Một khu trống trải trong Tuyết tùng sâm lâm, trên không mây đen dày đặc, tia sét màu lam nhạt mang theo khí thế không thể ngăn cản đánh xuống.
Điểm sáng trên mi tâm biến mất, vẻ mừng rỡ hiện lên trên mặt Sở Thiên, trải qua bảy ngày luyện tập, uy lực của lôi lâm có chỗ gia tăng, phía trước hiện ra một hố lớn rộng hơn mười mét. Trọng yếu nhất, thời gian thi pháp rút ngắn đến gần hai giây, mang ý nghĩa là hắn đã có khả năng đấu một trận với Tinh hoả cự điêu.
Bất quá, nếm qua mấy lần thua thiệt, hắn trở nên cẩn thận hơn nhiều, cũng không trực tiếp đi tìm cự kiêu mà quyết định sau khi luyện thành "Huyễn huyết thuật" của linh Hồ tộc mới tình tiếp. Kết hợp với "Long Lôi Thuật" sẽ đem đến một tác dụng không ngờ.
Liên quan đến thông tin của loại thuật pháp này, lão hồ ly đã trực tiếp truyền vào trong đầu hắn, thuật pháp này sẽ quấy nhiễu huyết dịch trong người kẻ địch, dẫn đến phá hư thế công của người đó. Huyễn huyết thuật là một trong những thuật pháp cơ sở của Linh hồ tộc, rất nhiều tộc nhân tập luyện thuật pháp này.
Đồng thuật là thuật pháp đặc thù, so sánh với võ giả, người tu luyện tinh thần lực vô cùng ít ỏi, còn tu luyện đồng thuật lại càng như phượng mao lân giác.
Huyễn huyết thuật có ba chiêu thức, phân biệtlà huyết ngưng thuật, tinh hỏa thuật cùng huyễn huyết thuật, uy lực theo thứ tự tăng lên, chỉ có thuần thục chiêu trước đó, mới có thể tiếp tục tu luyện chiêu tiếp theo.
Về phần phẩm giai của thuật pháp, dựa theo lão hồ ly nói, tương đối khó định ra phẩm giai của thuật pháp này, tiểu thừa, trung thừa, Đại Thừa, vốn là vì phân chia công pháp tấn công, mà huyễn huyết thuật lại không thuộc công pháp chủ công, bởi vậy rất khó xếp loại công pháp này. Bất quá tác dụng của nó không hề thua kém trung giai công pháp, thậm chí còn hơn.
Sở Thiên hơi chút trầm ngâm, đi lên một mô đất trước mặt, tâm thần khẽ động, linh niệm ba động cuốn đi toàn bộ bụ đất lộ ra một tảng đá, sau đó cuộn xuống ngồi nhắm mắt bắt đầu tìm hiểu huyễn huyết thuật.
Mặt trời dần dần lên cao, thời gian đã gần đến giữa trưa, đã đến giờ cơm không chỉ đối với con người mà còn đối với cả yêu thú.
Trong rừng một tiếng gầm không phải hổ cũng không phải rồng vang lên, khiến những yêu thú gần đó phải dừng bước chân, thân hình khổng lồ khẽ run lên, trong mắt hiện ra vẻ đề phòng, chậm rãi thối lui.
Sau khi đột phá hậu kì, hung uy trên người Huyền Lân ngày càng tăng, ưu thế huyết mạch ngày càng hiện rõ, yêu thú bình thường ngay cả dũng khí đánh một trận không không có. Yêu thú cấp hai không ra mặt, nơi đây nó có thể vô địch.
Gần nửa ngày trôi qua, nó tọa trấn nơi đây, dọa lùi không biết bao nhiêu yêu thú. Dương dương đắc ý lắc lắc đuôi rồng, kiêu ngạo ưỡn ngực, một thân lân phiến ánh lên vẻ sáng chói.
"Ca ca ngồi bất động lâu như vậy không biết có mệt không? Bây giờ cũng là trưa rồi." Huyền lân hiếu kì nhìn về phía Sở Thiên, trời sinh hiếu động, thật là khó có thể lý giải được việc tu hành buồn tẻ của niệm sư.
Sở Thiên cuối cùng cũng động đậy ánh mắt lộ ra thần sắc kích động. Gần nửa ngày cũng không có uổng phí, hắn hiện tại đã lĩnh ngộ được phương thức thi triển huyết ngưng thuật.
Ngưng Huyết thuật không có hiệu quả với đồ vật nhất định phải tìm tới vật sống. Đang định tìm kiếm một phen Sở Thiên chợt nghe thấy một chút động tĩnh, nhanh chóng ngăn cản huyền lân đang định đuổi con thú kia đi, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, chỗ mi tâm thần hồn điểm sáng lóe lên một chút.
Chủ tớ đồng thời nín hơi, chỉ chốc lát trong bụi cỏ tiếng xột xoạt tiếng vang lên, bóng đen từ phía sau cây lộ ra. Ánh mắt hung hãn cái mũi gầy cao, thân thể mập mạp tứ chi ngắn nhỏ, đó là một con heo. Khoác trên người như thủy tinh cứng rắn, đây chính là một yêu thú hậu kì tinh giáp trư.
Heo là loại yêu thú vốn thiên về phòng ngự, thêm tinh giáp cứng rắn, trình độ phòng ngự cho dù rùa đen gặp cũng đều phải cam bái hạ phong. Tình huống bình thường yêu thú cùng giai vô luận ai gặp nó, đều phải nhượng bộ lui binh. Nguyên nhân rất đơn giản, sự tình mất công mà không đạt được gì thì không ai muốn làm cả.
Tinh giáp trư đắc chí vừa lòng chậm rãi tiến lên, nhìn qua trước mặt là nhân loại tiểu tử, đang lo lắng nên xử lí loại thức ăn này sao cho ngon, đột nhiên thể nội máu tươi bỗng nhiên trì trệ ước chừng năm giây mới khôi phục. Con thú này chưa bao giờ thấy qua tình hình quỷ dị này con mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không rõ nguyên nhân trong lòng sinh ra một tia thoái ý.
Không lâu sau huyết dịch lại trì trệ thêm một lần nữa khiến nó vô cùng khó chịu. Tinh giáp trư đôi mắt hiện ra vẻ khó hiểu, thủy tinh giáp là sự kiêu ngạo của nó, trước mặt lại hoàn toàn không có đất dụng võ.
Rùa đen một khi mất đi mai rùa, liền sẽ trong nháy mắt tiến vào trạng thái khủng hoảng. Tinh giáp trư cũng đang trải qua loại cảm giác bày, liên tiếp hai lần máu bị đình trệ, bị doạ đến mức kêu éc éc quay đầu chạy một mạch.
Trong lúc chạy, máu tươi lại trì trệ, nó vội vàng không kịp chuẩn bị suýt nữa bị ngã chổng vó, nhưng mỗi lần chạy được mấy bước đều dừng lại một lần, nhìn rất khôi hài.
Mắt thấy sắp chạy thoát, tinh giáp trư lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng thở phào một hơi, nhưng trước mắt một tia lôi điện màu lam nhạt đang hạ xuống, mùi heo quay tràn ngập không gian.
Sở Thiên đi đến bên cạnh, thấy toàn thân tinh giáp vỡ vụn, nhưng bốn chân bẫn còn động đậy, hiển nhân vẫn chưa chết. Hai hàng lông mày nhíu chặt, lôi lâm đánh vừa vặn trúng người, lại không thể dứt khoát giải quyết. Chẳng nhẽ chiêu này chỉ có vẻ bề ngoài mạnh mẽ.
"Loại tinh giáp này quá mức kiên cố, phòng ngự mạnh mẽ, chỉ sợ yêu thú cấp hai cũng khó đạt được." Cẩn thận cảm ứng độ cứng của tinh giáp, lão hồ ly mở miệng nhắc nhở, nghe vậy Sở Thiên cũng dần hiểu ra.
Đây là thời điểm tìm tinh hỏa cự kiêu tính sổ. Trong măyt Sở Thiên lướt qua lệ mang, nghĩ đến sắp ngang hàng cùng Sở Phi Dương trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.
Cảm thụ tiêu hao của bản thân, hắn hơi chút trầm ngâm, lấy từ trong Dung Giới lấy ra một trái cây. Trái cây óng ánh này là Tử Linh chi chính là tam phẩm linh dược, mấy ngày trước hắn ngẫu nhiên đạt được nó.
Tử Linh chi cũng không hoàn chỉnh, có gần mười vết cắn lít nhít, Sở Thiên đem nó đưa vào miệng, cắn một khối nuốt vào bụng lập tức hóa thành đoàn sương mù tím bay lên, trong sương mù mờ mịt, thần hồn tham lam hấp thu dinh dưỡng, khôi phục trang thái đỉnh cao.
...
Trong sào huyệt, tinh hỏa cự kiêu sau khi ăn no, nghiêng người nằm xuống tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên một trận mưa đá bỗng nhiên đánh tới, thậm chí còn có những cục đá lớn rơi đánh vào lưng nó, dù phòng ngự mạnh mẽ cũng không nhịn được đau thân thể rung mạnh.
Một tiếng rống tràn ngập tức giận truyền đến, Sở Thiên không khỏi tay bưng tai, phòng ngừa thủng màng nhĩ, không khí chung quanh vẫn lơ lửng rất nhiều tảng đá chuẩn bị xuất kích.
Cự kiêu vừa mới xuất động, cũng không chút nào do dự dùng tinh hỏa xuất kích, Sở Thiên cũng không rối loạn linh niện xuất ra, toàn bộ tinh thần đề phòng đối phương phản công. Đối với việc này sớm có cảm ứng, huyền lân đã sớm suất hiện sau lưng, tuỳ thời có thể trợ giúp.
Sở Thiên cưỡi trên lưng Huyền lân linh niệm khẽ động, những hòn đá đang trôi nổi trên không một mạch đánh tới hướng cự kiêu. Thấy con thú này vẫn đuổi theo, hắn vỗ cái mông huyền lân, cả người lẫn thú hóa thành đạo ô quang như gió phóng đi.
Tinh hỏa cự kiêu liên tục gặp mấy lần quấy rối, không chịu tuỳ tiện bỏ qua, thân hình khẽ chuyển sải bước đuổi theo. Tốc độ không hề thua kém đạo ô quang phía trước, vừa vặn có thể truy đuổi đường dài cùng kẻ đáng ghét kia.
Một cuộc truy đuổi vô cùng khốc liệt triển khai trong rừng, Sở Thiên cưỡi huyền lân, lách trái lách phải, cũng nhờ linh niệm phụ trợ xảo diệu liên tục tránh thoát tinh hỏa giáng xuống, thấy đá bên đường liền dùng linh niệm nhặt lên ném ra kẻ đang truy đuổi phía sau.
Có khi đụng phải cây, liền vung tay đánh gãy, sau đó tiếp tục ném ra phía sau. Mặc dù không đau bằng hòn đá, nhưng tán lá lại dày, tăng hiệu quả cản trở, cũng có thể tăng lửa giận của đối phương. Cự kiêu lửa giận đã bốc lên đỉnh đầu không kiêng kị gì nữa tức tốc đuổi theo.
Gần một tiếng sau, tinh hỏa cự kiêu nguyên lực đã dùng hết, không thể thôi động kỹ năng tinh hoả, thể năng cũng sắp khô kiệt, tức giận dừng lại, bắt đầu sinh thoái ý. Đang do dự đến vấn đề mặt mũi, huyết dịch khắp người bỗng nhiên trì trệ, đang muốn xem có chuyện gì xảy ra, trên không chợt có mây đen tụ tập, tia sét to hơn một trượng đánh xuống trúng cự kiêu còn đang ngơ ngác.
Lo lắng đối phương có thừa lực phản công, Sở Thiên thôi động linh niệm, ngự sử đá ở phụ cận, hết thảy ném về phía cự kiêu, thẳng đến khi bốn phía không còn vật gì, tiến lên tới gần xem xét, thấy tinh hỏa cự kiêu chỉ còn một hơi, liền vận chuyển dương cương kình kết thúc tính mạng của nó.
Trầm ngâm một hồi, cảm thấy thi thể quá lớn không tiện mang theo. Nên dùng chủy thủ mở ra cái bụng, lấy ra yêu hạch lớn chừng cái trứng gà. Mặc dù con thú này thân hình như sắt đúc, nhưng vừa chết liền mất phòng ngự.
Yêu hạch tựa như tinh hoả, chính là tinh hoa toàn thân ngưng tụ, là thứ đáng giá nhất của yêu thú, giá trị cũng quá nửa.
"Tiểu tử, nếu thức thời thì bỏ yêu hạch trên tay xuống." Một đạo thanh âm kiêu ngạo vang lên, nghe vậy mắt Sở Thiên khẽ híp một cái, trong đó quang mang sắc bén lướt qua, không chút do dự đem tinh hỏa cự kiêu thu vào Dung Giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...