[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Từ lúc ăn cơm xong đến khi đi tới dưới lầu kí túc xá của Vương Thanh mất những một tiếng đồng hồ. Phùng Kiến Vũ từ lâu đã trở thành khách quen của nơi này, bạn học của Vương Thanh về cơ bản đều biết, gặp ở cửa còn lên tiếng chào hỏi vài câu.

Không biết đã có bao nhiêu người quen đi qua, mà tên Vương Thanh kia vẫn chưa chịu về phòng.

"Em mặc kệ anh có vào hay không, em phải đi đây. Tiếng muỗi vo ve nãy giờ anh không nghe thấy à?" Phùng Kiến Vũ không nhịn được nhìn hắn: "Nhanh, lỡ em bị nhốt bên ngoài kí túc rồi sao?".

Vương Thanh cười hắc hắc hai tiếng: "Em chờ anh một chút, anh lên rồi xuống ngay!".

"Ai có sức mà chờ anh, em đi đây".

Phùng Kiến Vũ tức giận quay người bỏ đi, nhưng đến cuối vẫn là không nỡ rời khỏi. Trong lòng vừa oán hận vừa đứng đợi tên kia ra.

Chỉ mất phút, Vương Thanh hấp tấp từ trên tầng đi xuống, lưng đeo một cái túi nhìn rất quen mắt, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn đã hiểu. Tên này rõ là muốn ngủ ở bên ngoài.

"Cmn anh..." Phùng Kiến Vũ thì thầm một câu rồi xoay người rời đi.

Vương Thanh vội vàng đuổi theo: "Tức giận sao?. Giận cái gì vậy?".

"Tức cả nhà anh, đi nhanh lên, buồn ngủ rồi, tìm chỗ đi ngủ".

Vương Thanh liền hiểu ý, nhanh chóng đuổi kịp bước chân Phùng Kiến Vũ. Đây không phải là tức giận, ai kia chỉ là đang xấu hổ mà thôi.

Vẫn là khách sạn nhỏ bên cạnh trường. Vương Thanh vóc dáng cao ráo nổi bật lại thêm thích nói chuyện phiếm, còn Phùng Kiến Vũ mắt to chớp chớp lại càng khiến người khác nhớ lâu hơn. Mới đến hai lần mà bà dì ở đó đã nhớ rõ mặt.

"Tôi nói này, trường kiến trúc của mấy cậu thật quá vô nhân tính rồi. Bắt các cậu vẽ bài nhiều thì thôi đi, đằng này lại còn không cho điện buổi tối, làm hại mấy cậu phải chạy ra ngoài thế này".

Phùng Kiến Vũ chột dạ gãi cằm ngửa đầu nhìn trần nhà, Vương Thanh đau khổ tiếp lời chủ khách sạn: "Dì nói thật đúng, quả thật không có tình người".

Phòng nhỏ ở tận cuối dãy, Phùng Kiến Vũ vừa vào phòng liền nhanh chóng đi mở cửa sổ để thông gió, xong mới tựa vào Vương Thanh đang ngồi trên giường cười cười nói nói: "Nhanh Nhanh, mau vẽ bài đi".

Vương Thanh tiến tới cắn vào môi cậu một cái: "Vẽ, đợt lát nữa ở trên người em vẽ một bức!".

Phùng Kiến Vũ không cười, đẩy hắn ra: "Em đi tắm, anh vẽ bài đi".

Vương Thanh đang có âm mưu gì trong đầu, Phùng Kiến Vũ vô cùng rõ ràng, chỉ là cậu không muốn nói thẳng ra mà thôi. Mặc dù bản thân Phùng Kiến Vũ cũng rất thích cùng hắn thân mật gần gũi, thế nhưng trong suốt quá trình cậu vẫn thấy có phần đau đớn từ đó dẫn đến tâm lí có chút kháng cự với việc này.


Phùng Kiến Vũ tắm xong đi ra đã thấy Vương Thanh cởi sạch quần áo nằm trên giường, cậu làm bộ bình tĩnh đi tới đá hắn một cái, thúc giục hắn đi tắm, sau đó lại tiếp tục làm bộ bình tĩnh nằm trên giường chơi bảo vệ củ cải.

Vương Thanh tắm rất nhanh, mang theo một thân hơi nước nhào lên người cậu, Phùng Kiến Vũ trong lòng căng thẳng, tay run một cái bán nhầm vật phẩm tốt.

"Em đang chơi...".

"Đừng đùa".

Vương Thanh cầm lấy điện thoại ném qua một bên, hôn lên vành tai Phùng Kiến Vũ, bàn tay hắn hư hỏng luồn xuống dưới lưng, ngón tay nhanh chóng cởi bỏ quần lót của cậu. Phùng Kiến Vũ hơi chống cự, nhìn Vương Thanh: "Đợi, đợi lát nữa...".

Vương Thanh không để ý đến lời Phùng Kiến Vũ, tiếp tục hôn vào giữa trán, chóp mũi rồi xuống môi, đầu lưỡi dò vào trong miệng cậu thăm dò, trong nháy mắt đã làm sức lực của Phùng Kiến Vũ tiêu tan toàn bộ.

Trong đầu cậu loạn một đàn, cùng lúc hưởng thụ hắn hôn môi, cùng lúc sợ hãi phía sau sắp chịu đau đớn. Vương Thanh co chân cọ vào khoảng giữa hai chân Phùng Kiến Vũ, theo cái hôn môi mãnh liệt không ngừng cọ xát, bên dưới dần dần sinh ra khoái cảm kích thích, đầu óc cũng theo đó mà tê dại.

Nhưng mà...

"A..."Phùng Kiến Vũ cựa ra khỏi nụ hôn của Vương Thanh, thở hổn hển: "Thương lượng một chút đi?".

Vương Thanh cọ cọ cổ cậu: "Làm sao vậy?".

Phùng Kiến Vũ mắt đảo vài vòng: "Không làm được không?. Ngày mai em còn phải cùng mấy sinh viên tập nhảy, nếu như...".

"Lần trước em cũng nói như vậy..." ngón cái Vương Thanh xoa xoa trên đầu ngực: "Cái gì mà lễ hội chứ, mấy ngày rồi còn chưa xong?".

Phùng Kiến Vũ thở hổn hển hai tiếng, xoa xoa đầu hắn, nhỏ giọng dỗ dành: "Xong việc đã, có được không?. Xong việc rồi nói tiếp?".

Vương Thanh hôn xuống xương quai xanh của Phùng Kiến Vũ, bất đắc dĩ ừ một tiếng: "Lỡ cứng rắn rồi phải làm sao bây giờ?. Anh giúp em nhé?".

"Không, không cần.." Phùng Kiến Vũ ngồi bật dậy, cậu vẫn nhớ rõ có một lần, tên này lúc đầu bảo chỉ làm bên ngoài rồi thôi, cuối cùng đánh máy bay xong liền có chuyện.

Vương Thanh nội tâm đau khổ ôm hông cậu kéo về đặt xuống dưới thân. Cái mông lại bị hắn đỉnh vào, Phùng Kiến Vũ tóc gáy đều dựng hết cả lên: "Ôi chao, ôi chao, không phải em bảo đợi em xong việc sao?".

"Không làm thì không thể ôm em hả?" Vương Thanh liếm liếm cổ Phùng Kiến Vũ, lại hướng xuống vai cắn một cái: "Không phải thích anh ôm em sao?".


Phùng Kiến Vũ ra sức giãy giụa, hai mắt híp lại, ngáp mấy cái: "Em mệt quá rồi. Đi ngủ, đi ngủ".

Đến lúc này thì Vương Thanh cũng hiểu được cậu thực sự không muốn. Thế nhưng lần trước rõ ràng còn rất nhiệt tình, thế nào bây giờ lại lãnh đạm như vậy?.

Phùng Kiến Vũ mang theo đệ đệ của mình quay sang một bên, cự tuyệt tiếp nhận bất cứ tín hiệu nào từ Vương Thanh, nhắm mắt lại tự thôi miên chính mình.

Vương Thanh không thấy buồn ngủ, nhất là bên dưới vẫn đang trong trạng thái cứng rắn. Hắn ngồi chơi bảo vệ củ cải để tự cưỡng chế bản thân, đến lúc thân nhiệt giảm xuống mới dám lại gần cậu.

Phùng Kiến Vũ hơi thở đều đều, cũng không biết là ngủ hay chưa, nhưng lúc hắn tới gần nhìn mới thấy hàng mi cậu rung rung. Vương Thanh liền tiến qua hôn một cái lên vai cậu: "Đại Vũ, thật ra có để đổi một chút. Nếu không thì em tới, cũng không ảnh hưởng đến chuyện dạy nhảy của em, phải không?".

Vương Thanh luôn cảm thấy Phùng Kiến Vũ hôm nay có chút kì lạ. Không lẽ cậu giận hắn mấy lần đều ở trên?. Hắn cố tình thăm dò, nếu như Phùng Kiến Vũ đồng ý vậy khẳng định là vì lí do này, thế nhưng kì lạ là Phùng Kiến Vũ vẫn không có phản ứng gì đáp trả.

"Đại Vũ?".

"Ừm?".

"Được không?".

Phùng Kiến Vũ quả thực có suy nghĩ này trong đầu, thế nhưng cậu lại không nỡ để Vương Thanh chịu đau: "Không được, rất đau đấy".

Vương Thanh vuốt vuốt vai cậu nói: "Không sao, sau đó sẽ hết đau mà".

"Sau đó..." Phùng Kiến Vũ vẽ vòng vòng lên chăn, ấp úng nửa ngày, nhịn không được đành nói ra suy nghĩ: "Cũng vẫn đau...".

Vương Thanh có chút ngu dốt: "Vậy là mỗi lần làm em đều rất đau?. Anh hỏi em đều nói là không đau a...".

Phùng Kiến Vũ liền thấy hối hận vì lỡ nói ra chuyện này, cậu quay đầu lại nhìn thẳng vào hai mắt hắn: "Em thấy anh rất cố gắng, không nghĩ là...".

Lúc làm đều có cảm giác rất kích thích, tuy rằng vẫn có chút khó chịu thế nhưng bản thân lại không muốn người kia phải mất hứng. Cả hai lần cậu đều tự an ủi bản thân rằng sau này sẽ tốt hơn, thế nhưng không có lần nào là dễ chịu, thế nên cậu mới có chút chống cự chuyện cùng hắn thân mật.

".. Vậy em ngủ, ngủ đi...".

"Thanh nhi?".


"Anh, anh cũng ngủ".

Vương Thanh đầu óc trống rỗng, trong đầu đều là mấy lời nói của Phùng Kiến Vũ. Hắn vốn cho rằng chuyện hai người gần gũi đã làm rất hoàn mĩ, vậy mà sự thật lại có một người thấy không thoải mái.

Người bên cạnh bắt đầu say giấc, Vương Thanh bên cạnh lại càng thêm rầu rĩ. Trong đầu hồi tưởng lại từng chi tiết lúc làm tình, rõ là đâu có chỗ nào không ổn a, thời gian mở rộng cũng làm rất cẩn thận... thế nào lại thấy đau?. Hắn thừa nhận mỗi lần làm đều rất kích động, cũng có chút liều mạng, thế nhưng chắc không đến mức phải khiến Phùng Kiến Vũ sinh ra tâm lý kháng cự như vậy chứ?.

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?.

(VũVũuykhuấtrồi, Thanhnhituộtquầnxuốngnói xin lỗi đê!!!)

Ngày thứ hai Phùng Kiến Vũ mang theo tinh thần sảng khoái đi học, còn Vương Thanh mất ngủ cả đêm lê lết tấm thân mệt mỏi trở về kí túc.

Bạch Nham trở về phòng nhìn thấy Vương Thanh lập tức hoảng sợ: "Ban ngày sao không mở rèm cửa, không mở cửa sổ còn hút nhiều thuốc như vậy?. Cậu muốn hun khói cả phòng a?. Này, nói cậu đấy!!!".

Bạn cùng phòng của hắn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích.

Bạch Nham đành tự tay kéo rèm, mở bung cửa sổ, kéo một cái ghế qua, đá vào chân tên kia: “Làm sao, lại cãi nhau với Đại Vũ à?. Nói cho bạn thân nghe một chút?".

Vương Thanh sâu kín nhìn Bạch Nham: "Cậu không cứu được đâu?".

Bạch Nham nghiêm túc nhìn một lúc, xoay người ra ngoài, nửa tiếng sau khiêng về một két bia và hai túi đậu phộng. Bạch Nham có dự cảm tình hình lần này rất nghiêm trọng, nếu không chuốc say Vương Thanh khẳng định sẽ không được tin gì.

Thế nhưng phân nửa két bia cũng đã hết, mà Vương Thanh vẫn không nói câu nào. Bạch Nham nheo mắt lại, bỗng nhiên ý thức được đây chắc chắn là chuyện khó có thể mở miệng nói ra.

"Chuyện trên giường à?".

Vương Thanh vẫn không trả lời, Bạch Nham kích động vỗ đùi.

"Cmn!!! Là thật?. Hai người không phải rất hòa hợp sao?. Mỗi lần trở về cậu đều hớn hở mấy ngày, làm sao vậy?. Đại Vũ muốn phản công?".

"Đều không phải...".

"Vậy là gì?".

Vương Thanh có phần không tự nhiên đem chuyện ngày hôm qua thuật lại. Dù gì cũng đã từng giúp Vương Thanh nghiên cứu chi tiết chuyện này, cho nên Bạch Nham bỏ qua mấy suy nghĩ bát quái trong đầu để nghiêm túc cùng Vương Thanh trao đổi.

"Mở rộng không đủ?".

"Làm rồi, không thì làm sao vào được?".


"Vậy lúc đi vào chặt không?".

"Chặt a~!".

"Cậu ấy đau, cậu có đau không?".

"Không biết a?. Cmn lúc đấy ngoại trừ muốn cái kia, làm sao mà có thời gian nghĩ đau với không đau?".

Hai người yên lặng rút một điếu thuốc lá, nhíu mày trầm tư một lát, Vương Thanh thì thầm: "Làm sao lại đau?".

Bạch Nham trừng mắt: "Tôi chưa từng ngủ với nam, cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?".

Bạch Nham bốc mấy hột đậu phộng, đột nhiên cảm giác được ánh mắt của Vương Thanh có gì đó sai sai: "Cậu, cậu muốn làm gì...".

Vương Thanh nheo mắt lại, đem điếu thuốc dụi vào gạt tàn: "Nói mới nghĩ ra. Lại đây lại đây, để bạn thân ngủ một lần xem thế nào!".

"Thao! Cút ngay!".

Bạch Nham ngậm điếu thuốc chạy tán loạn, cuống quýt cầm điện thoại gọi cho bạn gái, tiếng nói gấp gáp: "Vợ, Vương Thanh muốn ngủ với anh!!".

Cố Ninh đang ăn với bạn cùng phòng, nghe được câu này liền choáng váng: "Vương Thanh?. Đầu anh ta bị nước vào hả?. Có người yêu không ngủ lại đi ngủ với anh?. Anh tự bảo trọng a~".

Bạch Nham lúc bay ra ngoài không cẩn thận để cửa mở, Vương Thanh nghe xong cuộc đối thoại liền cười đến gập cả người.

Cố Ninh bên kia hừ một tiếng: "Đừng làm rộn, anh an toàn rồi còn gì!".

Bạch Nham vô cùng tức giận, nhưng lại không dám phát cáu với vợ. Lúc này bóng đèn trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng lóe sáng: "Thanh ca, tôi biết ai có thể giúp cậu rồi!!!".

Cố Ninh. Một cô gái thần bí, người giúp đỡ Phùng Kiến Vũ có được ghi chép làm thế nào để dẫn dụ Vương Thanh, một người mặc dù không biết gì về chuyện này lại có thể có được những kinh nghiệm rất ư là chi tiết để giúp Phùng Kiến Vũ dụ Vương Thanh lên giường.

"Tôi từ chối".

Vốn là việc riêng của hai người, Bạch Nham biết còn chưa tính, chẳng nhẽ lại để cho bạn gái của hắn biết?. Phải luôn nhớ rằng một nữ nhân biết bí mật cũng chẳng khác nào để cả thế giới biết chuyện.

"Ngoại trừ cậu ra thì Cố Ninh là người hiểu rõ Đại Vũ nhất, hơn nữa tôi thấy so với tôi, cô ấy biết nhiều lắm, nhất định có thể giúp cậu. Không thì cậu định làm thế nào?. Baidu?. Lần trước hai ta cũng dùng Baidu đó!!!!. Cậu thấy có tác dụng?".

Cố Ninh đầu bên kia điện thoại nghe hai người nói mà như lạc vào trong sương mù: "Hai người các anh có việc gì?".

Nhìn Vương Thanh lộ rõ vẻ do dự, Bạch Nham liền tiếp lời cô nàng: "Buổi chiều có bận không?. Thanh ca hẹn em, có việc lớn cần nói!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui