"Duy nhiên, cậu đừng nói bậy!" Loan Mộng đỏ mặt.
"Tớ nói bậy sao? A Tĩnh, tớ nói bậy à?" Thẩm Duy Nhiên sớm đã phát hiện Trần Tĩnh đang xem kịch vui, nếu đã vậy, sao không kéo cô ấy vào?
"Hình như không có!" Trần Tĩnh bất lực. Mỗi lần đều là họ ầm ĩ, bản thân ngồi cạnh xem kịch, cuối cùng hai người họ lại kéo cô vào, trả lời cũng không đúng, không trả lời cũng không đúng, thật là muốn mắng họ một trận.
"Cái gì là hình như?" Thẩm Duy Nhiên đương nhiên không chịu tha cho Trần Tĩnh. Trần Tĩnh à, cậu xem kịch thoải mái như vậy, đương nhiên phải trả cái giá nhỏ nhỏ nào chứ. Không nói cho rõ ràng, đừng hòng tớ bỏ qua cho cậu.
"Đúng đúng đúng, cậu không nói bậy!" Trần Tĩnh bất lực.
"Duy Nhiên, phim sắp chiếu rồi." Thượng Quan Thành uất ức nói. Anh thề, chờ anh theo đuổi được Loan Mộng, anh nhất định sẽ bảo Loan Mộng rời xa tên điên Thẩm Duy Nhiên này. Có trời biết, trong cuộc đối thoại của ba người, một người sống sờ sờ như anh một câu cũng không chen vào được, điều này thật sự khiến lòng tự trọng của anh tổn thương rất sâu sắc. Nói thế nào nhỉ? Anh là Thượng Quan Thành, vừa tuấn tú vừa nhiều tiền, thường ngày đều là người ta chạy theo đuôi mình, bây giờ vì Loan Mộng, ngày nào anh cũng chạy phía sau, kết quả điểm tốt còn bị bỏ qua, bản thân tốt xấu gì không có công lao cũng có khổ lao chứ!
"Biết rồi!" Thẩm Duy Nhiên khinh thường nhìn. Đang thảo luận ngon lành lại bị Thượng Quan Thành xen ngang, nếu không phải vì đang ở rạp chiếu phim, cô nhất định sẽ mắng Thượng Quan Thành một trận, hoặc là tặng anh một quyền.
"Cảm ơn, cảm ơn đại ân đại đức của ngài. Đời này không gì báo đáp, kiếp sau chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa để báo ân!"
Thượng Quan Thành lần nữa chọc cười ba người, nhưng chỉ có anh biết nếu không làm vậy, bản thân thật sự sẽ đắc tội Thẩm Duy Nhiên! Xem ra sau này chỉ có thể dựa vào chính mình, chính mình phải cố gắng hơn. À khoan đã, các cố ấy có ba người! Tại sao anh phải đi lấy lòng Thẩm Duy Nhiên chứ? Không phải vẫn còn Trần Tĩnh à? Cô ấy có thể giúp anh! Nghĩ vậy, Thượng Quan Thành liền nhìn Trần Tĩnh, ngơ ngác một lát.
Mà Loan Mộng đứng cạnh Trần Tĩnh đương nhiên phát hiện hành động này của Thượng Quan Thành, cô vừa quay đầu liền khiến Thượng Quan Thành hoảng sợ. Loan Mộng không nói gì cả, chỉ trừng mắt nhìn anh một cái.
Thẩm Duy Nhiên lặng lẽ ngồi xem trò hay, sao cô phải nói cho Loan Mộng biết để tại bầu không khí cho tối nay, cô cố ý sang phim kinh dị. Cho nên thời điểm Giang Thần Hi ngồi cạnh Thẩm Duy Nhiên, cô vẫn còn mơ màng, không hề chú ý. Mà Thượng Quan Thành, Loan Mộng và Trần Tĩnh đều quay đầu nhìn cô, chờ cô phát hiện bầu không khí xung quanh có hơi khác thường, bộ phim đã bắt đầu. Cô nhìn ba người họ.
"Mọi người nhìn em làm gì, xem phim đi!" Thẩm Duy Nhiên chỉ cho rằng bọn họ có ý kiến với bộ phim mình chọn, do vậy lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Thượng Quan Thành là người đầu tiên có phản ứng, tuy sớm biết Giang Thần Hi sẽ đến, nhưng sự thật xảy ra anh lại không biết nên đối mặt thế nào: "Khụ khụ... Trùng hợp vậy sao? Thần Hi, cậu cũng tới xem phim à?"
Nghe tới tên Giang Thần Hi, sắc mặt Thẩm Duy Nhiên trắng bệch, may mà đang ở trong rạp phim, không ai thấy rõ mặt ai.
"Trùng hợp thật." Giang Thần Hi trả lời.
Thẩm Duy Nhiên vẫn bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem phim, dường như không vì sự có mặt của Giang Thần Hi mà ảnh hưởng tới tâm trạng. Chỉ có cô biết dưới vẻ ngoài bình tĩnh là tâm trạng thế nào. Cô cực khổ kéo Loan Mộng tới, kết quả anh ta dám đào hố chờ mình, thế mà gọi cả Giang Thần Hi tới, còn ra vẻ vô tình gặp. Đâu ra trùng hợp như vậy, có quỷ mới tin! Sau này cô không bao giờ giúp đỡ Thượng Quan Thành nữa, không đúng, căn bản không có sau này.
"Trùng hợp thật đấy! Giang Thần Hi, anh cũng thích xem phim kinh dị hả?" Trần Tĩnh làm như vô tình hỏi.
Thẩm Duy Nhiên trừng mắt nhìn Trần Tĩnh một cái.
"Ừ, đang rảnh nên đi xem." Giang Thần Hi trả lời.
"Vậy sao? Duy Nhiên, chắc cậu cũng không rảnh rỗi nên mới dẫn bọn tớ đi xem phim kinh dị đấy chứ?" Trần Tĩnh tò mò hỏi.
Thẩm Duy Nhiên cảm thấy hôm nay bốn người họ cố ý hợp nhau bắt nạt cô. Rõ ràng là cô kéo Loan Mộng tới đây, không ngờ lại biến thành một vở kịch hay. Được lắm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...