Đại Vũ, ta đã tìm thấy người có thể chữa mắt cho em rồi.- Vương Thanh vuốt ve đôi mắt trong suốt của Đại Vũ, thâm tình nói.
- Vương Thanh. Hiện tại tốt lắm, ta không cần chữa mắt.- Đại Vũ mắt không tiêu cự mơ hồ nói.
- Đại Vũ! Ta sẽ không để cho em một mình, em muốn trốn tránh? Ta cho em biết, không thể nào! Bắt đầu từ hôm nay, em phải cố gắng phối hợp cho ta, nếu không ta vẫn tiếp tục dây dưa, xem ai dây dưa hơn ai. Ta muốn em nhìn thấy ta, ta muốn đôi mắt em nhìn ta phải lấp lánh có thần, chứ không phải là 1 ánh mắt xa xăm vô định. Em biết không? Mỗi lần em nhìn ta như thế, trái tim ta đều rất đau, đôi mắt em, thật xinh đẹp, nhưng lại ngập tràn sự sáo rỗng vô thần.
Trái tim Vương Thanh nhói đau, bàn tay ấm áp kéo khuông mặt cậu lại, một nụ hôn nhẹ nhàng đáp lên đôi mắt ấy, dường như đang trân trọng một vật báu mong manh dễ vỡ.
Mai thôn là nơi hoang vu hẻo lánh, bốn bề toàn núi, con sông vây lượn, được xem là ở nơi thế ngoại đào nguyên, dĩ nhiên, muốn sinh sống ở nơi đây cũng có chút khó khăn, dù sao không có đường cái, đoàn người vượt núi băng đèo, sau đó đến một hộ nông dân, nhìn bài biện trong sân, Vương Thanh khẳng định có thể chính là chỗ này, người kia đã nói, rất có thể y sư ở chỗ này.
Khắp nơi đều là thảo dược, Vương Thanh hít sâu mấy cái, quay đầu nói: "Tôi và em ấy đi vào trước, mọi người ở chỗ này chờ!"
"Dạ!"
Chừng mười người cung kính khom lưng, Đại Vũ mím môi cười cười, có phải kỳ quái không? Nhưng thật ra nửa tháng trước, anh ấy đã sắp xếp mọi chuyện ở công ty và bang hội đâu vào đấy để dành thời gian cho chuyến đi này.
Kết quả là Thái Chiếu và Thu Thực đồng ý đảm đương công việc ở Hắc Đế và Đế Vương, phái mười lăm vệ sĩ siêu cấp cho anh, bảo vệ 24h.
- Cậu là ai?
Đang muốn vào nhà, thấy một ông già râu bạc đứng trước cửa nhà, vui vẻ nói:
- Y sư, thật là ông? Ta là Vương Thanh, đến đây vì có việc muốn nhờ ông giúp đỡ.
Trần Thành nghe vậy, lập tức bất mãn nói:
- Cậu tới làm gì? Tôi không phải là nhà từ thiện, mời trở về.
- Y sư.... Ta... Chuyện kia, xin lỗi, ta thật sự là muốn nhờ ông trị mắt cho em ấy.
Thấy sắc mặt của ông già càng thêm khó coi, tuy nói tuổi đã hơn sáu mươi nhưng con ngươi lại sắc bén vô cùng khiếp người, giải thích:
- Ta đã tìm ông được 9 năm rồi, ta chỉ muốn nhờ ông chữa mắt cho em ấy. Mọi bác sĩ đều nói không chữa được.
Vương Thanh lần đầu hạ giọng nhờ vả.
Vương Thanh thật đúng là ở trên người ông già thấy được mùi vị tiên phong đạo cốt, thần y sao? Đúng vậy, thần y cũng thích ẩn cư rừng núi, ông già cũng có thói quen thường tập võ, bước đi nhẹ như chim yến, không chút thở gấp, hơn nữa kỳ quái chính là còn chảy tóc dài, để chòm râu dê, mặc trường bào màu xám, không biết còn tưởng rằng là hiện trường đóng phim truyền hình đấy.
Trần Thành không có lấy lễ đón tiếp, thậm chí không muốn để ý tới, dáng vẻ đi thẳng tới trước trở thảo dược:
-Nếu đã nói không thể chữa được, còn tới tìm tôi làm gì?
Ông già tóc bạc này nói chuyện cũng quá tổn thương chứ?
Vương Thanh nhịn lửa giận, tiến lên cúi người nói:
- Tôi cầu xin ông!
- Xã hội đen, tôi không dám trêu chọc, các người đi đi!- Trần Thành không chút nào nể tình sải bước trở vô nhà.
Vương Thanh phiền muộn đứng dậy, nhìn theo bóng lưng gầy gò nói:
- Y sư, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp...
Cảm giác bàn tay chính mình bị xiết chặc, Vương Thanh nhìn sang Đại Vũ. Thấy cậu nhóc mặt không biểu cảm, nhẹ lắc đầu nói:
- Chúng ta đi về.
Nói rồi Đại Vũ kéo Vương Thanh lùi lại 2 bước, ý muốn rời khỏi.
Vương Thanh vẫn còn vương chút hi vọng nhỏ, hơi nắm lấy bàn tay kia.
Đại Vũ tức giận.
- Vương Thanh. Người ta đã không muốn cứu, anh có cầu xin cũng vô dụng, tôi không quen nhìn anh nhún nhường người khác, cho dù vì tôi, tôi thà để mắt mù, cũng không muốn anh như thế này. Cao cao tại thượng của anh đâu rồi?
Vương Thanh đờ người ra một chút, sau đó cẩn thận dìu Đại Vũ ra ngoài.
Chỉ là vừa đi được 2 bước, lại nghe ông già kia lên tiếng.
- Hừ! Rất có khí chất. Cậu kia, tôi đồng ý chữa mắt cho y, chỉ là có một điều kiện.
Mắt Vương Thanh sáng lên. Vội vàng hỏi:
- Là gì?
- Làm cho vườn hoa kia, trở lại tươi tắn.
Vương Thanh nhìn về phiá Trần Thành chỉ, thấy 1 vườn hoa Tam Giác Mạch, mặc dù đã 1 phần héo úa, nhưng vẫn nhiễm sắc mê người.
- Loài hoa kia, không phải nên ở Hà Giang sao? Trồng ở đây, sao có thể tốt bằng khí hậu nơi đó, điều này, là không thể.
- Tùy ngươi.- Nói rồi, ông bước vào nhà.
- Được.- Chăm sóc hoa? Chăm sóc Bảo Bối còn tạm được. Đường đường là lão bản như anh làm sao có thể chăm sóc hoa! Không phá hư thì đã rất tốt rồi, muốn anh làm cho nó sống lại? Anh không chắc. Nhưng vì cậu, anh làm.
- Cho ngươi 2 tuần.- Tiếng nói từ trong nhà vọng ra.
- Ông....Hừ.
- Vương Thanh, không cần. Chúng ta đi.
- Đại Vũ, em đã hứa với ta là sẽ phối hợp.
- Nhưng đây là ông ta đang làm khó chúng ta!
- Đây là ông ta đang làm khó ta, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lời ta là được.
- Vương Thanh. Anh.... Không đáng.....
- Xứng đáng, vì em, xứng đáng.
- Vương Thanh. Anh....- Mắt Đại Vũ ướt át.
- Đại Vũ, ngoan! Không sao đâu! Nghe lời ta, mau chóng chữa khỏi mắt, nếu em không đành lòng, thì hãy hảo hảo chữa mắt đi, đó là món quà mà ta muốn có nhất.
- Thanh ca, anh đối với em thật tốt.
- Ngốc, anh không tốt với em, em liền bị người khác trộm mất.- Vương Thanh xoa đầu Đại Vũ, khẽ cười.
Đại Vũ bất chợt nắm lấy bàn tay đang xoa đầu cậu, áp lên má. Hai mắt ngập nước, nghiêm túc nhìn Vương Thanh nói:
- Thanh ca, tự nhiên em rất muốn nhìn thấy anh cười, làm sao bây gìơ?
Nụ cười tại khóe miệng Vương Thanh càng cong hơn.
- Không thể nhìn thấy? Vậy thì cảm nhận đi.
Áp môi mình lên đôi môi mềm mại ngọt ngào kia, thỏa thích mút.
Đáng mừng hơn hẵn là cậu nhóc không những không cự tuyệt, và còn đáp lại. Ừ. Đáp lại rất cuồng nhiệt.
-------------
Sau khi lão già kia đồng ý chữa mắt cho Đại Vũ, thì 2 người đều ở tạm trong căn nhà đất kia. Nhưng lão già đó lại không chữa mắt liền, suốt ngày ép Đại Vũ ăn thứ gì đó, đen đen, tanh tanh, làm anh nhìn thôi, cũng buồn nôn, thế mà Đại Vũ lại ăn hết, mày cũng không cau lại. Mỗi lần nhìn Đại Vũ như vậy, anh đều xót muốn chết, nhưng không làm gì được lão, chỉ có thể ra sức trừng mắt lão cho bỏ hận trong lòng.
Còn đám vệ sĩ ư? Mặc kệ bọn hắn!
Hoa Tam Giác Mạch sinh trưởng tốt ở vùng khí hậu ẩm và mát với nhiệt độ 15-22 độ C, sức chịu lạnh yếu. Và không phải mùa nào hoa cũng nở rộ. Hoa đẹp nhất là khi bắt đầu bước vào tháng 10 cho đến hết tháng 12.
Vương Thanh mất cả ngày để tìm hiểu về loài hoa Tam Giác Mạch này. Nó còn có cả 1 truyền nữa. Kể sau đi.
Hiện đang là cuối hạ, nhiệt độ đã giảm nhưng thời tiết vẫn còn khá oi bức. Ở Mai thôn này, khí hậu vẫn khá hanh khô, không thích hợp cho Tam Giác Mạch, sinh trưởng kém, héo úa là điều tất nhiên.
Ẩm ướt và mát mẻ là 2 điều kiện thiết yếu để trồng loài hoa này. Hiện gìơ, đám vệ sĩ kia rốt cuộc cũng có công dụng, là lắp đặt dàn phun sương và bộ máy tưới nước tự động.
Điều mà Vương Thanh muốn nỗi điên nhất, là lão già kia không có ý kiến gì về việc lắp đặt, nhưng lại có ý kiến về nhân công, lão... bắt anh, phải làm 1 mình!
Vương Thanh lại phải tự mình, dựng 1 cái giàn lưới, chống nắng, chống nóng, chống oi bức cho đám hoa kia.
33 năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên anh ăn khổ đi?
Vương Thanh mất 2 tuần để làm xốp đất, tạo ra độ ẩm cho đất, không khí, loại bỏ cây chết, tỉa cành úa, hoa tàn, gĩư độ ẩm và không khí mát mẻ cho đám hoa. Chăm sóc từng li từng tí, kĩ càng như xem đám hoa kia là con mình mà đối đãi. Cực nhất vẫn là cơn mưa tối 2 hôm trước, mọi người êm ấm trong chăn gối, anh lại phải sống chết cùng đám hoa. Hẵn là do ăn ở đi, mưa mỗi lúc một lớn, bạc che đã gần như bị gío thổi bay, loay hoay chặn lại mép bạc, dằm mưa cả mấy tiếng. Thế là hôm sau liền thảm. May là đây là nhà của thầy thuốc, nếu không, ăn đủ khổ!