"Đúng." Hoắc Miên gật gật đầu.
"Nhưng mà tiếc quá, cô lại không có cái sốấy rồi, người Trí Viễn yêu là tôi, anh ấy nói trước kia cô mặt dày mày dạn theo đuổi anh ấy nhiều năm nên anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý yêu đương với cô. Hơn nữa, hai người còn chưa lên giường đúng không? Anh ấy nói, thấy mặt cô thì sẽ không có hứng để lên giường với cô."
Hoắc Miên nghe xong, chỉ mím môi cười cười…
"Cô cười gì?" Ngô Hiểu Tuyết tức giận.
"Anh ta nói với cô như vậy à?" Hoắc Miên hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?"
"À, phải, anh ta nói như thế nào thìđúng là thế." Hoắc Miên thật sự không muốn giải thích.
"Xem đi, tôi biết ngay mà, cô là loại con gái có nhân phẩm chẳng ra gì, không hiểu sao lúc tuyển dụng nhân viên bệnh viện chú tôi không chọn lọc nhân phẩm nhỉ, ai cũng nhận bừa vào, đúng là khiến người ta phải nén giận."
"Giáo sư Ngô, tài liệu mà cô cần tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt cho cô, nếu cô muốn bàn chuyện cá nhân thì xin lỗi, tôi không có thời gian."
"Vậy mau đi chuẩn bị tài liệu đi."
"Còn có, nếu như cô coi tôi là kẻ thù vì Ninh Trí Viễn thì quá thiếu sáng suốt rồi, vì tôi hoàn toàn không thể uy hiếp gìđến cô."
"Uy hiếp đến tôi? Cô xứng ư? Cô có bản lĩnh ấy ư? Một đứa con gái không xinh đẹp, gia cảnh không tốt, tốt nghiệp học viện y hạng ba, lại không biết xấu hổ so sánh với tôi? Cô có biết tôi là giáo sư chuyên ngành y học của đại học Tokyo. Trong tất cả các bệnh viện trong thành phố C này, tôi là giáo sư trẻ nhất đấy, hiểu không?"
"Tất nhiên, cô cũng nên cảm ơn mình đã có một người chú làm viện trưởng đi."
"Cô…." Ngô Hiểu Tuyết nghẹn lời, không ngờ Hoắc Miên lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy.
"Giáo sư Ngô, tôi đi chuẩn bị tài liệu đây, hẹn gặp lại." Nói xong, Hoắc Miên đi về phía khu làm việc.
Thật ra tài liệu cần chuẩn bị rất đơn giản, chưa đến nửa tiếng Hoắc Miên đã làm xong rồi, chỉ là Ngô Hiểu Tuyết không muốn cô tan làm, nên nghĩ ra việc để cô tăng ca, nào ngờđây chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, Hoắc Miên đặt trên bàn làm việc của Ngô Hiểu Tuyết, sau đó tan làm.
Khó cóđược một hôm về nhà tương đối sớm, Hoắc Miên đến siêu thị, mua ít rau và thịt. Sau đó, cô về nhà chuẩn bị bữa tối, đợi đến tận sáu giờ mà Tần Sở vẫn chưa về.
Hoắc Miên cảm thấy hơi đói, tựăn cơm trước rồi để sẵn đồăn trong phòng bếp, lên lầu tắm rửa giặt đồ.
Vốn dĩ Tần Sở có thể tan làm lúc năm giờ ba mươi, nhưng lại nhận được điện thoại của ba, gọi anh về căn nhà lớn của nhà họ Tần.
Ông Tần mới đi du lịch nước ngoài về, tâm trạng có vẻ khá tốt.
Lúc Tần Sở về, thấy trừ ba mẹ, trong nhà còn có thêm một đôi cha con.
"A Sở, đây là Tổng giám đốc Lưu của bất động sản Thiên Bảo, còn đây là con gái của chúấy, Lưu Tư Dĩnh."
Lúc Tần Sở thấy Lưu Tư Dĩnh, anh cảm thấy hơi ngạc nhiên…
Lưu Tư Dĩnh là bạn cấp ba của anh, màđa số học sinh ở trường trung học số hai đều là con nhà giàu.
Cho nên việc Lưu Tư Dĩnh có một ông bố giàu có là chuyện rất bình thường, điều bất ngờ là hôm nay hai người này lại xuất hiện trong nhà anh.
"Chú Tần, cháu và Tần Sở là bạn học cùng cấp ba." Lưu Tư Dĩnh cười cười.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, cách ăn mặc như một thiếu nữ, mà giọng điệu cũng rất nũng nịu.
Tần Sở chỉ nhìn họ, không nói gì…
"Ha ha, vậy à? Trùng hợp nhỉ, mấy đứa là bạn học à." Nhìn qua có vẻông Tần đang rất vui vẻ.
"Tôi đã sớm nghe Tiểu Dĩnh nói qua, con trai ông quả thật rất tuấn tú." Cha Lưu Tư Dĩnh tán dương.
"Đến giờăn cơm rồi, mọi người lại đây ngồi đi." Bà Tần vừa cười vừa nói.
Trong phòng ăn.
Nhà họ Tần có ba người, cộng thêm Lưu Tư Dĩnh và cha cô ta, năm người ngồi thành một vòng tròn.
Lưu Tư Dĩnh ngồi kế bên Tần Sở, nhìn anh với ánh mắt đầy vẻ sùng bái vàái mộ.
Cô ta đã thầm mến Tần Sở từ hồi còn học cấp ba, cô ta còn nghĩ nếu không có Hoắc Miên thì cô ta đã sớm là bạn gái của Tần Sở rồi.
"Bây giờ GK phát triển coi như không tệ, anh lợi hại thật đấy." Lưu Tư Dĩnh ca ngợi.
"Cảm ơn." Vẻ mặt Tần Sở không có biểu cảm gì cả, cũng không ăn miếng cơm nào, nhìn qua có vẻ tâm trạng anh rất tệ.
"A Sở, sao con không ăn? Đồăn không hợp khẩu vịà?" Bà Tần hỏi.
"Ba gọi con về rốt cuộc là có chuyện gì?" Tần Sở hơi mất kiên nhẫn.
"Không có gì, chỉ là vềăn với chú Lưu một bữa cơm mà thôi."Ông Tần chậm rãi nói.
"À, đã vậy thì mọi người cứăn đi, con còn có việc, con đi trước." Nói xong Tần Sởđứng dậy định rời đi."
"Con đứng lại đấy cho ba."Ông Tần không ngờ con trai lại không nể mặt ông như vậy, tức giận nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...