"Đừng động đậy, để yên cho anh ôm một lúc." Giọng nói của Tần Sở rất nhẹ, Hoắc Miên sợđến mức không dám nhúc nhích.
"Tần Sở, mới xảy ra chuyện gìà?" Cô cảm thấy cảm xúc của Tần Sở không ổn lắm.
Với tính cách kiêu ngạo lạnh lùng của anh thì không nên làm thế này mới phải.
"Không có việc gì, chỉ là hơi mệt thôi, muốn ôm em một lúc."
Hoắc Miên mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình màu vàng, bên trên còn in hình nhân vật hoạt hình bọt biển, nhìn rất đáng yêu.
Tóc chỉđược búi bừa lên, nhìn qua có vẻ lòa xòa.
Tần Sở mặc áo sơ mi màu tím đen, trên ống tay áo có kim cương cao cấp.
Anh chỉ lẳng lặng ôm cô từ phía sau như vậy, tham lam ngửi mùi hương của riêng cô. Sau đó tâm trạng bực bội của anh đã bình tĩnh lại…
Có Hoắc Miên bên cạnh, anh đột nhiên cảm thấy thế giới này lại trở nên tươi đẹp …
"Tiểu Miên, em có thểở cạnh anh mãi được không?"Đột nhiên anh hỏi.
Hoắc Miên há miệng, nhưng lại không biết phải trả lời thế nào.
Nếu nói có thì sao? Đó là lừa anh, sâu trong lòng Hoắc Miên, cô không muốn sống bạc đầu giai lão với Tần Sở.
Vì giữa hai người có rất nhiều nhân tố tác động từ bên ngoài, có quá nhiều gánh nặng tâm lý.
Riêng cái chết của chú Cảnh đã khiến cô không thể nào yên tâm sống cùng Tần Sởđược rồi.
Nếu cô nói không thì sao? Cô lại không đành lòng, vì cô cảm thấy bây giờ Tần Sởđang cực kì yếu ớt.
Nên dứt khoát im lặng…
Một lúc lâu sau, Tần Sở mới chầm chậm thả Hoắc Miên ra, ngồi xuống ghế sofa.
Anh lấy điếu thuốc trong túi quần, châm lửa, dường như trong ánh mắt xuất hiện điều gìđó rất khóđể nắm lấy.
Đối với Tần Sở mà nói, cha của Lưu Tư Dĩnh chỉ là một người xa lạ không đáng đểýđến, cũng không cần phải nể mặt ông ta làm gì.
Nhưng một câu của Lưu Tư Dĩnh lại khiến anh cảm thấy đau lòng.
Cô ta nói, anh thích người kia, dù côấy không thích anh, cũng không sao ư?
Đây thật ra làđiều mà Tần Sởđểý nhất, Hoắc Miên bảy năm trước yêu anh là chuyện không cần phải bàn cãi.
Nhưng bảy năm sao, ai còn dám chắc chắn vềđiều đó nữa?
Bảy năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, dù Hoắc Miên có không yêu Ninh Trí Viễn đi chăng nữa. Cũng không có nghĩa là trong lòng cô còn Tần Sở, dù sao thì bi kịch của gia đình cô cũng là do người nhà anh mang đến.
Mà người làm ra chuyện này lại là ba mẹ ruột của anh, anh không thể trả thù họđược.
Nhìn cô gái mình yêu ở cạnh mình hằng ngày, nhưng lại không thểđoán được liệu cô có yêu mình không.
Cảm giác ấy, thật sự rất khó chịu…
Giống như một đứa bé thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo lắng người yêu rời đi.
Hoắc Miên vào phòng bếp hâm lại đồăn tối rồi lại bưng lên bàn.
Tần Sởđã hút hết một điếu thuốc, sau đó thay một chiếc áo sơ mi màu trắng, cả người trông sáng sủa lên không ít.
"Em chỉ làm bừa thôi, anh ăn thửđi, tài nấu nướng của em cũng không tốt lắm đâu." Hoắc Miên thiếu tự tin chỉ vào đồăn.
Tần Sở không nói gì, ngồi xuống, lẳng lặng ăn cơm.
Cải dầu xào chay, dưa leo trứng tráng, cá nhỏ chiên giòn và một bát súp.
Vì Hoắc Miên không thích ăn thịt nên đa sốđều là các món chay, không biết Tần Sở cóăn quen không nữa.
Hoắc Miên ngồi cạnh nhìn Tần Sởăn cơm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tự nhiên đến vậy.
Dáng vẻ Tần Sởăn cơm nhìn rất đẹp mắt, rất nho nhã, lúc cúi thấp đầu xuống lông mi anh nhìn rất dài.
Hoắc Miên chống cằm ngồi một bên, chăm chú nhìn anh ăn cơm như kiểu đang xem phim vậy.
Dường như quên mất là mình đang nhìn chăm chúđến cỡ nào…
"Có đẹp không?" Tần Sở không nhìn Hoắc Miên mà chỉđột nhiên hỏi vậy.
Hoắc Miên bị anh hỏi như vậy mới hoàn hồn lại, ho khan hai tiếng, lập tức đứng dậy.
"Khụ…Ờm… Anh ăn xong thì cứ để đồ ở đấy, lát nữa em xuống dọn, em lên lầu đi tắm đã."
Nói xong. Hoắc Miên chạy lên lầu…
Một tiếng sau, lúc cô tắm rửa xong rồi đi xuống, bàn ăn đã được dọn sạch sẽ.
Bát đũa cũng đãđược rửa sạch sẽ.
Việc này khiến Hoắc Miên cực kì vui mừng, Tần Sở không phải là loại đàn ông gia trưởng, cảm thấy việc nội trợ là nghĩa vụ của phụ nữ.
Thật ra, Tần Sở chỉ cảm thấy anh không muốn Hoắc Miên làm việc nhà mà thôi.
Lúc này Tần Sở đã vào thư phòng, bắt đầu sửa sang lại tài liệu của công ty.
Hoắc Miên nhìn một vòng, thấy không còn việc gì để làm, lại quay lại phòng ngủ trên lầu.
Đêm khuya.
Tần Sở mở cửa phòng ra, thấy Hoắc Miên đang ngủ say.
Anh nhẹ nhàng đến bên giường, sau đó nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Sau đó mượn ánh trăng, ngắm khuôn mặt thanh tú của cô.
"Trông có đẹp không?" Bỗng nhiên cô mở mắt ra, cười hỏi anh.
Tần Sở lập tức ngớ người… Anh không ngờ là Hoắc Miên đã tỉnh ngủ, hoặc nói đúng hơn là cô chưa hề ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...