Núi ở khu vực này không cao lắm, đoàn người sau khi phân thành vài tốp lập tức leo lên. Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đi đầu, hai người dường như được tiêm máu gà, cứ thế mà hăng hái tiến lên phía trước. Người khác đều là đi được một đoạn thì dừng lại ngắm phong cảnh và chụp hình, hai người kia thì vừa đi một đoạn lại thì dừng lại đùa nghịch một chút.
Tới gần đỉnh núi đường dốc hơn cũng càng khó đi hơn, Phùng Kiến Vũ không đi nổi bắt đầu bị tụt lại. Phía sau có ba bác gái đều đã vượt qua, Vương Thanh ở phía trước quay lại nhìn cậu: "Còn có khoảng 500 thước thôi, sau đó là xuống núi. Đi xuống vừa nhanh lại vừa dễ, xuống núi nhanh chóng lên xe về nhà rồi tôi đưa cậu đi ăn thịt xiên nướng. Nhanh nhanh!!".
*1 thước = 33,33cm, 500 thước khoảng hơn 160m
Phùng Kiến Vũ đứng im: "Không muốn, tôi quay lại đường cũ đi về. Tôi mệt rồi!".
Vương Thanh thở dài, từ trong balo lấy ra một cái sandwich: "Cậu không phải muốn ăn cái này sao?. Xuống chân núi tôi cho cậu ăn".
Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm cái bánh sandwich. Cái này Vương Thanh mới làm buổi sáng, còn bỏ thêm rất nhiều thứ cậu thích vào bên trong.. nhưng đến giờ Vương Thanh vẫn không cho cậu ăn á...
"Nói rồi a~, xuống chân núi phải cho tôi ăn".
"Ừ, một lời đã định. Đi thôi".
Vương Thanh vươn tay kéo cậu đi, kéo một đường lên tận đỉnh núi. Từ đỉnh núi phóng tầm mắt ra phía xa khung cảnh quả thực rất xinh đẹp. Xung quanh rừng núi trải dài tận chân trời, bốn phía đều là một màu xanh mướt.
Mấy cô nàng đang chụp ảnh đều phải thốt lên một câu thật đẹp. Phùng Kiến Vũ bỗng nhiên bật cười, Vương Thanh lấy chai nước trong balo đưa cậu: "Cười gì vậy?".
Phùng Kiến Vũ chỉ về phía xa xa: "Anh xem mấy cây đó, nhìn phía xa từng cây từng cây giống như súp lơ vậy".
Vương Thanh vốn không nghĩ gì nhưng vừa nghe thấy cậu nói vậy, hắn bỗng dưng càng nhìn càng thấy thật giống súp lơ.
"Cậu thật có khả năng sát phong cảnh" Vương Thanh xoa nhẹ đầu Phùng Kiến Vũ, lấy điện thoại ra: "Lại đây chụp một tấm".
Ảnh chụp cũng chụp rồi, xem súp lơ cũng xem rồi, đoàn người bắt đầu xuống núi. Phùng Kiến Vũ cả đường đều léo nhéo trách móc Vương Thanh: "Đồ lừa đảo, cái gì mà xuống núi dễ dàng. Đồ lửa đảo, mệt chết tôi rồi... còn tệ hơn cả đường cũ...".
Vương Thanh huênh hoang đi phía trước: "Ai lừa cậu. Ai bảo bình thường không chịu luyện tập".
Xuống được nửa đường, bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, một vài người cảm giác được không khí mát mẻ đi rất nhiều. Lý Bình chợt ngẩng đầu lên nhìn: "Đều là mây đen kéo đến.. muốn mưa sao?".
"Đừng có xấu mồm".
Đoàn người xuống đến chân núi, bầu trời triệt để tối đen. Kí túc xá trưởng nhanh chóng giục mọi người chạy đến làng du lịch phía dưới chân núi. Chân vừa bước vào làng du lịch, phía sau sấm đã rền vang, trên trời mưa cứ như vậy bắt đầu trút xuống.
"Trễ một chút là uớt hết rồi!".
Trương Viễn còn đang hớn hở thì bị Vương Thanh tạt cho một xô nước lạnh: "Xe bus có tới đón không?. Nếu mưa lớn, cao tốc sẽ bị phong tỏa, có khi còn không về được". Lời của Vương Thanh giống như sét đánh bên tai, trời mỗi lúc một tối, mưa thì càng lúc lại càng nặng hạt.
Trương Viễn liên hệ xe bus, bên nhà xe nói cao tốc có khả năng sẽ bị chặn, khuyên bọn họ nên ở lại một đêm, sáng mai xe sẽ tới đón. Cả đoàn người không vui khẽ oán trách, tất cả gọi điện về nhà. Có người nói dối, có người nói thật, nói một hồi cũng nói xong hết mọi chuyện.
Vốn ban đầu định chỉ đi trong ngày, tiền trên người góp lại hết cũng chỉ đủ thuê một phòng hai giường và hai phòng giường lớn. Ba cô nàng ngủ chung một phòng có giường lớn, Trương Viễn và Trưởng kí túc chiếm phòng hai giường đơn, Lý Bình ngốc nghếch hướng phía Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ vẫy vẫy: "Vậy ba người chúng ta một phòng".
Tiền đều dùng để thuê phòng, cơm tối chỉ có thể dùng đồ ăn vặt để chống đói. Kể ra trong cả đoàn Vương Thanh là người mang nhiều nhất, bị tất cả mọi người nhìn chòng chọc. Hắn cũng rất thức thời, giả câm, giả điếc, giả mù... cuối cùng cũng không cho ai hết.
Cả hộp sandwich vẫn là vào bụng Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh sau khi chắc chắn Phùng Kiến Vũ no rồi mới đem số dư còn lại chia cho mọi người.
Một đám tụ tập ở trong phòng xem phim kinh dị đến hơn 10 giờ mới trở về phòng ngủ. Vương Thanh nghĩ bụng Lý Bình ở trong phòng này thật thừa thãi, vậy mà Bình ca hết lần này tới lần khác lại đặc biệt không hiểu ý.
Lý Bình tìm Trương Xa mượn sạc điện thoại, Phùng Kiến Vũ vừa vặn tắm xong từ trong phòng tắm bước ra:
"Sao cậu không mặc quần áo" Vương Thanh nhìn Phùng Kiền Vũ mặc độc một cái quần lót hỏi.
"Tắm xong rồi, đồ mặc cả ngày sao có thể mặc tiếp?. Hơn nữa đồ này mai tôi còn muốn mặc, giờ mặc làm áo ngủ ngay mai làm sao mặc được nữa!!".
“Không được, cậu mặc vào cho tôi!!".
"Không mặc".
Đàm phán vô hiệu, Vương Thanh dứt khoát lột luôn áo của mình ra: "Mặc của tôi được không?".
Vương Thanh ra nhiều mồ hôi, biết leo núi kiểu gì cũng sẽ ướt hết cả áo nên hắn cố ý mang theo hai bộ.
"Không mặc, tôi ghét anh".
"Tôi đánh cậu bây giờ".
Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ qua đè lên giường: "Cậu mặc vào, bằng không về nhà xem tôi làm thế nào trị cậu".
Phùng Kiến Vũ cho hắn một cái tát vào mồm: "Còn dám dọa tôi?".
Thực tế chứng minh Vương Thanh đâu chỉ là dọa, cuối cùng vẫn là ép được Phùng Kiến Vũ mặc áo của hắn vào.
Lý Bình mượn được sạc trở về phòng liền nhìn thấy Vương Thanh đang giữ chặt tay Phùng Kiến Vũ đè cả người cậu xuống giường....
Bình ca có chút rối bời... Bình ca bắt đầu thấy hoang mang....
"À.. vậy tôi ra ngoài một lát?".
Phùng Kiến Vũ một cước đá văng Vương Thanh: "Đừng!! Bình ca, tên khốn này lúc nãy cù tôi làm tôi nhột".
Lý Bình còn tưởng thật: "Cậu cù lại cậu ta là được mà. Đây.. đến đây, để tôi giúp cậu".
Lý Bình vừa bò lên giường đã bị Vương Thanh đưa tay hất từ giường rơi trở lại đất....
Phùng Kiến Vũ: "Thật vô dụng...".
Lúc ngủ Phùng Kiến Vũ hào hứng muốn nằm vào giữa liền bị Vương Thanh cản lại. Còn nói là tiểu tử này lúc ngủ sẽ không biết trời đất gì nữa, cậu ta nằm nghiêng rồi đè lên người Lý Bình thì phải làm sao.
Phùng Kiến Vũ đấu không lại Vương Thanh chỉ có thể hậm hực nghe theo. Được được hết, nằm ngoài thì nằm ngoài.
Giường không quá lớn nhưng không hiểu sao Phùng Kiến Vũ lại có cảm giác chỗ của mình đặc biệt rộng.
Vừa tắt đèn phòng ngủ liền tối đen, Phùng Kiến Vũ dịch dịch ghé sát đến tai Vương Thanh: "Anh nói Bình ca ngủ chưa?".
Vương Thanh không hiểu vì sao Phùng Kiến Vũ đột nhiên hỏi cái này, còn tưởng cậu muốn làm chuyện xấu: "Chắc chắn ngủ rồi, không tin thử xem".
Phùng Kiến Vũ nâng cao giọng gọi: "Bình ca, Bình ca. Bình ca đến giờ cơm rồi!".
Vương Thanh cũng góp vui: "Bình ca, lão sư gọi".
Phùng Kiến Vũ gọi to hơn: "Bình ca! Động đất! Lũ lụt rồi! Bình ca rơi tiền kìa".
Hai người từ âm lượng vừa vừa rồi đến kêu gào thảm thiết... vẫn là không đánh thức được Lý Bình.
"Bình ca nổi danh ngủ dính gối. Lôi dậy cũng không dậy, tôi chắn chắn ngủ rồi mà".
"Anh ta ngủ thì tôi yên tâm rồi".
Phùng Kiến Vũ lặng lẽ bò xuống giường rồi lặng lẽ quay lại, nhỏ giọng nói: "Tôi trộm lại được một gói thịt bò khô, sợ anh đói".
Vương Thanh ngây ngẩn cả người, cảm giác vui vẻ trong lòng không biết phải làm sao diễn tả: "Đại Vũ, cậu qua đây. Lại gần chút nữa".
Phùng Kiến Vũ vừa tiến tới đã bị hắn ôm chặt lấy: "Ôi chao ôi chao, tôi đang cầm thịt bò khô mà".
"Thao, lúc này vẫn còn để ý đến thịt bò khô sao?" Vương Thanh thò tay vào lấy thịt bò khô ném ra ngoài.
"Em gái anh!" Phùng Kiến Vũ từ trong chăn mò ra ngoài tìm thịt bò khô: "Không ăn thì thôi, sao lại ném đi?".
Vương Thanh cảm thấy thật uất ức, cậu vì thịt bò khô mà mắng hắn?. Hắn với thịt bò khô cái nào quan trọng hơn?.
(Thịtbòquan trọng hơn ╮(╯3╰)╭ ╮(╯3╰)╭)
Phùng Kiến Vũ cất kĩ thịt bò khô rồi mới về giường nằm cạnh hắn, tuy không nhìn thấy cậu cũng có thể cảm nhận được Vương Thanh đang không được vui. Phùng Kiến Vũ đưa ngón tay ra chọt chọt Vương Thanh: "Ừm.. giận sao?. Sao lại giận?".
Vương Thanh thở dài, căng mắt ra nhìn một hồi lâu vẫn không nhìn thấy mắt Phùng Kiến Vũ: "Có lạnh không?".
"Bây giờ không lạnh, có anh nằm cạnh thì không lạnh".
Ban đêm trên núi nhiệt độ không khí rất thấp, Vương Thanh trên người lúc nào cũng nóng, thật giống như một cái bếp than. Phùng Kiến Vũ ngáp một cái: "Chỉ là gối đầu thấp quá. Khó chịu".
Vương Thanh không nói lời nào, đem tay mình để cậu gối đầu, thuận lợi kéo người kia vào lòng: "Bây giờ thế nào?".
"Khá hơn" Phùng Kiến Vũ lại chọc chọc cánh tay hắn: "Chỉ là hơi cứng".
Vương Thanh nở nụ cười, Phùng Kiến Vũ không nhìn thấy nhưng nghe âm thanh có thể đoán được hắn hẳn là đang cười đến nhe cả răng.
Phùng Kiến Vũ ở trên vai Vương Thanh xê dịch lại gần một chút, giơ tay sờ lấy cằm hắn.. từ cằm sờ lên trên.. sờ tới lỗ tai.. rồi mắt.. đến lông mi.. sau lại đi xuống dưới chút nữa.. là mũi.. đây là môi..
Môi Vương Thanh rất mỏng lại rất đẹp. Lúc hôn luôn mang lại cảm giác mềm mềm, mỗi lần thấy hắn nói chuyện cậu cũng không nhịn được mà nhìn chăm chăm. Nhìn miệng hắn khẽ mở ra rồi khép lại, cười đến lộ cả răng.
"Nghĩ gì thế?" Vương Thanh cầm cổ tay Phùng Kiến Vũ: "Chớ sờ soạng lung tung. Chọc mù mắt tôi thì sao?".
Phùng Kiến Vũ từ từ hướng về phía trước, lần thứ nhất hôn vào cằm, lần thứ hai mới hôn đến môi.
Vương Thanh ngẩn người vừa nghĩ xem Phùng Kiến Vũ muốn làm cái gì, vừa tưởng tượng hình ảnh miệng câu chu ra tìm cách hôn... thế nào lại đáng yêu như vậy?.
Vương Thanh ôm lấy hông Phùng Kiến Vũ đem đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng cậu. Bên trong khoang miệng còn phản phất hương vị bạc hà của kem đánh răng. Phùng Kiến Vũ cố gắng ổn định hô hấp chậm rãi mà phối hợp cùng hắn dây dưa.
Tay Vương Thanh theo bản năng luồn vào trong áo mà vuốt ve lưng Phùng Kiến Vũ. Tay mân mê lỗ tai cậu, đầu lưỡi hư hỏng còn ra ra vào vào, càn quét mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng.
Phùng Kiến Vũ khẽ rên một tiếng, tay không tự chủ mà mò lên ngực Vương Thanh. Hắn lập tức cứng người giữ chặt tay cậu:
"Cậu muốn làm gì?".
"Sờ không được sao?".
"Vậy chớ có cào".
"...".
Hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng, Phùng Kiến Vũ bất chợt suy nghĩ. Tại sao lại có cảm giác thần kì như vậy??, hôn môi cảm thấy ngòn ngọt, vuốt ve cũng ngọt ngào, nhìn nhau cũng có chút ngọt.. cảm giác như chỉ cần đứng yên một chỗ thì hít thở cũng thấy ngọt đến tận tim.
Mưa vẫn rơi xuống, gió mang theo những giọt mưa gõ vào cửa kính nhưng một chút cũng không gây được sự chú ý của hai kẻ đang chăm chú ôm lấy nhau.
Phùng Kiến Vũ gối đầu lên bả vai Vương Thanh, nửa mặt giấu trong chăn, một chân đè lên chân Vương Thanh, ngáp một cái rồi nói: "Quả nhiên trời mưa ngủ thoải mái nhất”.
Vương Thanh nhắm mắt lại, sờ sờ lỗ tai cậu: "Không chỉ vậy, tốt nhất là có thêm chăn ấm".
Phùng Kiến Vũ cười hắc hắc hai tiếng: "Còn có gối ôm nữa".
Vương Thanh không vui: "Vậy ra tôi chỉ là cái gối ôm".
Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ ngực hắn: "Anh là Thanh ca của tôi mà, không phải gối ôm. Được chưa?".
Vương Thanh ôm lấy gáy cậu hôn một cái lên trán: "Cũng tạm được".
Sáng sớm trời cũng tạnh mưa, không khí vùng núi mang theo một sự mát mẻ tươi mới. Bình ca đánh cũng không tỉnh vì lạnh mà thức giấc, trong đầu nghĩ không khí ở núi thật sự lạnh á. Quay người nhìn sang bên cạnh mới phát hiện... thì ra chăn đã bị Vương Thanh cướp hết!!.
Vương Thanh bị đánh thức, trước tiên là nhẹ nhàng lấy tay mình ra, sau đó kéo tay Phùng Kiến Vũ đang ôm tay mình xuống, xong xuôi mới chậm rãi xoay lưng về phía cậu. Phía sau Phùng Kiến Vũ lại dịch dịch, áp sát vào lưng hắn, vòng tay ôm lấy lưng hắn.
Vương Thanh khẽ thở nhẹ, cầm lấy tay cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...