Editor: Sakura Trang
Mấy giờ trước, Thanh Vĩ nhìn đầu thai mình đẻ ra, đầu trống không mấy giây.
Người cá sinh đẻ, từ trước đến giờ đều là đẻ trứng, ngay cả lúc Lâm Niệm làm siêu âm cho cậu cũng biểu hiện, trong bụng cậu bầu chính là ba viên trứng cá.
Chẳng lẽ qua mấy tháng ngắn ngủi, toàn bộ bọn nhỏ đều phát triển thành bào thai sao?
Còn không có suy nghĩ rõ ràng, bụng và lỗ đẻ cùng lúc bộc phát ra đau nhức —— đầu của đứa bé đã đi ra, tiếp theo nên là bả vai rồi!
“A a a a a a đau… Bảo bảo, ba không có sức, con, con nhanh ra đây… Nhanh… Ách…”
Thanh Vĩ đau đến khóc thở gấp không ngừng, dưới người không dùng được sức, lỗ đẻ xé rách chảy máu, không ngừng run rẩy co lại.
Không có biện pháp, lỗ đẻ của người cá là dùng để đẻ trứng, trứng nhỏ bé không to như trẻ sơ sinh, cho nên lỗ đẻ tự nhiên nhỏ bé rất nhiều. Giờ phút này cho dù xé rách thành bộ dáng này, thai nhi như cũ rất khó đẻ ra.
Thanh Vĩ vừa đau vừa vội, cũng không có ý thức được mình giờ phút này mỗi một lần thở dốc đều mang theo nức nở đau đớn. Cậu gắng sức cuộn đuôi cá lên, run rẩy thò tay ra, nắm lấy đầu nhỏ của đứa bé, nhắm mắt lại hít thở sâu mấy lần, theo một cơn co thắt đến, sử dụng sức lực lớn nhất rặn mạnh, trên tay cũng bắt đầu dùng sức, kéo đứa trẻ chậm chạp không chịu chui khỏi tử cung ra ngoài.
“A a a a a a a a a a —— “
Thanh Vĩ kêu thảm thiết như xé.
Đau đớn khí tự tay kéo con ra ngoài, không khác nào dùng tay cầm một cái kéo, ngoáy lộn trong tử cung của mình. Trong đau đớn ngút trời, Thanh Vĩ cứng bụng lại dùng một chút sức lực cuối cùng, hai mắt tối sầm lại.
Trong bóng tối lờ mờ, một tiếng khóc lanh lảnh, kêu tỉnh ý thức của Thanh Vĩ.
Cậu mở đôi mắt ẩm ướt, thấy một trẻ sơ sinh toàn thân hồng hồng, người dính đầy vết máu, nằm ở trong tay mình, oa oa khóc lớn.
“Con ơi…”
Trong nháy mắt Thanh Vĩ khóc thút thít, mặc dù mỗi lần hít thở cũng sẽ kéo theo bụng đau đớn, nhưng giờ phút này cậu bất chấp những thứ này.
Cậu hôn hôn đứa bé thứ nhất mình đẻ ra sau đó ôm vào trong ngực, dùng nước rửa sạch khuôn mặt và thân thể của nó.
Là một đứa bé trai. Thanh Vĩ nhìn nó, nhìn rõ khuôn mặt của nó, gương mặt đứa nhỏ nhăn nhúm, không nhìn ra lớn lên giống ai.
“Xin chào… Mới vừa rồi còn ở trong bụng ba không chịu đi ra, còn nhớ không? Tiểu tử?”
Trẻ sơ sinh oa khóc một trận, ánh mắt còn đóng chặt, tay nhỏ bé cũng đã không tự biết bắt lấy tóc ướt xoã ở trên đầu vai của Thanh Vĩ. Thanh Vĩ vừa khóc vừa cười, trong đầu nghĩ: Lâm Niệm, em đẻ cho anh một bảo bảo rồi, anh về nhìn thấy, có thể bị hù doạ hay không, ha ha ha…
Nhưng mà, ấm áp ngắn ngủi lại bị sinh động trong bụng cắt đứt, Thanh Vĩ sờ một cái bụng trở nên cứng rắn, vẫn tròn vo to lớn như cũ.
Đúng vậy, bên trong còn có hai đứa bé đâu.
Mới vừa dồn dập dùng sức, thở dốc, đau buồn mừng rỡ, để cho Thanh Vĩ cảm thấy thiếu dưỡng khí, cậu thở hổn hển, đặt trẻ sơ sinh trong ngực ở bên cạnh bể tắm, kéo qua một cái khăn tắm, quấn lên trên thân thể nho nhỏ mềm mại.
Làm xong những thứ này, cơn co thắt lại đến, lỗ đẻ của Thanh Vĩ đau đớn không chịu nổi. Bởi vì vết thương xé rách mất máu quá nhiều, cậu có chút choáng váng đầu, nhưng vẫn có thể đủ tỉnh táo để biết được một vấn đề —— nếu đẻ là thai nhi, như vậy mình cần dùng hình dáng của con người để đứa tiếp theo, nếu không lỗ đẻ chật hẹp, tuyệt đối không chịu nổi đẻ ba đứa tàn phá.
Chống đỡ một cơn co thắt, Thanh Vĩ chống bể tắm muốn bò lên bờ. Nhưng nền đá cẩm thạch trơn ướt, cậu mới vừa đẻ một đứa bé trai, cánh tay mất sức, vùng vẫy thật lâu cũng không ra ngoài được, không phải là bởi vì mất sức ngã trở về trong nước, cũng là bởi vì cơn co thắt đến bất ngơ, đau đến mất sức lực.
“Hắc… A… Không được, không được…”
Thanh Vĩ theo cơn co thắt, đầu choáng vàng như muốn ngất. Cậu đỡ thành bể tắm, đưa tay xuống dưới nước lục lọi bụng mình, cơn co thắt đã không kịch liệt như vừa nay. Cái này cũng không phải là một chuyện tốt, nếu như không đẻ con ra nhanh, bọn chúng sẽ chết ngạt ở trong bụng, đến lúc đó mình cũng lành ít dữ nhiều.
Năm đó ba của Thanh Vĩ chính là như vậy, vì bảo vệ Thanh Vĩ, bị ép kết thù oán với những người khác, kẻ thù liền thừa dịp anh có bầu bụng to, vào lúc sắp đẻ đi bắt anh, dùng nham thạch và san hô cứng rắn ngăn chận lỗ đẻ, mấy chục viên trứng cá chết trong bụng, ba cũng không thể chống đỡ nổi, cuối cùng đau đớn chết đi.
Thanh Vĩ im lặng khóc.
Cậu thật là nhớ Lâm Niệm. Nếu như có Lâm Niệm ở, mình nhất định sẽ không phải chịu đựng đau khổ như vậy, sẽ không chật vật như vậy. Có Lâm Niệm ở, cậu cái gì cũng không sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...