Phùng Kiến Vũ vừa gửi đi tin nhắn kia liền bắt đầu thấy hối hận, mặc dù ngoài miệng nói không có nhưng trong lòng cậu vẫn không tự chủ được còn nhiều xoắn xuýt. Nói ra mấy câu này liệu có đem lại ích lợi gì không, cái nấc thang này cho dù khó khăn đến mức phải bò, thì cũng là tự dự vào khả năng của chính bản thân cậu để tìm đường bò xuống.
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi, nỗ lực cứu vãn chút hình tượng sót lại của mình.
Cố Ninh miệng ngậm điếu thuốc, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời.
Phùng Kiến Vũ trong chớp mắt đột nhiên sáng tỏ.
Cố Ninh uất ức đến máu cũng muốn đông lại. Cái tên Phùng Kiến Vũ đó, bình thường nhìn thông minh sáng sủa lại đĩnh đạc. Đến khi gặp phải chuyện này, thế nào lại... ngu ngốc như vậy chứ?.
Từ Khoát hiện tại chính là sợ đến độ cái túi sưởi cũng không dám đi cắm, rất sợ lại làm hành động nào đó khiến cho nhị ca không vui, đang vắt óc nghĩ biện pháp thì nhị ca của hắn đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, đặc biệt vui vẻ mà gọi hắn: "Tam mập, đi ra ngoài ăn thịt xiên nướng a!".
Nhị ca của hắn tâm trạng thay đổi thất thường quá nha. Y như là thời tiết tháng sáu, sớm nắng chiều mưa.
Bạch Nham từ bên ngoài trờ về, không biết từ đâu lại thấy trong phòng kí túc xá xuất hiện một bàn đầy bia cùng hai hộp đồ nhắm. Không phải là Vương Thanh lại muốn uống nữa chứ?!?!.
"Hai người cũng có thể uống rượu mà. Lại đây nhanh" Vương Thanh mở một lon bia uống trước, uống một hơi hết nửa lon: "Vừa có bia vừa có đồ ăn. Cậu còn đợi cái gì nữa?".
"Ăn liền đây. Còn có đợi gì nữa, tôi còn có thể thừa dịp anh say mà quấy rối anh không?" Bạch Nham cười ranh mãnh nói tiếp: "Trong lòng giấu nhiều chuyện như vậy thật không dễ chịu đi. Nói ra hết đi, tôi nghe cậu nói".
"Nói thì hay lắm. Có mà cậu đang muốn hóng chuyện bát quái".
"Đúng đúng đúng. Tôi nhiều chuyện, vậy cậu nói không?".
Vương Thanh không để ý tới hắn, vừa ăn vừa uống, Bạch Nham cũng không nóng ruột mà hối thúc làm chi. Hắn biết chỉ cần chờ Vương Thanh uống rượu vào rồi thì cái gì cũng sẽ tuôn ra hết.
"Ngày hôm đó gặp lại cậu ấy, thật giống như nhìn thấy một tiểu ngốc nghếch đang chạy về phía mình. Tôi nhớ năm đó đợi cậu ta ở dưới sân bóng rổ... cậu ấy cũng mang bộ dạng ngốc như vậy mà chạy đến" ánh mắt Vương Thanh giống như rơi vào một điểm hư vô nào đó ở phía sau Bạch Nham, vừa dịu dàng lại ôn nhu như nước.
Bạch Nham khẽ đáp một tiếng, ý bảo vẫn đang nghe.
"Trước đây tôi vẫn nghĩ, nếu một ngày có thể gặp lại cậu ấy, sẽ không để cậu ấy đi nữa. Vậy mà đến khi gặp được, tôi lại không muốn làm phiền cuộc sống mới của cậu ấy. Lần trước tôi nói với cậu không muốn vẽ tiếp là thật, là tôi thật sự quyết định buông bỏ tình cảm đối với cậu ấy, vương vấn hay ân hận cũng được, tất cả cũng đều sẽ quên hết... Nhưng tôi lại gặp lại cậu ấy...”.
Vương Thanh rũ mắt xuống khẽ thở dài, tìm lon bia ngửa đầu uống một hớp: “Khi đó cậu ấy bảo muốn tôi nói câu hẹn gặp lại, tôi lại không dám nói. Hiện tại rất hối hận, nếu khi đó có thể nói ra, có khi cả hai chúng tôi đều triệt để xóa hết mọi hi vọng”.
“Nếu cậu vẫn còn vấn vương, không muốn thử làm lại một lần sao?”.
Vương Thanh nắm chặt lon bia trong tay: “Cậu phải biết rằng, nếu thử thì sẽ không còn đường quay lại. Chuyện năm xưa đối với cậu ấy đã là một đả kích quá lớn, tôi đến giờ vẫn còn nhớ rõ cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy lo sợ, mà lúc đó ngay cả một câu an ủi tôi cũng không nói được... cậu hiểu cảm giác đó không?. Tôi thực sự thấy mình vô dụng”.
Bạch Nham lấy vỏ lon rỗng trong tay Vương Thanh ra, mở một lon mới đưa cho hắn: “Có thể do cậu đã suy nghĩ nhiều thôi, có khi hiện tại cậu ấy không còn yếu đuối như vậy. Dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi”.
Hớp một ngụm bia thật lâu Vương Thanh mới nuốt ực xuống: “Tôi không nỡ, tôi muốn cuộc sống của cậu ấy dễ dàng hơn một chút...”.
Bạch Nham vỗ vỗ vai Vương Thanh: “Người anh em, dù cậu quyết định thế nào tôi đều ủng hộ. Nếu như cậu nghĩ bây giờ là tốt rồi, thì tôi cũng không có gì để nói”.
Vương Thanh dụi dụi mắt: “Nói những câu này làm gì, tôi uống đến bốn lon rồi, cậu một lon còn chưa uống hết”.
“Rồi rồi rồi. Tôi uống, tôi uống”.
Lúc Bạch Nham uống bia, Vương Thanh thuận tay lấy điện thoại ra lướt xem wechat, vừa vặn thấy Phùng Kiến Vũ gửi lên một bức ảnh mới. Trong hình là một loạt thịt xiên, bên cạnh còn có nửa bát súp cay... tiểu tử này nhất định lại đi ăn lẩu cay cùng thịt xiên nướng rồi.
Vương Thanh liền ấn vào nút thích.
Bạch Nham giải quyết xong lon bia, quay sang đã thấy mặt mũi Vương Thanh có sự chuyển biến, hai mắt nhìn vào di động cười đến mặt mày hạnh phúc rạng rỡ cả lên.
Trong con phố nhỏ, Phùng Kiến Vũ cùng bạn bè ăn thịt xiên nướng đến vui vẻ, còn cố ý chụp một tấm ảnh rồi đăng lên wechat, trong chốc lát đã thấy Vương Thanh ấn thích.
Từ khoát đi vệ sinh xong trở ra nhìn thấy nhị ca của hắn tay cầm cả bát canh vừa nóng vừa cay một hơi uống cạn: “Không phải chứ. Nhị ca khát như vậy sao?!?!”.
Phùng Kiến Vũ không để ý đến hắn, lướt xem wechat một lần nữa, Tả Thanh Long vừa đăng lên một trạng thái mới. Trên hình là bốn, năm lon bia, cùng hai ba đầu lọc thuốc lá vương vãi bên cạnh, còn có mấy hộp thức ăn thừa lại đôi chút.
Vương Thanh gõ gõ tàn thuốc mắt nhìn về phía điện thoại, vừa đăng ảnh lên đã có người vào ấn thích, nhìn ảnh đại diện là cậu bé bút chì liền không giấu được ý cười. Cậu ấy không phải cũng giống hắn là đang chờ đợi đối phương phát trạng thái chứ?.
Vương Thanh ngậm điếu thuốc, suy nghĩ một chút có nên chụp một bức ảnh hay không, vừa quay sang liền thấy khuôn mặt nhăn nhó mười phần ghét bỏ của Bạch Nham: “Ai ui. Lão Bạch, cậu đừng động, tôi chụp cho cậu một tấm ảnh”.
Bạch Nham đang trong trạng thái mờ mịt bị người ta đem ra chụp hình. Sau một phút... Hữu Bạch Hổ liền xuất hiện trên trang của Tả Thanh Long.
Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa nhìn trang cá nhân của Vương Thanh có một chấm đỏ nhắc nhở, một bêm cười trộm một bên mở ra xem... đến khi mở ra rồi thì thật sự không thể nào vui nổi.
Vào lúc này lại đăng ảnh của Bạch nham là có ý gì?!?!.
Vương Thanh uống thêm một lon bia cũng không thấy Phùng Kiến Vũ ấn thích bức ảnh, muốn nhắn tin hỏi cậu làm sao nhưng lại không thể đi hỏi trực tiếp, quanh quanh co co cuối cùng đành đi hỏi Từ khoát đã ăn chưa.
Từ Khoát trả lời rất nhanh.
Hóa ra là chơi game.
Vương Thanh tính toán lúc này chắc Phùng Kiến Vũ sẽ không đăng tin nữa mới quyết định đứng lên đi thu thập bàn canh thừa thịt nguội, đến lúc bỏ điện thoại di động xuống hắn mới phát hiện Bạch Nham đang ngồi nhìn hắn giống như tên bệnh nhân tâm thần.
“Cậu nhìn cái gì?".
Bạch Nham vừa rồi bị Vương Thanh bỏ rơi, cũng đã đi lướt một vòng wechat xem tin tức. Tâm trạng của hắn lúc này là đang ghét Vương Thanh đến độ không thể ghét thêm hơn.
“Ôi chao. Ôi, tôi ở đại học có một người bạn, da trắng tướng mạo đẹp trai lại thêm có khí chất. Thật muốn giới thiệu cho Đại Vũ a~”.
Vương Thanh mặt liền biến sắc: “Cậu cũng tên là Đại Vũ à?. Đừng nói linh tinh nữa, đi lau bàn ăn đi!”.
Vương Thanh cáu giận làm Bạch Nham có chút bất ngờ. Hắn còn tưởng Vương Thanh chí ít cũng sẽ tiếp tục giả bộ, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp mắng người. Được lắm, để xem ngươi còn già mồm được bao lâu nữa.
Phùng Kiến Vũ ăn thịt xiên chơi game xong mới bay hết cơn giận, đem thành quả mới nhất đăng lên wechat, lập tức thấy bạn học Tả Thanh Long bay vào ấn yêu thích. Không đến mấy phút sau, Tả Thanh Long cũng đăng lên một bức ảnh bàn học ngổn ngang giấy vẽ kèm mấy chữ.
[Học đêm]
Uchiha đệ nhị sau khi ấn thích mới hài lòng mà lên giường đắp chăn đi ngủ.
Bạch Nham lướt lướt wechat liền thấy có người nói học đêm vậy mà hiện tại đang vừa hát vừa đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, đảo qua đảo lại trang cá nhân của Uchiha đệ nhị và tả Thanh Long, trong lòng đầy đủ tạp vị. Chẳng lẽ vì hắn biết hai người có gian tình nên mới thấy mọi chuyện đầy mờ ám?.
Tháng ba phía Bắc đón một trận bão tuyết lớn, mở cửa buổi sáng có thể nhìn thấy một mảng tuyết trắng xóa, đến cả tòa nhà ở ngay trước mặt cũng nhìn không rõ hình dạng. Tiết học buổi chiều được thông báo nghỉ, Phùng Kiến Vũ sáng sớm nhìn thoáng qua bên ngoài đưa điện lên chụp một bức ảnh rồi đăng lên wechat.
[Ngủ đến tận trưa mới dậy]
Vừa mở mắt ra đã nheo nheo mắt mở wechat, sáng sớm phát lên bức ảnh có tuyết, ở phía dưới liền có một loạt sư muội vào ấn thích, nhưng lật qua lật lại cũng không thấy người nào đó thích.
“Làm sao gọi đồ ăn về phòng được?. Hôm nay làm sao ra ngoài ăn a~” Phùng Kiến Vũ từ trên giường leo xuống: “Cmn, đói đến tỉnh cả ngủ”.
“Nhị ca sao lại gắt gỏng như vậy?” Cốc Nam ở trên giường lật lật sách: “Buổi trưa gọi đồ ăn mang đến đều không có người nhận. Tôi có mì gói đó, ăn không?”.
“Mì à??”.
Phùng Kiến Vũ lớp 12 toàn ăn mì, bây giờ nhìn thấy mì liền có phần căm ghét: “Có gì khác không?”.
Từ Khoát chìa ra một túi bánh quy: “Bánh quy trứng gà”.
Phùng Kiến Vũ nhận lấy, đứng phía sau nhìn Từ Khoát lướt lướt bình luận, mọi người đều hay nói Từ Khoát hảo manh. Kỳ thật đến giờ cậu vẫn không rõ manh ở đây là có ý gì, có phải cũng đồng nghĩa với đáng yêu không?.
Thế nhưng Từ Khoát ngốc nghếch này có điểm nào đáng yêu sao?. Thời đại bây giờ ngu ngốc cũng được xem là đáng yêu?.
Cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng gõ cửa, Cốc Nam lập tức nói: “Nếu như phòng đối diện mượn bình nước nóng liền không cho mượn”.
Phùng Kiến Vũ nói ok một tiếng, miệng ngậm bánh quy đi ra mở cửa. Lúc nhìn thấy Vương Thanh, cậu cảm giác hình như cách mở cửa của mình có vấn đề... dứt khoát đóng cửa lại.
Từ Khoát không quay đầu lại nhìn, chỉ lên tiếng hỏi: “Ai vậy Nhị ca?”.
Phùng Kiến Vũ tự trấn tĩnh ba giây mới mở cửa lần nữa, Vương Thanh vẫn còn sừng sững ngoài cửa... vậy rõ ràng không phải là cách mở cửa có vấn đề.
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ nhốt ở ngoài cửa choáng váng hết nửa giây mới ý thức được hẳn là có người nghĩ bản thân nhìn lầm rồi. Lại không nhịn được bật cười, chờ cậu mở cửa lần nữa liền cười cười mà hỏi: “Làm gì vậy, không chào đón tôi?”.
“À, hoan nghênh hoan nghênh” Phùng Kiến Vũ mở rộng cửa để Vương Thanh bước vào: “Vào đi, có chút bừa bộn”.
Vương Thanh đi ngang qua bên cạnh, Phùng Kiến Vũ mới phát hiện trên tóc và trên người hắn đều ướt, trên túi áo còn đọng lại chút tuyết.
Ba người trong phòng ngủ đều bất ngờ, nhất là Từ khoát: “Tuyết lớn như vậy, sao anh lại tới đây?”.
Vương Thanh trả lời bân quơ: “Đem chút đồ cho lão sư của chúng tôi, thấy tam ca nói không có cơm ăn, tiện đường mua một ít mang qua”.
Từ Khoát cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt: “Anh thật quá chu đáo rồi!. Tôi chỉ là thuận miệng nói bọn tôi không có gì ăn, vậy mà anh liền tới. Tuyết lớn thế này...”.
“Chớ nói vậy, tôi chỉ là tiện đường!”.
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn kí hiệu trên túi đồ. Tiệm này hình như ở đối diện cổng trường cậu, Vương Thanh trong một lúc tiện đường đi qua hai cái trường đại học rồi mua một phần đồ ăn, thế nào cậu lại có chút không thể tin vậy?.
Lão tứ lấy ra một cái bàn nhỏ, lão đại giúp đỡ bày đồ ăn ra. Vương Thanh lặng lẽ lấy một mớ đồ ăn vặt đặt lên trên bàn Phùng Kiến Vũ.
“Địa tam tiên, cánh gà, đậu đũa xào, thịt kho tàu...”.
Từ Khoát kinh ngạc nói: “Làm sao anh biết tôi thích những món này, có phải lần trước ăn với nhau một bữa nên nhớ?. Thanh ca thật chu đáo á”.
Vương Thanh sờ sờ mũi, cười nói:”À, đúng vậy!”.
Từ Khoát muốn nhào tới tặng Vương Thanh một cái ôm thắm thiết, Vương Thanh liền nghiêng người né tránh còn Từ Khoát thì bị lão Đại vươn tay kéo qua đánh cho một cái. Phùng Kiến Vũ đứng ở bên cạnh đưa cho hắn một cái khăn mặt.
“Lau tóc đi, đừng để bị cảm”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...