Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

"Ơ, đàn chị Hoắc, hình như có người gọi chị."

"Chị cũng nghe thấy rồi." Hoắc Miên nhỏ giọng đáp.

"Hoắc Miên, côởđâu? Mau ra đây cho tôi!" Giọng nói điên cuồng kia phát ra từ một cô gái mặc áo blouse.

Cô ta có mái tóc dài gợn sóng, mặt mũi không xấu, trang điểm diêm dúa, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đàn chị, ơ… cô ta là y tá khoa mắt sao?" Hoàng Duyệt chỉ ra cửa.

Hoắc Miên quay đầu lại, sau khi thấy Hà Mạn, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ.

Hình như lúc này Hà Mạn cũng nhìn thấy Hoắc Miên, cô ta chạy thẳng về phía bên này với khí thế hung dữ.


"Đàn chị, em thấy không phải là chuyện gì tốt, chị phải cẩn thận một chút." Hoàng Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở.

Hoắc Miên gật đầu, không nói gì nữa.

"Hoắc Miên, côđứng lên."

"Có chuyện gìà?"

"Đương nhiên là có chuyện rồi, cô tưởng tôi tìm côđể tâm sự sao?"

"Xin lỗi, tôi không có thời gian tâm sự, tôi cũng không quen cô." Hoắc Miên tiếp tục ngồi ăn cơm, không thèm đểýđến cô ta.

Hà Mạn lập tức nổi điên lên, chỉ vào Hoắc Miên hô: "Cô bớt giả vờđi, có phải là cô lại dây dưa với Trí Viễn nhà tôi không?"

"Trí Viễn nhà cô? Từ khi nào vậy?"

Hà Mạn hơi giật mình, sau đó nói: "Côđừng giả vờ không biết, tôi và Trí Viễn đã sớm ở bên nhau, cô cũng đã biết từ lâu rồi còn gì."

Hoắc Miên khẽ gật đầu, suy nghĩ gìđó rồi trả lời: "À, hóa ra cuối tuần trước tôi đến nhà anh ta, người ngủ với anh ta trong phòng ngủ là côà?"

"Cái gì? Cuối tuần trước?" Vẻ mặt Hà Mạn khó coi.

"Ơ, không phải là côà? Chẳng lẽ là…" Hoắc Miên hỏi tới.


"Tất nhiên… là tôi rồi." Mọi người đều nghe được những lời này của Hà Mạn hơi miễn cưỡng.

"Nếu côđã biết chúng tôi ở bên nhau, thì cô còn đến tìm anh ấy làm gì? Không phải hai người chia tay rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi tìm anh ta đểđòi lại sáu mươi nghìn tệ tiền đặt cọc mua nhà. Trước đây chúng tôi định kết hôn, cho nên tôi đã góp tiền mua nhà."

"Phải không? Tôi không hề nghe Trí Viễn nhắc đến chuyện này." Vẻ mặt Hà Mạn kiêu ngạo.

"Thế thì tiếc quá, vậy là quan hệ của hai người vẫn chưa phát triển đến bước mua nhà chung rồi."

"Cô… côđừng có già mồm cãi láo nữa." Hà Mạn hơi bí từ. Cô ta hùng hổđến đây hỏi tội, nào ngờ Hoắc Miên vốn luôn dịu dàng trở nên nhanh mồm nhanh miệng, từng câu từng chữđều có lý, làm hại cô ta không biết phải nói lại như thế nào.

"Tôi hỏi cô, vết thương trên đầu Trí Viễn có phải là do côđánh hay không?"

"Đúng vậy."

"Cô dựa vào cái gì chứ? Loại phụ nữ như cô có thểđộng vào Trí Viễn nhà tôi sao? Cô chỉ là bạn gái cũ bị anh ấy đá, có tư cách gì hỏi chuyện của Trí Viễn? Tôi biết ngay mà, nhất định là cô muốn dây dưa với anh ấy, anh ấy không đồng ý, cho nên bị côđánh, đúng không?"


Hoắc Miên từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Ninh Trí Viễn nói với cô như vậy à?"

"Trí Viễn không nói gì, nhưng tôi đoán là vậy, cả bệnh viện này đều biết nhân phẩm của cô ra sao mà."

"Cả khoa sản chúng tôi đều biết nhân phẩm của đàn chị Hoắc rất tốt." Hoàng Duyệt chen lời.

"Đây không phải là chuyện của cô, cô câm mồm cho tôi!" Hà Mạn chỉ vào mặt Hoàng Duyệt, hung dữ quát.

"Nói nhảm xong chưa? Nói xong thìđi đi, chúng tôi còn đang ăn cơm, không muốn bịđói vì chuyện này đâu." Hoắc Miên đuổi người đi. Đối mặt với sự vô lý dây dưa của Hà Mạn, Hoắc Miên hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với cô ta.

Vì mọi người đang vây xem xung quanh nên cô có cảm giác mình giống như một tên hề vậy. Điều này không phù hợp với tính cách khiêm tốn của cô.

"Ha ha, ăn cái gì màăn, tôi cho côăn này, người phụ nữ xấu xa!" Nói xong, trước mặt tất cả mọi người, Hà Mạn xốc mâm cơm của Hoắc Miên lên, cơm và thức ăn rơi vãi xuống đất, thậm chí còn bắn lên áo blouse của Hoắc Miên. Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai đoán trước được Hà Mạn sẽ làm chuyện quá khích như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui