Thời điểm Soso và Raymond tỉnh dậy, Dilin đang cầm chổi lau nhà.
Raymond trừng to mắt, “Cậu nhảy ra từ đâu vậy?”
Dilin ngừng tay, khuỷu tay chống cằm, cười tủm tỉm: “Từ câu chuyện trong sách của cậu, bình thường mọi người đều gọi mình là thần sách.”
“Thần trộm? Mình nhất định sẽ không mang cậu đến sòng bạc.” Raymond nói xong, Soso đã hoan hô nhảy bổ xuống giường, hai ba bước dính lên người Dilin.
“Anh không sao chứ? Anh ngất xỉu làm em sợ muốn chết. Em muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng bị Hydeine đuổi đi á.” Soso bắt đầu mách tội.
Raymond nói: “Hồi bị lôi đi em ấy nước mắt nước mũi tèm lem khóc suốt dọc đường, hại tất cả mọi người đều tưởng mình làm gì em ấy. May mà Kevin giải thích hộ mình, không thì mình có nhảy xuống hồ Huyễn Cảnh cũng không rửa sạch oan khuất.”
Dilin cười buông Soso ra, “Vậy tức là không phải tất cả mọi người đều nghĩ cậu làm gì đó rồi.”
Soso lưu luyến thả chân xuống, hai tay vẫn gắt gao kéo cánh tay cậu, sợ cậu lại chạy mất.
Dilin tiếp tục lau nhà.
“Cậu đang làm gì đó?” Ánh mắt Raymond rốt cục nhìn đến giẻ lau trong tay cậu.
“Làm chuyện mấy ngày nay các cậu không làm.”
Raymond lôi Soso đi rửa mặt.
Vào phòng rửa mặt, hắn nhỏ giọng hỏi Soso, “Có nên nói cho Dilin biết chuyện của Ningya không nhỉ?” Hắn biết bạn tốt nhất của Ningya trong học viện là Dilin, sợ cậu ấy nghe rồi sẽ lo lắng.
Soso nói: “Dù chúng ta không nói, anh ấy cũng sẽ biết.”
“Làm sao cậu ấy biết?”
“A! Diin cậu đã trở lại! Cậu biết Langzan xảy ra chuyện chưa?” Thanh âm Kevin cách vách truyền sang.
Raymond: “…”
Bốn người trầm mặc đến căng tin.
Sau khi Kevin kể xong tình hình gần đây của Langzan, Dilin chỉ trầm tư không nói lời nào.
Raymond định mở miệng vài lần, nhưng đều nghẹn trong cổ họng không nói được gì.
Cuối cùng vẫn là Soso nhịn hết nổi, kéo tay áo Dilin nói: “Langzan nhất định sẽ ổn.”
Một câu an ủi rất yếu ớt vô lực.
Raymond lắc đầu.
“Ừ! Nhất định sẽ ổn.” Kevin cũng không nghĩ ra lời an ủi nào tốt hơn.
“… Mình cũng cảm thấy như vậy.” Raymond lập tức bổ sung một câu.
Dilin chậm rãi mở miệng, nói ra ý nghĩ đã lăn qua lộn lại trăn trở thật lâu, “Mình muốn đi Langzan.”
Nghe xong lời Kevin nói, cậu mới biết nguyên lai St Paders ngoại trừ phái đạo sư đi viện quân, còn cho phép học sinh tạo thành quân tình nguyện. Như vậy, đi Langzan giúp Ningya không phải không có khả năng. Đương nhiên, quân tình nguyện không phải không có ích lợi gì. Chỉ cần thể hiện tốt, có thể đạt được một số học phần nhất định. Đối với những học sinh ngây người ở học viện rất nhiều năm không thể tốt nghiệp, đó là một cơ hội tốt để tìm kiếm đường ra. Bất quá cậu mới chỉ là học sinh sơ cấp viện, cho nên không nghĩ xa như vậy, chỉ cần có thể đi hỗ trợ Langzan là được.
Tuy cậu không biết thỉnh cầu của mình có thể được thông qua hay không, nhưng tóm lại là có hi vọng.
Nghe Dilin nói muốn đi, Soso không nói hai lời giơ tay.
Raymond nói: “Em không có ma pháp, đi làm gì?”
Soso không chút do dự: “Em có thể thổi kèn.”
Raymond nói: “Phiền toái Langzan gặp phải không phải thổi kèn có thể giải quyết được.” Tin tức từ Langzan mấy ngày nay truyền về tuy không nói rõ, nhưng tuyệt đối không hề tốt đẹp. Có người nói nhóm quân tình nguyên thứ hai đã triệu tập xong, đang chờ một nhân vật đầu lĩnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, có thể được xưng là nhân vật đầu lĩnh lại ra ngoài chưa về chỉ có Hydeine.
Kevin trầm ngâm một lát, nói: “Mình cũng muốn đi.”
Raymond nhìn trái nhìn phải, quyết định: “Đi thì cùng đi!”
Dilin không kìm lòng nổi giương khóe miệng, “Được, cùng đi.”
Bọn họ nghĩ thì hay, nhưng thực tế chứng minh vô cùng khó khăn.
Người đảm nhiệm phụ trách ghi danh lâm thời Michelle tuyên bố –
“Sơ cấp viện và trung cấp viện không được tham gia.”
Raymond sửng sốt hô: “Em nhớ lần trước không có quy định này.”
Michelle giận dữ: “Đúng vậy, mới tăng thêm.”
“Tại sao?” Soso trừng to mắt.
“Tình thế hiểm trở, trừ cao cấp viện, các học sinh khác đi chỉ gia tăng gánh nặng.” Michelle không chút nể tình.
Mặt Raymond nhất thời sụp xuống.
Dilin lo lắng nói: “Đông Côi mạc thật sự khó đối phó như vậy?”
“Không phải vấn đề khó đối phó hay không, mà là căn bản không có cách nào đối phó.” Michelle nói, “Lần này chúng ta đối mặt không phải địch nhân, mà là bão cát vô cùng vô tận, phô thiên cái địa. Cho dù có thể dùng ma pháp ngăn cản nhất thời, cũng không thể ngăn được cả đời.”
Raymond nói: “Vậy Langzan làm thế nào?”
Michelle nói: “Quốc vương Langzan đã bắt đầu sơ tán dân cư sang Masai và Tanjierli tị nạn. Nhưng vì dân cư đông đảo, công tác an trí tiến hành rất chậm chạp.”
Dilin nói: “Không phải Sonlisgar cũng ở phụ cận Langzan sao? Vì sao không đi Sonlisgar?”
Michelle đáp: “Bên cạnh Sonlisgar chẳng những có Langzan, còn có Đông Côi mạc. Hiện nay Sonlisgar cũng đang phải làm công tác phòng hộ, ngừa cát bụi Đông Côi mạc lan tràn.
Raymond cau mày nói một câu, “Đông Côi mạc không phải ở ngay mặt đông St Paders?”
Kevin bổ sung: “Phía tây chúng ta còn có Tây Côi mạc.”
Raymond bưng trán: “Phía bắc là rừng Mộng Yểm, phía nam là hồ Huyễn Cảnh, thật là vị trí đặc thù cảnh quan mỹ lệ!”
Michelle không để ý đến lời trào phúng của hắn, nói: “Cho tới lúc này, Langzan đã đánh mất một phần tư lãnh thổ, kế tiếp sẽ ra sao, chẳng có ai biết. Cho nên, các ngươi vẫn nên an phận ở lại St Paders mà chờ tin tức đi.”
Dilin nghĩ nghĩ: “Quân tình nguyện khi nào xuất phát?”
“Ngày mai.”
Dilin lắp bắp kinh hãi, “Nhanh vậy?”
Michelle nói: “Nếu không phải vì trò và Hydeine lêu lổng quá lâu, bọn họ đã sớm xuất phát.”
“Cô nói dẫn đầu quân tình nguyện là Hydeine… ách, đạo sư?” Tim Dilin lại đập mạnh.
“Nếu Hydeine ách đạo sư trò nói và Hydeine ta quen là cùng một người, vậy đúng rồi.”
“Cám ơn cô.” Tròng mắt Dilin khẽ chuyển, cùng đám người Soso ra khỏi văn phòng.
Không cần cậu mở miệng, Kevin đã biết cậu đang nghĩ gì, “Cậu muốn tìm Tajires đạo sư dàn xếp?”
Raymond lắc đầu: “Cậu điên rồi. Anh ta đáp ứng cậu mới kỳ quái.”
“Tại sao không được?” Ngoài dự đoán của mọi người Dilin hỏi lại.
Raymond giật mình: “Bởi anh ta luôn thích khiến cho hiện thực ngược hướng nguyện vọng của người khác.”
“Ta có nên vỗ tay vì ngươi thực hiểu ta?” Thanh âm mang theo giọng mũi nồng đậm vang lên.
Mặt Raymond thoắt trắng bệch, cứng ngắc xoay người cúi đầu, “Đạo sư.”
“Phì.” Kevin cười to.
Raymond nhìn hành lang trống trơn, nhất thời tỉnh ra, thẹn quá thành giận bóp cổ Kevin, “Cậu giỡn mặt mình!”
Soso nhìn vẻ mặt Dilin mờ mịt, giải thích: “Kevin có thể bắt chước giọng nói của Hydeine, rất là giống!”
Dilin cau mày: “Giống chỗ nào?” Bởi vì không giống, cho nên cậu mới không thể hiểu được tại sao Raymond lại bị dọa đến tái mặt.
Kevin vừa bị bóp cổ, vừa ngửa đầu nắm mũi, cố ý dùng thanh âm ngọt nị nói: “Không giống sao? Dilin đáng yêu của ta…”
Không biết có liên quan đến việc cổ hắn bị bóp hay không, thanh âm vọng lại cư nhiên còn giống hơn vừa rồi. Dilin tựa như nghe thấy Hydeine dùng loại khẩu khí này hô “Dilin đáng yêu của ta”.
“Làm sao vậy?” Soso kéo tay áo Dilin, lôi suy nghĩ của cậu trở về.
Dilin cố che dấu thất thố của mình, “Anh cảm thấy, Kevin kêu thật sự rất ghê tởm.”
Kevin nhìn Dilin và Soso ở đằng trước, buồn bực nhìn về phía Raymond còn đang “ôm” mình, “Ghê tởm sao?” Hắn dùng giọng mũi kêu lên, “Raymond thân mến.”
Động tác của Raymond dừng một chút, lập tức càng dùng sức bóp cổ hắn, “Mình vì sao lại quen biết cậu quen biết cậu quen biết cậu.”
Kevin rất phối hợp trợn trắng mắt chân tay giãy dụa.
Bởi vì ngày mai xuất phát, xế chiều hôm đó Dilin liền đi tìm Hydeine.
Gõ cửa phòng thật lâu, rốt cục đánh thức hắn dậy. Cặp con ngươi còn ngái ngủ kia cậu đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn đến lại có một cảm thụ khác nhau.
“Bữa tối đâu?” Ánh mắt Hydeine quét qua tay cậu.
Dilin ngẩn người, từ túi không gian lấy ra mẻ thịt khô Bob mới bỏ vào khi rời nhà.
Hydeine thuận tay tiếp nhận nhét vào miệng cắn một cái, sau đó xoay người về phòng.
Dilin tiện tay đóng cửa, “Đạo sư, tôi…”
“Đừng nói chuyện đi Langzan.” Không đợi cậu mở miệng, Hydeine đã cắt ngang.
Dilin cả kinh, hỏi: “Vì sao?”
“Cần nguyên nhân?” Hydeine trở về phòng ngủ, thuận thế nằm lên giường, nhắm mắt tiếp tục nhấm nuốt thịt khô.
Dilin phản ứng cực nhanh nói: “Langzan gặp bão cát. Tôi có thể khống chế phong nguyên tố, có lẽ sẽ có ích cho việc chống lại bão cát.”
Hydeine ăn xong thịt khô, há miệng.
Dilin thức thời đưa tiếp một khối.
Hydeine tiếp tục ăn.
“Hơn nữa, Ningya từng thỉnh cầu tôi trợ giúp, nhưng tôi cự tuyệt.” Dilin áy náy nhìn góc phòng không chớp mắt, “Cho nên, hiện tại tôi muốn xuất một phần lực.”
“Hắn nói cho ngươi biết hiện trạng của Langzan?”
“Không có, nhưng…”
“Vậy mắc mớ gì tới ngươi?”
Dilin thu hồi ánh mắt, phát hiện Hydeine mở to mắt nhìn cậu. “Tôi muốn đi.” Cho dù biết chân tướng sự tình, cậu cũng không thể lấy danh nghĩa nhi tử thỉnh cầu phụ thân sử dụng quân đội ma pháp Bassekou. Nhưng cậu nguyện ý lấy thân phận bằng hữu đi trợ giúp hết khả năng của mình.
“Vậy ta giữ nguyên quyết định ban đầu.”
“Tại sao?” Dilin có chút nổi nóng.
“Bởi vì ngay từ đầu ta đã định mang ngươi đi.”
“Anh dựa vào… A?” Dilin ngơ ngẩn.
Ngón tay Hydeine xoa bóp mi gian, khẽ nói: “Pha giúp ta chén cà phê. Loại phụ thân ngươi tặng ta.”
“Được. Anh để ở đâu?”
Hydeine vung tay: “Tự đi tìm.”
Nửa giờ sau, Hydeine mặt không đổi sắc ôm một gói cà phê, nói với Dilin đang lục tung phòng mồ hôi đầm đìa, “Ta tìm được rồi.”
“Chỗ nào?”
“Túi không gian của ta.”
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...