Thanh Việt Quan


Đó là một bình sứ thanh hoa lớn có hoa văn mẫu đơn, màu sắc rất đẹp, cả vật thể trang nhã xinh đẹp quý giá, đường viền ưu mỹ, lại mang một cảm giác lịch sử lắng đọng dày nặng, rất giống là hàng thật.
Bình này vừa xuất hiện, chuông trong tay Phương Thiện Thủy đột nhiên tự lung lay, "Đinh -- linh.." một tiếng, Phương Thiện Thủy thấy những sợi tơ đen y hấp thu ở hiện trường tai nạn từ từ bay ra khỏi chuông, kết nối với hoa văn mẫu đơn trên bình sứ.
Ba người kia đều không chú ý tình hình chỗ Phương Thiện Thủy, đại khái nghĩ là Phương Thiện Thủy không cầm chắc chuông, đụng phải.
Lý Thư Nhạc nhìn cái bình một chút, con ngươi chợt phóng to, thanh âm không quá ổn định nói: "Dung Hạo, con đi lấy chút nước về đây."
Lý Vân Ngôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng: "Ba, bình sứ này có cổ quái?"
Lý Thư Nhạc không để ý tới hắn, vẻ mặt ngưng trọng dính một chút nước Lý Dung Hạo đưa đến, bôi lên hoa văn trên bình sứ thanh hoa, vuốt ve theo giọt nước, tay bỗng nhiên run một cái.
Phương Thiện Thủy thấy phản ứng của Lý Thư Nhạc, liền biết Lý Thư Nhạc đã rõ ràng gốc gác của thứ này, ở hiểu biết về pháp khí, Phương Thiện Thủy nhất định là thua kém Lý lão gia tử, tuy rằng cũng rất tò mò cái bình tràn ngập khí âm sát này, nhưng chỉ là nhìn Lý Thư Nhạc giám định, cũng không nhúng tay.
Lý Dung Hạo không hiểu phản ứng của ông nội mình, cũng dính chút nước cùng đi đến sờ thử, rõ ràng phải là bình sứ trơn bóng, nhưng mà chỗ dính nước, vuốt lên lại có chút cảm giác như lông tơ tinh tế, dường như..

da người sống vậy!
Lý lão gia tử chuyên tâm giám định bình, giống như hoàn toàn không chú ý hành vi quấy rối của cháu trai, sắc mặt nặng nề nghiêm túc dùng ngón tay gõ nhẹ trên bình, bình thỉnh thoảng phát ra tiếng "coong coong" bình thường, nhưng khi gõ đến một số phương vị trên bình, lại dường như biến thành tiếng quỷ khóc sói tru vặn vẹo.
Một cái bình làm sao có loại tiếng vang và xúc cảm này, quá tà môn rồi..
Lý Dung Hạo đang vuốt bình, da đầu tê dại rút ngón tay về, nhịn không được liếc nhìn người phát ngôn thần côn Phương Thiện Thủy trong lòng hắn.
Sờ lên bình sứ, Lý Dung Hạo luôn luôn có loại cảm giác đang sờ mặt người chết.
Còn là ảo giác sao?

Phương Thiện Thủy cũng đang quan sát bình sứ, không chú ý tâm tình nhỏ của Lý Dung Hạo.
Lý Thư Nhạc buông bình, mặt không thay đổi chất vấn Lý Vân Ngôn: "Bình sứ này là hôm nay con thu?"
Lý Vân Ngôn nuốt nước miếng, có chút yếu ớt gật đầu.
Lý Thư Nhạc không đổi sắc mặt tiếp tục hỏi: "Dùng bao nhiêu tiền?"
Lý Vân Ngôn xác định cha già nhà mình đây là tức giận, khúm núm dùng ngón tay giơ số.
Lý Thư Nhạc bỗng nhiên giận dữ, gậy thiếu chút nữa quay đầu đập lên mặt Lý Vân Ngôn, giận không kiềm được quạt Lý Vân Ngôn một trận: "Con thật sự là mù! Ta cho con theo ta đàng hoàng học tay nghề con không coi trọng, chạy đi làm đồ cổ cái gì, kết quả bị đồ bẩn của người ta hố đến đầu óc mê muội! Con biết đây là cái gì không mà dám thu? Còn dùng nhiều tiền như vậy! Nếu không phải hiền chất mắt sáng, vừa vặn cho con tấm phù, ngày hôm nay ta liền phải gọi người chuẩn bị hậu sự cho con rồi biết không! Đúng là phá sản!"
Lý Dung Hạo cùng Lý Vân Ngôn đều bị dọa sợ, Lý Vân Ngôn rụt đầu tránh đi, Lý Dung Hạo vội vàng muốn ngăn, chỉ có Phương Thiện Thủy bình tĩnh nhất, y nhìn ra được điểm rơi của gậy của Lý Thư Nhạc căn bản không ở trên người Lý Vân Ngôn.
Phương Thiện Thủy trấn an nói: "Chú Lý, đừng nóng giận.

Không sợ kẻ trộm đến chỉ sợ kẻ trộm nhớ, đã có người để mắt tới anh Lý, cho dù không dùng âm khí này, cũng sẽ có thủ đoạn khác.

Hôm nay có thể lộ ra dấu vết dưới tình huống không xảy ra chuyện lớn gì, coi như là may mắn."
Lý Thư Nhạc cũng biết đúng là lý lẽ này, nhưng mà một thái đẩu (1) chế pháp khí như ông, con trai lại thiếu chút nữa thì xong ở đây, làm bộ mặt già của ông có chút không qua được, thở dài nói: "Ai, gia môn bất hạnh."
Lý Vân Ngôn nhất thời cảm kích liếc mắt nhìn Phương Thiện Thủy.
Lý Dung Hạo không rõ: "Chờ một chút, ông, cái gì là âm khí? Nói có người muốn dùng cái bình này hại ba con, một cái bình làm sao hại người? Còn có, rốt cuộc là ai muốn hại ba con?"
Lý Thư Nhạc tức giận liếc Lý Dung Hạo, giải thích: "Pháp khí phân âm dương, mà trong những pháp khí âm dương này, lại có rất nhiều tác dụng khác nhau, ví dụ như dương thì có tác dụng cầu phúc, cầu tài vân vân, là đại diện cho pháp khí.


Âm cũng có các phân loại khác nhau như giáng vận, tụ sát, bởi vì bị người kiêng kỵ, cho nên đặt một cái tên khác phân biệt với pháp khí, là âm khí.

Thứ ba con nhận được này, chẳng những là âm khí, còn là quỷ khí âm cốt tà môn nhất mà ta từng nghe qua.

Ai, lần này thật sự là ít nhiều có hiền chất."
Lý Thư Nhạc vừa nói đến đây, lại nhịn không được muốn tiếp tục cảm ơn Phương Thiện Thủy, như vậy làm cho Phương Thiện Thủy cũng có chút ngượng ngùng: "Chú Lý, chú quá khách khí, chú cũng giúp cháu rất nhiều."
"Không phải một cái bình sao? Đặt một cái tên trung nhị như vậy, chẳng lẽ còn có thể ăn người chắc?" Trong lòng Lý Dung Hạo chẳng biết là cảm xúc gì, lại nhịn không được ngứa tay muốn đi sờ bình.
Lý Thư Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con với ba con thật sự là a Đấu không đỡ nổi giống nhau mà! Thứ này là dùng oan hồn và xương cốt người chết oan luyện chế, con còn sờ, không sợ dính vào tro cốt sao?"
Lý Dung Hạo lập tức run run một cái, vội vã rụt tay về.
Lý Thư Nhạc lắc đầu, mò ra một hồ lô ngọc nhỏ từ trên cổ Lý Vân Ngôn, Lý Vân Ngôn vốn còn không chú ý, thẳng đến khi cha hắn lấy ra, hắn mới phát hiện hồ lô bạch ngọc mình vẫn đeo trên người, vậy mà cũng giống phù Phương Thiện Thủy cho, biến thành đen kịt, mặt ngoài trơn nhẵn cũng mơ hồ có vài vết nứt.
"Hồ lô nhập khí, vốn còn tưởng rằng có thể giúp con tụ chút tài vận, đỡ chút tai nạn nhỏ, không ngờ lại bị tà vật này ô nhiễm, ngược lại thiếu chút nữa hại con." Nói xong, Lý Thư Nhạc lấy ngọc ban chỉ (2) khắc hình thú dữ trên tay mình xuống, muốn đeo vào trên tay Lý Vân Ngôn, "Trước chắn một chút, trường khí của âm khí này đã nối liền với con, có muốn vứt bỏ cũng không được.

Chờ quay về, ta tìm mấy ông bạn già mượn chút pháp khí, xem có thể cắt đứt liên.."

Lúc Lý Thư Nhạc sắp đeo ngọc ban chỉ lên cho Lý Vân Ngôn, Phương Thiện Thủy đột nhiên cảm thấy dòng không khí trong phòng không đúng lắm.
"Đừng đeo.." Phương Thiện Thủy nhanh chóng lên tiếng ngăn cản, lại vẫn chậm.
Đèn tuýp trên đỉnh đầu đột nhiên nổ "bùm" một tiếng.
Lý Vân Ngôn bây giờ rất là tin phục Phương Thiện Thủy, khi Phương Thiện Thủy vừa ra tiếng hắn liền cảnh giác, cực nhanh kéo người lên giường bệnh bảo vệ đầu cha già, bản thân hắn lại cánh tay cùng sau lưng bị đâm không ít mảnh vỡ đèn tuýp.
Lý Dung Hạo không nghĩ tới lại sẽ xảy ra loại ngoài ý muốn này, mắng một tiếng, nhưng mà đây lại mới chỉ là một bắt đầu!
Sau khi Lý Vân Ngôn đeo ngọc ban chỉ của Lý Thư Nhạc, trong phòng bệnh không mở cửa sổ dường như không gió tự lên, tạo thành hai dòng khí chảy ngược nhau, sau khi một cái đèn tuýp nổ tung, mấy cái khác cũng đều nổ bùm bùm, thậm chí ngay cả cốc nước gần ngay Lý Vân Ngôn cũng nổ vụn ra, trong phòng bệnh thành một đống lộn xộn.
Một màn khác thường này, quá khiêu chiến thế giới quan của Lý Dung Hạo rồi!
Mặc dù Lý Thư Nhạc biết sẽ gặp phải tình trạng trường khí va chạm, nhưng ông tự cho là ngọc ban chỉ tổ truyền đủ để đè ép trường khí của quỷ khí cắn trả, chỉ là quỷ khí này lại lợi hại đến bất ngờ.
Lý Thư Nhạc hô to: "Nhanh, nhanh bỏ ngọc ban chỉ."
Lý Vân Ngôn lập tức động thủ, nhưng mà ngọc ban chỉ giống như bị một lực hút hút dính trên tay, dùng sức nghẹn đỏ mặt cũng không tác dụng: "Không bỏ xuống được!"
Tất cả đèn tuýp trong phòng nổ tung từng cái, trong cuồng phong tối tăm, Lý Dung Hạo dường như thấy được vô số bộ xương khô đang tới lui gào thét.
"Ngọa tào." Ngoại trừ thô tục, Lý Dung Hạo cũng không biết nên nói cái gì khác nữa, hắn nhanh chóng kéo chăn từ giường bệnh bên cạnh sang che chở cha và ông nội mình, còn muốn đưa tay đi che chở Phương Thiện Thủy, lại mò vào khoảng không.
Trong bóng tối, "đinh linh.." hai tiếng, Phương Thiện Thủy lắc lắc chuông.
Trong chuông có sợi tơ đen bay ra, dường như dẫn động hoa văn phát ra ánh sáng đen trên bình sứ, giây phút chuông reo, hai dòng khí xung đột trong phòng chợt ngừng lại.
Lý Dung Hạo mơ hồ thấy Phương Thiện Thủy ném cái gì lên không trung.
Phương Thiện Thủy: "Thiên hỏa lôi thần, địa hỏa lôi thần, ngũ lôi giáng linh, tỏa quỷ quan tinh.

Sắc!"

Thứ trên không trung đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím giống như tự bốc cháy lên, Lý Dung Hạo mới phát hiện đó là một giấy phù, sau đó liền thấy phù kia đột nhiên như bị xé rách, hóa thành sấm sét tựa như con rồng bơi trên không trung, tiếng ầm ầm vang lên, sấm sét như tấm lưới đánh tan âm hối trong bóng tối, cả phòng lập tức sáng bừng lên.
Lý Dung Hạo dại ra đến miệng cũng quên khép, ngửa đầu ngây ngô ngắm Phương Thiện Thủy dưới sấm sét, giống như đang nhìn thượng đế.
Đúng lúc này, Phương Thiện Thủy đột nhiên một tay túm lấy cái bình sứ phát ra khí đen bất thường kia.
Dưới ánh sáng sấm sét chiếu xuống, bình sứ vừa rồi còn đầy hoa văn xanh nhiều đóa mẫu đơn nở rộ duyên dáng sang trọng, hiện tại giống như bị một đám ác quỷ quấn lên, thỉnh thoảng nhe nanh múa vuốt nổi lên lộ ra khỏi bình sứ, nhìn qua kinh khủng cực kỳ.
Mà khi đối mặt với bàn tay duỗi tới của Phương Thiện Thủy, những khí đen giống như ác quỷ này, lại tựa như gà con thấy diều hâu, thoáng cái bị Phương Thiện Thủy túm cổ.
Phương Thiện Thủy quát một tiếng: "Đi ra cho ta!"
Dùng sức kéo một cái!
Hô lạp lạp -- hoa văn ác quỷ trên bình sứ, lập tức bị Phương Thiện Thủy trực tiếp kéo từ trên thân bình xuống!
Toàn bộ hoa văn trên bình sứ bị kéo xuống giống như vật còn sống, bình sứ thanh hoa vốn xinh đẹp, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã phai màu thành một bình trơn trắng xám, thậm chí không thể gọi là đồ sứ nữa, thô ráp không có một chút sáng bóng, giống như một cái bình gốm nung không được tốt lắm.
Cái cằm quên khép lại của Lý Dung Hạo triệt để rơi xuống đất, Lý Dung Hạo vẫn nhìn Phương Thiện Thủy không quá thuận mắt, lúc này chỉ có một suy nghĩ -- ngọa tào, này thật sự khốc mù!
A --!
Tiếng quỷ kêu thảm thiết im ắng, đâm vào làm màng tai mọi người như muốn rách, nhưng mà sấm sét muốn tan đi trong phòng lại lóe lên, xẹt một tiếng đánh xuống phía khí đen, khí đen giãy giụa không dứt lập tức nổ, hóa thành một vật dạng nước, lung lung lay lay tan ra trong tay Phương Thiện Thủy, rốt cuộc yên tĩnh lại.
Lúc này, các y tá cuối cùng có thể mở cửa phòng bên ngoài, cầm đèn pin nhìn vào.
"Ah! Đây là có chuyện gì? Xảy ra cái gì?" Nhìn thấy đống lộn xộn đầy đất, y tá sợ hãi kêu thành tiếng.
Ba người Lý gia chật vật trốn ở dưới chăn đang đứng lên, Phương Thiện Thủy cầm một đoàn vật thể không xác định vô tội đứng bên cạnh, các y tá không rõ lý do hai mặt nhìn nhau.
(1) Thái đẩu: Người có đức hạnh hoặc thành tựu trong sự nghiệp được mọi người kính trọng, trong truyện là trường hợp sau
(2) Ngọc ban chỉ: Nhẫn đeo ở ngón tay cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui