Editor: Sakura Trang
Lúc chạy tới bồn tắm, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
Toàn bộ nước trong bồn tắm đều biến thành màu đỏ, tản ra mùi máu tanh kinh người. Mà người cá nhỏ mình yêu sâu đậm, đang nằm co quắp trên sàn nhà cẩm thạch bên cạnh bồn tắm, máu tươi dưới người lan tràn, như dòng nước chảy vào trong bể tắm. Sắc mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, trên mặt có nhiều vệt nước, không biết là nước mắt hay là mồ hôi, mái tóc dài ướt ướt đẫm lộn xộn xoã tung sau người, đôi chân mở rộng, bụng to lớn trĩu ở giữa, trên mắt cá chân trắng nõn bắn đầy máu.
Đáng sợ hơn là, người đã ngất đi, bụng như cũ không ngừng rung động, hơn nữa bên trong hậu môn xé rách, còn kẹp một cái chân nhỏ của đứa bé!
“Thanh Vĩ? Thanh Vĩ! Tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại!” Lâm Niệm nhào tới bên người Thanh Vĩ, ôm lấy cậu, vội vàng kêu tên của cậu.
Người trong ngực nhíu mày một cái, khó khăn tỉnh lại: “Lâm Niệm…”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thanh Vĩ liền không nhịn được khóc, nước mắt lạch tạch rơi ở trên áo khoác của Lâm Niệm: “Anh về rồi… Anh cuối cùng cũng về rồi…”
Lâm Niệm ôm sát lấy người cá nhỏ đang bất lực kia, trong lòng hối hận vô cùng.
“Anh về rồi, đừng sợ, không sợ.” Anh vỗ vỗ dỗ giành cậu.
” Không nghĩ tới, đẻ con, phiền toái như vậy…” Thanh Vĩ cười khẽ một tiếng, hơi quay đầu, “Bảo bảo… Đã, đã đi ra mọt đứa…”
Lúc này Lâm Niệm mới chú ý tới đứa trẻ sơ sinh ngủ say ở bên người cậu.
“Được rồi. Anh bế em về phòng ngủ, chúng ta lên giường đẻ con.” Lâm Niệm đặt trẻ sơ sinh ở trong ngực Thanh Vĩ, sau đó ôm lấy hai ba con, bước nhanh về phòng ngủ.
Tình trạng Thanh Vĩ Thanh Vĩ thật sự thật không tốt, hôn mê quá lâu, mất máu quá nhiều, luôn luôn choáng váng trầm trầm. Lâm Niệm nhanh chóng thu xếp ổn thỏa đứa trẻ mới vừa đẻ ra, mang tất cả các loại thuốc, túi máu, máy móc, toàn bộ chuyển đến phòng ngủ ngủ —— dù sao cũng là chuyên gia sinh vật đại dương, đồ trong nhà mặc dù không có đầy đủ hết như sở nghiên cứu, nhưng đồ cần dùng trong trường hợp khẩn cấp vẫn đủ.
Chuẩn bị ổn thỏa xong, Lâm Niệm truyền máu cho Thanh Vĩ.
Giường mềm mại thoải mái hơn nên đá cẩm thạch lạnh như băng nhiều, ý thức của Thanh Vĩ khôi phục một chút, nhưng trạng thái vẫn rất yếu ớt.
Hậu môn của người cá nhỏ dính đầy máu tươi đặc sệt, một đoạn chân nhỏ kẹt ở nơi đó vẫn không động đậy. Hô hấp của Lâm Niệm bắt đầu run lên, túm lấy tay của Thanh Vĩ nói: “Đứa bé thứ hai đã đi ra, nhưng vị trí thai không đúng, anh cần… Đẩy con vào trong, sau đó… Lại điều chỉnh vị trí cho thuận…”
Nguyên nhân Lâm Niệm đau lòng như vậy vì: Thể chất CỦA Thanh Vĩ từ trước đến giờ đặc thù loại thuốc giảm đau hay gây tê nào, cũng không có hiệu quả với cậu. Cho nên Lâm Niệm lo lắng, sợ người cá nhỏ nhà mình sẽ không chịu được qua cửa ải này.
Nhưng mà Thanh Vĩ nhìn qua lại hết sức bình tĩnh, trên lông mi của cậu dính nước mắt đã khô khốc, nghe Lâm Niệm nói xong, hơi cười một chút: “Được.”
Cậu dùng con mắt yếu ớt nhìn người yêu của mình: “Có anh ở đây, em không sợ gì cả.”
Lâm Niệm đặt trán lên trên tay của Thanh Vĩ, hít thở sâu, rất nhanh lấy lại tinh thần. Chỉnh thai là một chuyện rất mệt nhọc, vì vậy anh đem hai tay của Thanh Vĩ cố định ở thành giường trên đỉnh đầu, cầm lấy một đoạn vải dài, che lại ánh mắt của cậu, lại cầm lấy một cái khăn lông, để cho cậu ngậm lấy, để tránh cậu cắn bị thương bản thân.
Cuối cùng, Lâm Niệm mới chuyển tới dưới người Thanh Vĩ, tách chân của cậu rộng nhất có thể, sau đó cho cong thành chữ M, để cho bụng và hậu môn hoàn toàn lộ ra ở trước mặt mình.
Anh nắm tay đặt ở trên bụng lớn to tròn: “Thanh Vĩ, giữ vững một hồi, rất nhanh sẽ xong, tin tưởng anh.”
Lâm Niệm hạ quyết tâm, hai tay nâng chân nhỏ của đứa bé, bàn tay để ở lòng bàn chân, dùng lực đẩy vào trong!
“Ừ ách!!!! Ân ân ân ân ân ân ân ân ân ——!!!”
Lực đẩy bắt đầu trong nháy mắt, hai tay của Thanh Vĩ bị trói ở đỉnh đầu nắm thật chặt thành nắm đấm, ngón chân quắp lấy ga trải giường. Cậu đau đến gần như lăn lộn, cắn chặt khăn lông trong miệng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau đớn như dã thú bị hành hạ.
“Sắp xong rồi Thanh Vĩ! Sắp được rồi!” Trong bóng tối, tiếng của Lâm Niệm từ dưới người truyền tới, Thanh Vĩ không kìm nén được khó chịu hừ lên, chỉ cảm thấy đứa bé trong hậu môn biến thành một cái răng sói sắc bén, giờ phút này đang dùng sức lực lớn nhất thọt vào sản đạo của cậu, chỗ đi qua, đau đớn không chịu nổi, máu thịt lẫn lộn.
“Ừ! Ừ ách ách ách ách —— ừ —— “
Cổ tay Thanh Vĩ bị trói ở đầu giường siết siết thành màu trắng xanh, đối với Lâm Niệm mà nói chỉ có một tiếng, nhưng đối với cậu mà nói, tựa như đau đớn một thế kỷ dài đăng đẵng vậy.
Đi đôi với một tiếng kêu rên thê lương, tay Lâm Niệm buông lỏng một chút: “Tốt lắm, đã vào trong.”
Thanh Vĩ thở hào hển như sống sót sau tai nạn vậy, hai chân nhỏ không ngừng co giật, Lâm Niệm thấy được, vội vàng xoa bóp cho cậu —— mới vừa rồi đau quá lợi hại. Đôi chân của Thanh Vĩ cũng rút gân. Mà bây giờ Thanh Vĩ đã sớm không cảm giác được đau đớn rút gân trên đùi, tất cả giác quan của cậu, đều bị đau nhức ở bụng, sau lưng, còn có hậu môn chiếm cứ.
Rút gân qua đi, Lâm Niệm giơ tay lên lau một cái mồ hôi trán, chút nào không để ý vết máu trên mínhex cò lên trên đầu, bởi vì chuyện kế tiếp chỉ sợ càng khó làm: trong bụng Thanh Vĩ có hai đứa bé, chen chúc chung một chỗ, cho nên không thể thông qua đẩy bụng điều chỉnh lại vị trí bào thai được, nếu không một đứa về thẳng, một đứa khả năng sẽ lệch.
Biện pháp duy nhất bây giờ, chính là đưa tay vào tử cung, chủ động chuyển thai.
Lâm Niệm nhìn người cá đôi chân giang rộng, dưới người máu chảy như suối, trong lòng vô cùng hối tiếc —— mình tại sao lại khiến cậu có bầu chứ? Nếu như không mang bầu, Thanh Vĩ cũng không cần chịu khổ như vậy.
“Thanh Vĩ…”
Lâm Niệm cẩn thận cầm tay của cậu.
“Chúng ta… Chúng ta từ bỏ hai đứa bé đi… Anh có thể làm phẫu thuật phá thai cho em, như vậy… Em cũng không cần khó chịu như vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...