Bradley và Melina đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Nick do dự, chọn vị trí tương đối gần Hydeine.
Lều này được để riêng làm nhà ăn, bất quá sau khi bọn họ ngồi xuống, đồ ăn trên bàn đã hết, những ma pháp sư khác muốn dùng cơm đều bị bồi bàn thành Dabe phái tới chỉ dẫn đi nơi khác.
Lều trại nhất thời vắng vẻ.
Bradley nhìn trái nhìn phải, quyết định mở miệng: “Bản vẽ ma pháp không gian kia thật sự quá thâm ảo quá thần kỳ! Khó có thể tin nó được nghĩ ra chỉ trong một ngày ngắn ngủi.”
“Không phải một ngày.” Biết rõ ông ta cố ý thăm dò, Hydeine vẫn trả lời, “Đây là thành quả nghiên cứu trước đó của ta. Nếu muốn dùng để vây quanh thành Dabe, ngăn cản bão cát, phải đem nó khuếch trương gấp bội.”
Trong lều trại trừ hắn và Dilin, sắc mặt ba người nhất thời trống rỗng trong một giây, sau đó lập tức ảm đạm.
Melina nói: “Chúng ta có thể thử làm nhiều ma pháp không gian.”
Bradley gật đầu. Đây tính ra là biện pháp cho biện pháp.
Trong mắt Nick lóe ra kích động, “Chúng ta lập tức hành động đi?”
Melina nhíu mày trừng mắt liếc gã. “Ngươi là ai?”
Nội tâm Nick bị đả kích, nhưng sau khi gặp Hydeine, gã đã biết St Paders ngọa hổ tàng long, người tài xuất hiện lớp lớp, không dám tự cao tự đại như buổi chiều, thấp giọng nói: “Tôi là Nick, đến từ Tanjierli, hiện đang phục vụ cho học viện ma pháp vương đô Tanjierli…”
Bradley thấy mày Melina càng nhăn càng sâu, vội vàng nhặt câu quan trọng giới thiệu, “Hắn là chuyên gia ma pháp không gian.”
“Không dám nói là chuyên gia.” Nick cả kinh, khóe mắt trộm liếc Hydeine, mặt thiếu chút nữa bị thiêu cháy, “Trước mặt Tajires đại sư, tôi mới chỉ nhập môn mà thôi.” Chớp mắt, xưng hô của gã với Hydeine đã bay lên cấp đại sư.
Melina biết ánh mắt Bradley tinh tường, nếu ông ta nói Nick là chuyên gia, hơn phân nửa sẽ không kém chút nào, nhưng bộ dáng kính sợ của gã với Hydeine lại làm cho bà thập phần không quen, cười lạnh: ” Ngươi cho là người người đều biến thái giống hắn sao?” Dù trong lòng không nguyện ý thừa nhận, nhưng bản vẽ kia đích xác làm cho bà rúng đống. Bà biết hàng năm Hydeine cơ hồ đều nộp lên thành quả nghiên cứu phong hệ ma pháp nhất định, lại chưa bao giờ biết hắn còn âm thầm dành thời gian nghiên cứu ma pháp không gian.
Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng gõ trên bàn, “Ma pháp không gian không tính là gì.”
Mặt những người khác đều có chút không nhịn được.
Nếu ma pháp không gian không tính là gì, vậy nhóm người tán thưởng khâm phục “ma pháp không gian không tính là gì” đối với hắn là cái gì?
“So sánh ra, trừ phong hệ ma pháp, thú vị nhất phải là ma pháp vong linh.” Hydeine nói ra lời kinh người.
Bradley ho mạnh một tiếng.
Tuy nghiệp đoàn ma pháp cũng không căm hận ma pháp vong linh như Quang Minh thần hội, coi toàn bộ pháp sư vong linh là kẻ địch, nhưng hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp và ma đạo sư học viện St Paders lại ngang nhiên tán thưởng ma pháp vong linh vẫn là cực không ổn.
Melina cũng sửng sốt, bất quá bà không có ác cảm như Bradley, chỉ nói: “Ma pháp vong linh không phải ai cũng học được.”
Bradley lại ho một tiếng.
Nick đột nhiên hỏi: “Mọi người nói, trận bão cát này có thể là kiệt tác của ma pháp sư vong linh hay không?”
Những người khác đều kinh ngạc nhìn gã.
Nick cho rằng bọn họ cùng quan điểm với mình, vội nói: “Ma pháp sư vong linh là những ma pháp sư tà ác nhất Mộng đại lục, để tiêu diệt quang minh và chính nghĩa, bọn họ có thể dùng mọi thủ đoạn hèn hạ!”
Melina nói: “Ngươi có cừu oán với ma pháp sư vong linh?”
“Không có.” Nick lắc đầu.
Hydeine nói: “Vậy chắc chắn có quan hệ với Quang Minh thần hội.”
Nick có trì độn cũng có thể nghe ra ý phản đối của bọn họ, vội vàng giải thích: “Phụ thân tôi theo tín ngưỡng thần Quang Minh, nhưng đó cũng không phải lập trường của tôi.”
Dilin đột nhiên tung ra một câu, ” Tại bất kì thời điểm nào đều không nên dùng ngữ khí như vậy phủi sạch quan hệ với cha mình.”
“…” Một câu giải thích êm đẹp của gã thế nào lại thành phủi sạch quan hệ? Nick nhìn vẻ mặt lãnh đạm của những người còn lại, trong lòng thật lạnh thật lạnh.
Kinh ngạc ngoại trừ gã, còn có Dilin. Cậu cũng không biết tại sao mình lại thốt ra câu nói kia. Tại sát na gã đề cập đến phụ thân, trong đầu cậu đích xác hiện lên thân ảnh cao lớn của Andre, nhưng cậu biết, nguyên nhân cậu kích động không chỉ có vậy. Giây phút mở miệng, giống như có một loại địch ý khó hiểu muốn phun trào, nhìn gương mặt kinh hoảng của Nick, trong lòng cậu lại dâng lên khoái ý khác lạ.
Đến tột cùng là vì sao?
Dilin vô cùng mờ mịt, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an. Phảng phất có loại tình cảm nào đó nằm ngoài phạm vi lý giải và lý trí của cậu đã nảy sinh từ một nơi bí mật. Cậu cảm giác được, lại không thể hoàn toàn nắm bắt.
Trong khi cậu đang âm thầm rối rắm, Bradley, Melina và Hydeine đã bắt đầu thảo luận cách thực thi ma pháp không gian.
Chưa nói đến làm thế nào mở rộng nó gấp bội, biến nó thành sự thật đã là vấn đề cực khó. Không đơn giản như ma pháp sư mộc hệ kéo chín trăm cây lại một chỗ, đến lúc đó có lẽ cần một trăm… thậm chí nhiều ma pháp sư hơn dựa vào phối hợp ăn ý để thực hiện thiết lập. Cái này khó khăn hơn việc phối hợp bốn hệ ma pháp bất đồng gấp mấy trăm mấy ngàn mấy vạn lần.
Dù sao nguyên tố trong không khí cũng có hạn, làm sao có thể khiến cho toàn bộ ma pháp sư đều ăn ý dùng nguyên tố mà không xảy ra cướp đoạt? Hơn nữa thời điểm thiết lập, cho dù biết ai cùng ai phối hợp, nhưng thao tác yêu cầu tinh chuẩn một trăm phần trăm. Chỉ cần có một người phạm lỗi, toàn bộ đều hỏng.
Đi sâu vào thảo luận, Bradley, Melina và Nick đều thu hồi hưng phấn ban đầu, sắc mặt ngưng trọng lại.
Hydeine nói: “Sở dĩ ta không nộp lên thành quả nghiên cứu này, bởi vì bản vẽ đó căn bản không có khả năng thực hiện được trong thực tế.” Bản vẽ kia do hắn vẽ mấy năm trước, hắn vốn độc lai độc vãng, rất nhanh liền hết nhiệt tình với loại ma pháp yêu cầu độ phối hợp cao này.
Dilin nghe bọn họ nói, chen lời: “Không thể đổi thành hình thức ma pháp trận sao?”
Ưu thế của ma pháp trận là ổn định và có thể mượn ngoại lực, giống như ma pháp đại hình, dùng ma pháp trận tuyệt đối là lựa chọn tốt. Nhưng cậu nói xong, lại không có người nào phụ họa.
Nick buồn bã: “Vậy phải hoàn toàn đổi lại từ đầu.”
Trên bản vẽ thuyết minh ma pháp sư phải phối hợp với nhau thế nào, nếu dùng ma pháp trận, bản vẽ liền biến thành giấy vụn.
“Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.” Hydeine híp nửa con mắt nói.
Dilin kinh ngạc nhìn hắn. Cậu biết hắn không phải vì giúp mình mà nói bừa, nhưng nghe ý tứ của Nick, nếu đổi thành ma pháp trận phải bắt đầu lại từ đầu. Chẳng lẽ giống như lời Melina, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, hắn thật sự có thể thiết kế ra một ma pháp trận không gian đại hình to lớn phức tạp?
Đám người Melian hiển nhiên cũng suy nghĩ giống cậu, ánh mắt nhìn Hydeine giống như đang nhìn quái vật.
“Chúng ta không thể có đủ ma pháp sư và tinh thần lực để thiết trí ma pháp không gian mười phần y hệt.” Hydeine chậm rãi nói, “Trừ phi dùng ma pháp trận bổ trợ.”
Melina chợt nói: “Ma pháp trận phục chế? Đúng vậy, chỉ cần có chín ma pháp trận như vậy, là có thể mở ra ma pháp không gian đã được thiết kế tốt, cản ngoài thành Dabe.”
Bradley cười khổ: “Tạo một ma pháp trận phục chế đã mất gần nửa năm, huống chi là chín?” Hơn nữa số lượng bảo thạch nó yêu cầu là con số trên trời!
Melina trầm ngâm: “Thành sự tại nhân.” Bất đắc dĩ, chỉ có thể để học viện nhịn đau mở bảo khố St Paders nhiều năm qua vốn chỉ thêm vào không xuất ra. Về phần nhân thủ, có lẽ lần này cần yêu cầu St Paders dốc toàn bộ lực lượng, tập hợp toàn bộ ma pháp sư trên Mộng đại lục.
Mặc kệ là kế hoạch ngoài sức tưởng tượng cỡ nào, cuối cùng đã được quyết định. Về phần đủ loại trở ngại và khó khăn, chỉ có thể để đến lúc đó lo lắng.
Melina và Bradley lưu lại tiếp tục thương thảo phân công công tác, Hydeine và Dilin không có việc gì, rời đi trước. Vừa ra khỏi lều hai bước, chợt nghe thấy Nick đuổi theo phía sau.
Ánh mắt Hydeine lạnh lẽo.
“Tajires đạo sư.” Nick mặt đỏ tai hồng chắn trước mặt hắn, bất an run rẩy bả vai, “Tuy thời điểm có chút không thích hợp, nhưng nếu tiếp tục nuốt những lời này vào trong, tôi nhất định sẽ chết vì lo lắng!” Gã kéo tay áo mình, lấy từ túi không gian ra một vòng tay kim cương, cung kính mà chờ mong đưa tới trước mặt Hydeine, thấp thỏm nói: “Tài ba của ngài khiến cho tôi kinh hoàng thất sắc, tự biết xấu hổ. Nhưng tôi thề, nhất định sẽ cố gắng không ngừng truy đuổi bước chân và huy hoàng của ngài, cho nên, thỉnh nhận lấy ái mộ của tôi!”
Sắc mặt Hydeine không đổi, chỉ nói một chữ, “Cút!”
Sau đó Nick thật sự cút.
– xấu hổ.
Hydeine đi về trước hai bước, thấy Dilin vẫn không nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ, không khỏi dừng bước chờ cậu, “Không đi?”
“A? A, đi.” Dilin cúi đầu đuổi theo, tâm vẫn dừng lại nơi dư chấn vừa rồi chưa trở về.
Lúc Nick biểu đạt ái mộ với Hydeine, cậu cư nhiên cảm thấy ngực mình bộc phát ghen tuông mãnh liệt, nồng đậm đến mức cơ hồ toàn thân chua xót.
Nếu cậu không nhớ lầm, đây gọi là ăn dấm – một loại cảm xúc chiếm hữu mãnh liệt giản đơn mà phức tạp phát sinh đối với người mình thích. Cho nên…
Cậu thích Hydeine?
Phốc, tiếng người ngã xuống đất.
Dilin bị chính chân trái của mình đốn vào chân phải ngã nhào, nửa ngày không động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...