Im lặng một lát, Hoắc Miên gằn từng chữ: "Không ai dạy cho cô lãng phí thức ăn là một chuyện đáng xấu hổ sao?"
"Vậy thì sao?" Hà Mạn nhìn Hoắc Miên với ánh mắt đầy khiêu khích.
"Vậy nên, người nào lãng phí thì người đó phải ăn cho hết." Dứt lời, Hoắc Miên cầm mâm cơm của Hoàng Duyệt hất thẳng về phía áo blouse của Hà Mạn.
Trong phút chốc, cả người Hà Mạn dính đầy cơm canh.
"Trời ạ, đàn chị thật là… trâu bò." Hoàng Duyệt lặng lẽđứng dậy, giơ ngón cái lên.
"Hoắc Miên, cô dám làm vậy với tôi?" Hà Mạn ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không phải là mẹ cô, sao tôi phải nuông chiều cô chứ?" Hoắc Miên không cho làđúng.
"Xem hôm nay tao cóđánh chết mày không, con khốn này!" Hà Mạn dồn hết sức định tát Hoắc Miên một cái.
Cóđiều, cánh tay cô ta phải dừng lại cách mặt Hoắc Miên năm phân, bởi vì côđã nhanh chóng siết chặt cổ tay cô ta.
"Nếu muốn diễn xiếc thìđến quảng trường trung tâm của thành phốđi. Ởđây là bệnh viện, xin cô hãy chúý hình tượng của mình."
Nói xong, Hoắc Miên hất mạnh tay Hà Mạn ra, sau đó kéo Hoàng Duyệt đi.
Lúc này, Hà Mạn thật sự hoảng sợ.
Thậm chí, cô ta còn không dám đuổi theo, vì chỗ cổ tay vừa bị Hoắc Miên siết đãđỏ bừng lên rồi. Nhìn Hoắc Miên gầy yếu, nhưng sức lực của cô ta mạnh đến mức đáng sợ.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cô gái kia là y tá khoa mắt sao?"
"Đúng vậy, nghe nói cô ta ỷ vào làm việc cùng khoa để quyến rũ bác sĩ thực tập khoa mắt. Vị bác sĩđó rất đẹp trai, nhưng người ta đã có bạn gái rồi, là y tá khoa sản chúng ta. Đây không phải là vợ cả và kẻ thứ ba đánh nhau sao?"
Đám y tá xì xào bàn luận.
Hà Mạn cảm thấy rất xấu hổ, sầm mặt xuống, đi ra khỏi nhàăn.
Khoa mắt.
"Trí Viễn, anh không sao chứ?" Nhìn cái trán ứng đỏ của Ninh Trí Viễn, Hà Mạn đau lòng hỏi.
"Anh hỏi em, ai bảo em đi tìm Hoắc Miên vậy?"
"Em chỉ thấy không công bằng cho anh mà thôi."
"Ai mượn em thấy không công bằng cho anh? Em đang thêm phiền cho anh đấy." Sau khi nghe chuyện ở nhàăn, Ninh Trí Viễn nổi giận.
"Dựa vào cái gì mà Hoắc Miên dám đối xử với anh như vậy?"
"Đó là chuyện giữa anh và cô ta, sau này em đừng đi tìm cô ta nữa, nếu không thì em hãy biến khỏi tầm mắt của anh." Ninh Trí Viễn lườm Hà Mạn, sau đóđứng dậy đi.
Hà Mạn cảm thấy trong lòng khó chịu, đồng thời còn không hiểu một vấn đề.
Nếu Ninh Trí Viễn đã chia tay với Hoắc Miên, thì người phụ nữ mà Hoắc Miên thấy ở nhà Ninh Trí Viễn vào cuối tuần trước là ai?
Tất nhiên người phụ nữđó không phải là Hà Mạn rồi, bởi vì cuối tuần trước là ngày cô ta trực đêm, không thểđến nhà Ninh Trí Viễn được.
Chẳng lẽ Hoắc Miên nói dối, cố tình phá hư tình cảm của cô ta và Trí Viễn? Không phải, nhìn Hoắc Miên không giống nói dối.
Tranh chấp ở nhàăn vốn là chuyện nhỏ, nhưng lại bị người có tâm quay video truyền từ khoa này sang khoa khác trong bệnh viện Số 1.
Cũng vì chuyện này, y tá thực tập Hoắc Miên dịu dàng nổi tiếng sau một đêm.
Được gọi là y táđanh đá nhất.
Bác sĩ nam và trợ lý nam, thậm chí có cảđồng nghiệp nam ở các khoa khác, đều muốn đến xem tận mắt phong thái của cô y tá trong video. Còn có một số người to gan tỏ tình, tặng hoa, làm cho Hoắc Miên dở khóc dở cười.
Nhìn một bàn socola và hoa tươi, Hoắc Miên thật sự cạn lời.
"Đàn chị, làm sao bây giờ, chị nổi tiếng rồi, còn là y táđanh đá nhất bệnh viện nữa."
"Đanh đá sao? Không phải đâu, nói chị là người phụ nữ mạnh mẽ thì còn tạm được." Hoắc Miên xấu hổ.
"Chị có thích ai trong những người đó không? Em thấy phó giám đốc khoa X-Quang không tệ, ba mươi tuổi, cao một mét bảy tám, lái xe BMW, nghe nói gia cảnh cũng không tệ, dáng dấp giống ngôi sao Hàn Quốc Song Seung Heon. Chị thật sự không định suy nghĩà?" Hoàng Duyệt tỏ vẻ hâm mộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...