Miên ra…
"Em xuống xe đây, anh đi đường cẩn thận." Hoắc Miên vẫy vẫy tay, xuống xe.
Tần Sở nhìn theo đến khi cô vào cửa bệnh viện rồi mới lái xe rời đi.
Trụ sở chính của tập đoàn GK.
Sau khi tất cả các phòng ban báo cáo xong xuôi, Tần Sở nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi nói: "Tôi có một việc muốn tuyên bố."
Tất cả các nhân viên cấp cao đều cẩn thận vểnh tai lên nghe, sợđể lỡ mất chuyện gìđó quan trọng.
"Bắt đầu từ ngày mai, một tuần tới, tất cả nhân viên đều nghỉ làm ban ngày, buổi tối đi làm."
Lời này được nói ra, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt…
"Tổng giám đốc Tần, việc này…"
"Nếu ai cảm thấy mình không thích ứng nổi thì cứ thế mà từ chức."
Nói xong, Tần Sởđứng dậy rời đi…
Trợ lý Tiểu Dương lẳng lặng đi theo sau boss, thầm cảm thán vềđộ tùy hứng của ông chủ.
"Thế… Tổng giám đốc Tần, tôi muốn hỏi một chút, sao anh lại phải làm như vậy, anh muốn mọi người làm quen với múi giờà? Có phải làđể nếu chúng ta chuyển đến trụ sở bên Mỹ thì mọi người sẽ quen dần với múi giờ bên đó không?"Đột nhiên Tiểu Dương nảy ra ý này.
Tần Sở nhìn anh ta một cái rồi trả lời: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi."
Không ai biết, sở dĩ Tần Sở nảy ra ý này, chỉ là vì muốn ban ngày được ở nhà với vợ mà thôi.
"Hoắc Miên, mau đến đây, chị có việc gấp cần nhờ em." Y tá trưởng vẫy vẫy tay về phía Hoắc Miên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...