Đây là lần đầu tiên Vương Thanh bị người khác sờ sờ chỗ đó, ngoại trừ thoải mái hắn còn có chút xấu hổ.
(xin phép ngừng 3s, "thoái mái"?!?!?!??? là người khác anh có chém chết tại chỗ không =))))
Hắn đỡ thắt lưng trở về kí túc xá, trong đầu nghĩ nhất định phải giải thích rõ chuyện này.
Phùng Kiến Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường gấp quần áo, làm bộ không phát hiện ra Vương Thanh trở về.
Vương Thanh suy nghĩ một lúc bèn đi tới bên giường Phùng Kiến Vũ tự động cởi quần. Phùng Kiến Vũ bị hành động này dọa cho giật mình, vừa bối rối vừa trừng mắt uy hiếp: "Đồ lưu manh nhà anh lại muốn đùa giỡn cái gì?".
"Đại Vũ, cậu xem đi".
Nói xong Vương Thanh bắt đầu động động thắt lưng, dùng sức lực và kỹ năng của bản thân để chứng minh sự trong sạch... cuối cùng hắn dừng lại, chỉ một ngón tay vào chỗ gần bắp đùi: "Cậu xem".
Rèm phía giường Phùng Kiến Vũ che mất một phần ánh đèn, Phùng Kiến Vũ phải nheo mắt nhìn một lúc lâu, mới nhìn rõ một bên quần lót của hắn gồ lên một khối.
"Cậu xem, là không may bị lệch ra, lúc đó...".
"Sau đó cái con m* nhà anh!".
Phùng Kiến Vũ cả mặt nóng bừng bừng hạ giọng chửi một câu, một cước đá vào đầu gối hắn.
Vương Thanh đỡ đầu gối ngã lên giường cậu:
"Chính là không phải lỗi của tôi, là do cậu nắm lấy mới có phản ứng".
"Anh không thể thay một cái quần lót lớn hơn hả!".
Vương Thanh lấy ngón tay chỉ chỉ vào đũng quần: "Nhưng tôi thích cái hình máy bay này".
Phùng Kiến Vũ theo tay hắn nhìn sang, lại không cẩn thận nhìn thấy cái vật kia, mắt tối sầm lại, kém chút nữa là ngất đi: "Cút ngay cút ngay".
Vương Thanh lại càng cố gắng giải thích, trực tiếp đem quần cởi ra: "Vậy để tôi đổi cái khác".
"Con m* nó cả nhà anh, Vương Thanh!!!".
Cậu mắng câu này có chút lớn tiếng, làm bạn bè cùng phòng tưởng hai người bọn họ cãi nhau.
Lý Bình vén rèm lên lập tức thấy Vương Thanh lộ một nửa mông, kinh ngạc hỏi: "Thanh phi, nàng là đang muốn thị tẩm sao?".
Vương Thanh mặt không đổi sắc kéo quần lót lên: "Vừa thượng xong".
"Cút!!!!".
Lý Bình cười phì một cái, liếc mắt nhìn hạ thân hắn: "Anh thế này có chút nhanh nga~, hay là... thận không tốt?".
Phùng Kiến Vũ vốn đang tức giận, nghe xong câu này cũng phải bật cười: "Đúng!!! Ba giây là xong việc".
"Thao".
Vương Thanh đoán theo như bình thường Phùng Kiến Vũ sẽ mất tự nhiên, vài ngày cũng không để ý gì đến hắn. Không nghĩ tới ngay hôm sau, giờ tự học Phùng Kiến Vũ đã viết cho hắn một tờ giấy. Vương Thanh hào hứng mở ra, bên trong chỉ có ba chữ "Thanh 3 giây".
Vương Thanh tức đến hộc máu, Phùng Kiến Vũ bình thường nhìn nghiêm trang là thế, vậy mà trong đầu có thể nghĩ nhiều thứ đồi trụy như vậy.
Phùng Kiến Vũ cho rằng kiểu gì Vương Thanh cũng sẽ mắng chửi lại hắn, không nghĩ tới trên tờ giấy trả về 3 chữ "tiểu Hoàng Vũ".
*Đồi trụy trong tiếng trung là 黄色 ( Hoàng sắc- màu vàng, còn có ngĩa là đồi trụy)
tiểu Hoàng Vũ (小黄宇) chính là chữ Hoàng trong Hoàng sắc =))))
Tiết thể dục chiều thứ sáu, giáo viên thể dục yêu cầu cả lớp phải gập bụng đến khi đạt tiêu chuẩn.
Từ khi tên thầy giáo biến thái kia bị buộc thôi việc, vị trí giáo viên thể dục vẫn trống, thời gian gần đây mới thay bằng một nữ giáo viên.
Không được tự do hoạt động, cả lớp đồng loạt kêu ca đến nhức cả đầu.
Phùng Kiến Vũ đối với việc gập bụng không thành vấn đề, nhưng cái đệm kia không biết bao nhiêu năm rồi chưa được giặt, khiến cậu thấy thật buồn nôn. Vương Thanh vừa nhìn Phùng Kiến Vũ nhíu máy đã biết bệnh khiết phích của cậu lại tái phát. Hắn cởi áo khoác đang mặc đưa cho Phùng Kiến Vũ: "Mặc vào đi".
Phùng Kiến Vũ mặt mày rạng rỡ, lôi lôi kéo kéo hắn nói nhỏ: "Hai chúng ta làm cuối cùng, để cho mấy người làm trước lau sạch đệm đi".
Vương Thanh ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O: "Cậu gian quá đấy".
Phùng Kiến Vũ đắc ý: "Cái này gọi là cơ trí".
Vương Thanh xoa nhẹ đầu Phùng Kiến Vũ: "Đúng là đồ ngốc".
Để nhanh kết thúc bài kiểm tra, cả lớp như tiêm máu gà tốc chiến tốc thắng, nữ sinh yểu điệu không làm cũng phải làm, đám nam sinh thì từng người từng người đột nhiên dũng mãnh phi thường mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Rất nhanh cuối cùng cũng đến tổ hai người, Vương Thanh lên trước nằm xuống đệm, Trương Viễn đi qua tỏ ý giữ chân cho Vương Thanh. Hắn khoát tay chặn lại, vỗ vỗ xuống đệm: "Đại Vũ qua đây".
Phùng Kiến Vũ đưa đồng hồ bấm giây cho Trương Viễn. Ngồi trên chân, hai đùi cố ý cách xa người Vương Thanh, cánh tay đặt lên đầu gối hắn: "Thanh ca, đừng làm tôi mất mặt. Đến đi, 1 phút 100 cái nha".
"Cút".
Vương Thanh làm động tác gập bụng dễ như chơi, mỗi lần gập người lên lại một lần trêu đùa Phùng Kiến Vũ. Lần thì sờ lỗ tai, lần thì bóp mũi cậu, Phùng Kiến Vũ không chịu được lâu, được vài lần thì biến thành... Vương Thanh vừa đưa người về phía cậu, hắn liền được tặng một cái vả vào miệng.
Vương Thanh bị đánh cũng không tức giận, mỗi lần nhận một cái vả lại cười tươi như hoa, cuối cùng nằm bẹp xuống đệm mà cười đến không nâng người lên được. Trương Viễn buồn bực chất vấn: "Thanh ca có huyệt cười trên mặt sao?".
Kiểm tra kết thúc, giáo viên thể dục nhìn một vòng: "Phùng Kiến Vũ mang hai tấm đệm này đến phòng thể dục". Phùng Kiến Vũ đối với chỗ đó còn có chút không muốn quay lại, nhưng giáo viên nói cậu không thể không đi.
Phùng Kiến Vũ còn chưa đứng dậy, Vương Thanh đã bước hai bước cầm tấm đệm trên tay, quay đầu nhìn cậu: "Đi thôi, tôi giúp cậu!!!".
Phùng Kiến Vũ cúi đầu cười, tiến lên đỡ tấm đệm, hai người cùng nhau hướng phía tòa nhà cũ mà đi tới.
Phòng thể dục đóng chặt, Vương Thanh cầm chìa khóa mở cửa để Phùng Kiến Vũ đi vào trước. Phùng Kiến Vũ nhìn xung quanh không biết nên đặt tấm đệm ở đâu, Vương Thanh đi vào trong góc phòng để dụng cụ gọi cậu: "Đại Vũ!!!".
Phùng Kiến Vũ đi tới, Vương Thanh nhận tấm đệm trong tay cậu để xuống, xong trực tiếp nằm lên. Phùng Kiến Vũ đá đá chân hắn: "Làm gì đấy? Đứng lên đi, ra ngoài chơi".
Vương Thanh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Nằm một lúc, theo chân mấy đứa ngốc chạy vòng vòng làm gì? Đệm lại còn ấm nữa".
Phùng Kiến Vũ nửa tin nửa ngờ nằm xuống, ở dưới là tấm đệm phơi bên ngoài nửa ngày, nằm lên thấy cảm giác vô cùng thoải mái, thực ấm áp. Cậu nhịn không được ngáp một cái, Vương Thanh giơ tay lên sờ sờ lỗ tai cậu: "Mệt không?. Vừa lúc ngủ một giấc".
"Ngủ cái gì, đến gối còn không có" Phùng Kiến Vũ ngáp một cái, trong mắt đều lấp lánh nước, đến cả lông mi cũng ướt.
Vương Thanh đưa cánh tay nhét xuống dưới cổ Phùng Kiến Vũ: "Ca cho cậu mượn cánh tay rắn chắc này".
Phùng Kiến Vũ được thể làm tới, nhéo nhéo cánh tay và ngực Vương Thanh: "Anh luyện làm sao mà cường tráng như vậy??".
Vương Thanh vỗ vỗ bả vai cậu: "Chuyện nhỏ, đến đây đại ca dạy cậu".
Phùng Kiến Vũ lại ngáp một cái, Vương Thanh sờ sờ đầu cậu, trong túi lấy ra điện thoại di động tìm đoạn truyện đang đọc dở. Phùng Kiến Vũ kì quái hỏi: "Điện thoại di động không phải ở chỗ giáo viên chủ nhiệm sao??".
"Lúc trưa vừa đi lấy về, nói là có việc phải gọi cho mẹ".
Vương Thanh nói xong, cũng không thấy Phùng Kiến Vũ trả lời, Vương Thanh còn tưởng cậu đang ngủ. Lát sau mới nghe thấy tiếng Phùng Kiến Vũ nói: "Cmn, XXX bị ngu sao, cái kia rõ ràng là đã chỉ rõ ra hung thủ á!".
"Cậu chưa ngủ à?, làm tôi giật cả mình".
Phùng Kiến Vũ lướt lướt di động của Vương Thanh: "Đợi lát nữa, để tôi xem một chút, người kia nhất định là hung thủ. Thế nào lại lâu như vậy cũng không liên lạc với người yêu? Rõ ràng là lợi dụng thời gian để ngụy tạo bằng chứng?. Cách này cũng quá cũ rồi".
Vương Thanh cố ý giơ điện thoại lên cao không cho Phùng Kiến Vũ xem, Phùng Kiến Vũ nhanh nhẹn vả cho hắn một cái làm Vương Thanh rơi cả điện thoại. Phùng Kiến Vũ buồn cười đến cong cả bụng nhưng cũng không dám cười thành tiếng.
Trong mắt Phùng Kiến Vũ long lanh ánh nước, khiến Vương Thanh trong lòng ngứa ngáy, không chịu được lại đè lên người cậu mà hôn. Phùng Kiến Vũ tay để trên đầu hắn không phản kháng, tùy ý để Vương Thanh hôn, thỉnh thoảng có chút phản ứng đáp lại.
Bỗng nhiên trong đầu Vương Thanh chợt xuất hiện một suy nghĩ, mắt hắn sáng lên: "Ừm.. có cái này, cậu muốn thử chút không?". Từ khi Lỗ địch nói hắn mỗi lần hôn xong đều bị đánh là do kỹ năng quá kém, bạn học Vương đã rút kinh nghiệm, chăm chú nghiên cứu học hỏi chuyện hôn môi.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt: "Thử cái gì?". Cậu vẫn luôn cảm thấy mỗi lần hôn một hai cái còn chịu được. Nếu như Vương Thanh muốn lấn tới, lại còn muốn thử cái gì đó, cậu xác định đâm chết hắn.
Vương Thanh không nói chuyện hắn chỉ cúi đầu chạm vào môi Phùng Kiến Vũ, chậm rãi ngậm lấy môi trên của cậu. Vương Thanh nhẹ nhàng hôn lên, Phùng Kiến Vũ phối hợp nhắm hai mắt, mơ hồ không biết liệu tiếp theo sẽ có chuyện gì.
Vương Thanh ngậm môi trên của Phùng Kiến Vũ, còn chưa chờ cậu đáp lại đầu lưỡi hắn đã bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển. Lần đâu tiên Phùng Kiến Vũ bị người khác đụng chạm như vậy, một loại cảm giác kì dị trực tiếp đánh thẳng lên đại não. Trực giác Phùng Kiến Vũ mách bảo có gì đó không tốt, muốn giơ tay lên đẩy Vương Thanh ra đã bị hắn cầm chặt lấy cổ tay. Ngay sau đó, đầu lưỡi Vương Thanh tham lam tiến vào khoang miệng Phùng Kiến Vũ, quấn lấy đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ mà mút vào, cảm giác vừa ẩm ướt vừa mềm mại khiến Phùng Kiến Vũ có chút bất lực, lúng túng không biết phải phản ứng ra sao.
Vương Thanh cũng là lần đầu tiên hôn một người như vậy, từng bước từng bước, động tác như thế nào trong sách và video đều ghi nhớ rất kĩ, thế nhưng Phùng Kiến Vũ không hiểu có phải sợ đến choáng váng hay không mà một chút phản ứng cũng không có. Vương Thanh vừa hôn vừa quấy rối đầu lưỡi của Phùng Kiến Vũ nửa ngày, hắn cảm thấy...có chút vất vả. Vương Thanh thở hổn hển ngẩng đầu lên, nhìn người dưới thân đang há miệng thở dốc có chút ngốc ngếch: "Đáp lại đi". Phùng Kiến Vũ ngơ ngác à một tiếng: "Đáp lại cái gì?".
"Vươn lưỡi ra".
Phùng Kiến Vũ ngây ngốc suy nghĩ hôn nhau tại sao phải đưa lưỡi ra làm gì, Vương Thanh giục cậu vài lần, Phùng Kiến Vũ mới chịu miễn cưỡng đưa ra một nửa đầu lưỡi.
Vương Thanh lại lần nữa hôn lên, ngậm vào đầu lưỡi của Phùng Kiến Vũ ra sức dây dưa quấn quýt, càng thêm mút sâu vào.
Cái loại cảm giác kì dị trong nháy mắt bị nhân lên gấp mấy lần, từ sau não lao thẳng xuống hạ thân Phùng Kiến Vũ. Kiểu môi lưỡi giao thoa quá đổi lạ lùng, cũng quá mức.... dễ chịu.
Phùng Kiến Vũ nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, vào tai Vương Thanh liền trở thành dấu hiệu cổ vũ. Hắn giữ chặt gáy Phùng Kiến Vũ đẩy nụ hôn càng thêm sâu, đầu lưỡi tiến càng ra sức tiến vào khoang miệng nóng ẩm kia. Tiểu khiết phích dưới thân bỗng nhiên mở miệng, đầu lưỡi chủ động quấn lấy thứ đang làm rộn trong miệng mình, môi kề môi hai người đồng dạng cùng nhau dây dưa.
Vương Thanh có chút kích động muốn đem đầu lưỡi Phùng Kiến Vũ trực tiếp một ngụm nuốt vào bụng. Kịch liệt hôn môi gần như cướp hết dưỡng khí của Phùng Kiến Vũ:
"Không, không được...".
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu sang một bên, miệng thở dốc "Muốn làm tôi ngạt chết sao?".
Vương Thanh không trả lời tiếp tục dùng chóp mũi cạ cạ vào tai trái Phùng Kiến Vũ, rồi bất ngờ mở miệng ngậm vào, dùng đầu lưỡi phát họa theo từng đường nét vành tai mềm mại kia. Phùng Kiến Vũ nhăn mặt đầy hắn ra: "Không chơi nữa, hôm nay không...".
Phùng Kiến Vũ biết mình bên dưới đã cứng lên rồi, so với mọi khi thì hôm nay quả thật mãnh liệt hơn rất nhiều. Nếu tiếp tục hôn nữa cậu cũng không biết sẽ phát sinh cái gì, khó mà có thể mở miệng nói rõ.
Vương Thanh vẻ mặt kỳ lạ cúi đầu nhìn thoáng qua Phùng Kiến Vũ: "Vũ ca, trong túi cũng có cất đồ gì sao!!!".
"Á!!" Phùng Kiến Vũ sửng sốt.
"Đến.. đến đây, tôi giúp cậu bỏ ra".
"Tôi thao".
Vương Thanh tay chạm đến lưng quần dùng sức mà kéo xuống, lúc này Phùng Kiến Vũ mới phản ứng được hắn nói là có cái gì, đúng là thứ không biết xấu hổ.
Phùng Kiến Vũ vừa giữ quần vừa mắng, Vương Thanh chính là muốn trêu chọc Phùng Kiến Vũ một chút, giữ chặt cậu dưới thân, cuối cùng trong một khắc Phùng Kiến Vũ thất thủ, thực sự bị Vương Thanh đem kéo quần tuột xuống.
Áo phông của Phùng Kiến Vũ bị kéo lên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, cặp chân dài thẳng tắp, giữa hai chân có vật nhỏ đang phồng lên, sát mép quần còn lộ ra một chút.
"Cậu cái này, không giãi tỏ không được".
Sau đó... không có sau đó, Vương Thanh nghiễm nhiên lần nữa sung sướng bị ăn đập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...