[Thanh Vũ] Thanh Phù

Một ngày trời trong, không khí nóng bức đến khó thở, Phùng Kiến Vũ ăn xong cơm trưa, ngồi ở trên ghế mơ màng buồn ngủ, sáng sớm hôm nay thức dậy quá sớm, nó còn chưa ngủ đủ. Cùng Lý thúc lên tiếng chào một câu, nó quyết định trở về phòng ngủ thêm một giấc.

Cảm giác như vừa ngủ thẳng đến hơn hai tiếng, bên ngoài truyền tới một trận tiếng sấm, kéo cửa sổ ra nhìn, một tia sấm nhanh chóng lóe lên, mây đen kéo đến ùn ùn. Phùng Kiến Vũ bắt đầu nhớ lại, sáng sớm hôm nay lúc Vương Thanh ra ngoài, nó đã dặn hắn nhớ mang theo dù.

Đột nhiên, cửa bị gõ, một nữ người làm tiến lên, “Hiểu Vũ thiếu gia, Lý quản gia mời thiếu gia đi xuống một chút, nói là có khách đến, mang theo bánh ngọt thiếu gia thích ăn nhất.”

“Nga......” Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, nó mới vừa tỉnh ngủ, vẫn như cũ mơ mơ màng màng. Nó nắm tay vịn cầu thang chầm chậm đi xuống, một nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế sa lông nhà bọn họ, đang trò chuyện vui vẻ với Lý thúc.

“Hiểu Vũ thiếu gia, đến đến đến, ăn bánh ngọt đi! Đây là bánh ngọt phô mai Lưu tiểu thư mang đến. Con nếm thử một chút, ông lão như thúc đây cũng cảm thấy không tệ.” Lý thúc đẩy đẩy cái dĩa đến trước mặt Phùng Kiến Vũ, kéo nó ngồi xuống cùng ăn.

“Ngươi chính là Hiểu Vũ a? Thanh ca lúc trước có cùng ta đề cập đến, đáng yêu như vậy, chả trách anh ấy một mực nhớ kỹ.” Lưu Phương Đình dĩ nhiên không biết thân phận thật sự của Phùng Kiến Vũ, chỉ cho rằng nó chỉ là một đứa trẻ Vương Thanh nhận nuôi ở bên cạnh mà thôi.

“Ba ba rất tốt, ba rất yêu tôi, tôi cũng rất thương người.” Phùng Kiến Vũ dùng thủ ngữ cùng Lưu Phương Đình nói chuyện, “Tôi không biết nói chuyện, mong chị bỏ qua cho.” Nó sợ Lưu Phương Đình xem không hiểu thủ ngữ, cố ý lấy điện thoại di động viết chữ cho cô ta nhìn.

“A?! Không biết nói chuyện a …… đáng thương như vậy …… ta cũng biết Thanh ca tâm thiện, chính là loại người ngoài miệng cứng rắn nhưng lại dễ mềm lòng.” Lưu Phương Đình đưa ta xoa xoa đầu Phùng Kiến Vũ, lại bị nó né ra chỗ khác.

Phùng Kiến Vũ có chút không thích nữ nhân này, một câu lại một câu “Thanh ca”, cô ta cùng ba ba rất thân sao? Tại sao từ trước đến giờ nó chưa từng nghe qua? Đáng thương sao? Nó nơi nào đáng thương?! Phùng Kiến Vũ đối với những chuyện xảy ra trước kia cũng chưa từng cho rằng bản thân nó đáng thương, được người khác đồng tình nó thấy cũng không phải là chuyện gì tốt.


Lý thúc ăn xong đĩa bánh ngọt, đứng dậy muốn rời đi, đột nhiên nhớ đến giới thiệu cho Phùng Kiến Vũ, “Lưu tiểu thư là bạn làm ăn của ông chủ, Hiểu Vũ thiếu gia có thể cùng nàng hàn huyên một chút.” Lý thúc sở dĩ cho Lưu Phương Đình vào nhà, cũng là vì có phương diện này làm nguyên nhân, dù sao đắc tội với người ta thì cũng không tốt.

“Được, con biết rồi.” Phùng Kiến Vũ đưa di động cho Lý thúc nhìn, tự mình trầm mặc ngồi trên ghế sa lông, vừa ăn bánh ngọt, vừa chơi điện thoại trò chơi trong điện thoại di động, đối với người mà mình không thích, nó vẫn là nên ít để tâm đến thì tốt hơn.

Phùng Kiến Vũ không muốn chú ý đến Lưu Phương Đình, không có nghĩa là Lưu Phương Đình không muốn từ Phùng Kiến Vũ biết thêm chút ít thông tin. “Tiểu đệ đệ, ngươi tên gì a? Đến Vương gia từ khi nào?”

Bị cô ta hỏi như vậy, Phùng Kiến Vũ không thể không ngẩng đầu lên, mở ra điện thoại di động bắt đầu đánh chữ, trả lời vấn đề của cô ta, “Tôi tên là Phùng Kiến Vũ, tháng ba năm nay đã đến đây rồi.”

“Nga, phải không? Là Thanh ca nhận nuôi ngươi đúng không? Anh ấy chính là tâm địa quá thiện lương, ngươi bao nhiêu tuổi rồi a?” Lưu Phương Đình đã sớm biết Vương Thanh hàng năm sẽ từ cả nước khắp nơi tìm về một số đứa trẻ bị bắt cóc, mang về nhận nuôi bọn chúng, “Ngươi hẳn cũng là bị bắt cóc rồi đúng không?”

Phùng Kiến Vũ vô cùng không muốn để ý đến cô ta, nhưng nó cũng không muốn cho Vương Thanh thêm phiền toái, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt gật đầu một cái, ánh mắt thủy chung không cùng cô ta trao đổi.

“Quả nhiên …… ta cũng biết, Thanh ca là một người thật tốt, người như vậy, chính là cực phẩm ……” Lưu Phương Đình cũng gật đầu một cái, trong miệng lẩm nhẩm Vương Thanh có bao tốt, Phùng Kiến Vũ nghe thấy cũng bắt đầu gật gật đầu theo.

Nếu cô ta khen ba ba như vậy, vậy thì cũng có chút nở mặt đi …… Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút, hướng về phía Lưu Phương Đình cũng không có kháng cự như vậy nữa. Nhưng sau khi cô ta thốt ra lời nói tiếp theo, rất nhanh khiến cho Phùng Kiến Vũ cảm thấy cô ta căn bản không có đơn giản như vậy.


“Đúng rồi, Hiểu Vũ, ba ba có từng nói qua, anh ấy tương đối thích dạng con gái như thế nào a?” Lưu Phương Đình trên mặt của duy trì mỉm cười, nhưng trong mắt Phùng Kiến Vũ, cô ta giống như mụ phù thủy đáng sợ.

Nó vội vàng lắc đầu một cái, ba nó thích nữ nhân sao? Ba nó chưa từng có lúc nào nói qua lời này, mỗi ngày đều là bộ dáng không mặt mũi đối với nó thổ lộ a ……“Tôi không biết, ba ba không có nói qua.” Nó viết xong sau đó đưa cho Lưu Phương Đình xem.

“Nga...... như vậy a …… vậy anh ấy bình thường ở nhà đối với ngươi như thế nào?” Hỏi tiếp vấn đề thứ hai, Lưu Phương Đình ở trong lòng bắt đầu suy nghĩ, lẽ nào đứa bé này chẳng qua chỉ là Vương Thanh mang về, bình thường cũng không được cưng chìu, chẳng qua là chỉ được sinh sống ở nơi này mà thôi.

“Rất tốt a, ba ba rất tốt, bình thường rất thích cùng tôi chơi trò chơi.” Phùng Kiến Vũ suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể nói yêu thích của Vương Thanh bình thường chính là hân hân hoan hoan đọc truyện cổ tích cho nó nghe, mỗi ngày đều thay đổi biện pháp kiếm cớ cùng nó hôn hôn đi?!

“Thì ra là anh ấy thích chơi trò chơi a?! Anh ấy thật đáng yêu ……” Lưu Phương Đình như đối với Vương Thanh có thêm một cái nhận thức mới, “Anh ấy thích chơi trò chơi gì a? Ta cũng muốn thử một chút.”

Cùng tôi chơi tất cả trò chơi …… Phùng Kiến Vũ lẩm bẩm một hồi, không có nói thẳng ra, mà là mở đại một trò chơi trong điện thoại di động trực tiếp cho cô ta nhìn.

“A?! Chém trái cây a?! Trò này ta cũng thật thích ……” Lưu Phương Đình có chút ngoài ý muốn, Vương Thanh lớn đầu như vậy mà vẫn còn thích trò chơi như thế này sao a ……“Đúng rồi, anh ấy còn thích gì không a? Ta đối với anh ấy không có hiểu biết nhiều lắm ……”


Ba ba còn thích tôi! Phùng Kiến Vũ bị cô ta làm phiền đến phát bực, lôi kéo nó hỏi cái này hỏi cái kia, sao không trực tiếp đi hỏi Vương Thanh đi?! “Tôi cũng không rõ cho lắm.” Thật ra thì Vương Thanh cũng không đặc biệt có yêu thích gì, bình thường ngoại trừ nhìn thấy hắn ở công ty, thì chính là ở nhà bồi Phùng Kiến Vũ, mỗi ngày sẽ chạy bộ rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng cũng sẽ tham gia vài buổi tiệc xã giao, ngoại trừ mấy thứ đó ra, cuộc sống của hắn rất đơn giản, cũng không có gì đặc biệt.

“Như vậy a ……” Ánh mắt Lưu Phương Đình nhìn về nó có sự thay đổi, thái độ đối với Phùng Kiến Vũ cũng thay đổi theo. “Thì ra ngươi cái gì cũng không biết a …… xem ra quan hệ của hai người cũng không có tốt như vậy, vậy thì ta an tâm rồi.”

Phùng Kiến Vũ giữ vững trầm mặc, không để ý đến nữ nhân đáng ghét này nữa, chuyên tâm ăn bánh ngọt trong dĩa, cùng thức ăn không nên có hận thù, được cho ăn thì sao lại không ăn!

“Ngươi có phải đói bụng rồi hay không a? Có muốn ta đến phòng bếp làm cho ngươi vài món ăn ngon? Ngươi yên tâm, tỷ tỷ đây tài nấu nướng rất tốt.” Lưu Phương Đình chính là muốn mượn cơ hội biểu diễn tay nghề nấu nướng của mình, Lưu Kim Phong lão già này **thô chi đại diệp, nhưng lại sinh ra được nữ nhi có hoa tay như vậy, đáng tiếc lại sử dụng tâm tư sai chỗ thì cũng vô dụng thôi.

Phùng Kiến Vũ vội lắc đầu, nó không biết nên xử lý như thế nào, nào có đạo lý khách đến nhà nấu cơm cho chủ chứ? Nó lôi kéo Lưu Phương Đình không để cho cô ta đi, hai tay một mực huơ huơ.

“Ai nha, đừng khách khí mà, sau này nói không chừng chính là người một nhà ……” Lưu Phương Đình cười cười, mặc dù cô ta một chút cũng không muốn phải làm mẹ kế của một đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng là vì Vương Thanh, cô ta chỉ có thể nhịn.

“Không cần, phòng bếp có thức ăn, tôi không đói bụng.” Đánh nhanh mấy chữ cho Lưu Phương Đình xem, sau đó kéo cánh tay của cô ta, kéo trở lại về hướng ghế sa lông.

“Ai nha ngươi làm gì a?! Ta chẳng qua là đi xem một chút thôi, cũng không phải là trộm đồ, có cần phải lôi kéo như vậy không?” Lưu Phương Đình xoa xoa cánh tay bị Phùng Kiến Vũ kéo đến đau, nếu không phải cố kỵ nơi này là Vương gia, cô ta mới không cho Phùng Kiến Vũ mặt mũi tốt đến vậy.

“Không cần, ba tôi một hồi sẽ trở lại rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối.” Phùng Kiến Vũ đánh xong mấy chữ này, nhìn biểu hiện của Lưu Phương Đình, cũng biết mình tựa hồ nói sai rồi, nó nói “chúng ta” ý chỉ là mình và Vương Thanh mà thôi, nhưng nhìn nét mặt của Lưu Phương Đình rất rõ ràng cho thấy là cô ta hiểu lầm rồi!

“Không nghĩ đến ngươi còn biết thức thời như vậy …… tốt lắm, ta lưu lại ăn cơm tối, đến lúc đó ngươi cũng không nên làm kỳ đà cản mũi biết không? Ta muốn cùng Thanh ca chung sống với nhau thật tốt! ” Lưu Phương Đình nắm tay thành quyền, cũng không còn đối với Phùng Kiến Vũ khách khí nữa, “Thấy ngươi thức thời như vậy kêu ta ở lại ăn cơm tối, sau này ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi. Nếu muốn ăn cơm tối, vậy thì ta càng muốn vào phòng bếp! ”


Phùng Kiến Vũ càng không biết nên làm như thế nào mới ổn, không thể làm gì khác hơn là vội vàng gọi Lý thúc đến, để cho ông xử lý tình hình. Lý thúc cũng ngẩn người, “Ai nha, Lưu tiểu thư, cô là khách, nào có đạo lý để cho khách xuống bếp đãi chủ chứ?! ”

“Không sao không sao, chính là mấy món ăn đơn giản mà thôi, tiện tay làm một chút, cũng thật lâu tôi không có xuống bếp rồi, mùi vị có thể sẽ không được chính xác, cũng không biết Thanh ca có thích hay không …… Đúng rồi, khẩu vị của anh ấy có điều gì cấm kỵ không?” Lưu Phương Đình đã cuốn lên tay áo, vươn tay lấy ra chảo và nồi háo hức đặt lên bếp.

“Chuyện này …… ông chủ ngược lại không có gì cấm kỵ, bất quá nếu để cho cô xuống bếp, sợ rằng ông chủ trở về sẽ trách tội chúng tôi! Không có tiếp đãi cô cho thật tốt, là chúng tôi không phải.” Lý thúc vẫn ra sức khuyên ngăn, nhưng bất quá nhìn tư thế cô ta như vậy, có khuyên ngăn cũng vô ích.

“Không sao không sao, nếu Thanh ca trách tội, vậy thì nói tôi cố ý muốn làm đi, không liên quan đến các người.” Lưu Phương Đình tựa như quen thuộc lấy thực phẩm từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu đặt lên thớt, “Anh ấy thích ăn cay sao?”

“Đại lại là thế …… Hiểu Vũ thiếu gia thích.” Lý thúc đứng ở một bên trả lời cô ta.

“Vậy tôi sẽ không làm món cay, ăn đồ cay quá nhiều sẽ không tốt, dễ bị thượng hỏa.” Lưu Phương Đình tự cho mình thông minh lựa chọn món ăn dựa theo khẩu vị của Vương Thanh để làm. Cô ta căn bản không biết, thức ăn của Vương gia đều là chiếu theo khẩu vị của Phùng Kiến Vũ mà nấu.

“Được rồi, vậy cô cứ tùy tiện, tôi gọi mấy người đến giúp, có một số thứ cô vẫn nên đừng động tay vào.” Lý thúc nhìn rõ ý đồ của Lưu Phương Đình, nữ nhân ngu xuẩn như vậy, làm sao có thể xứng với Vương Thanh?! Ông hướng về phía mấy người đứng ở một bên nháy nháy mắt, ý bảo bọn họ vào trông chừng Lưu Phương Đình, tránh cho cô ta động tay động chân.

_______________________________

**Thô chi đại diệp: qua loa, luộm thuộm, tay chân thô lỗ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui