Editor: Sakura Trang
Cùng lúc đó, chỗ Lâm Niệm đang nghiên cứu, trong phòng giải phẫu đang cấp cứu một vật thí nghiệm người cá lớn tuổi.
“Nhiệt độ cơ thể quá thấp, tiêm 20cc Haloperidol.” Anh đeo khẩu trang, dưới hàng mi dài là ánh mắt trấn tĩnh, động tác trong tay không ngừng, nói với y tá bên người: “Kìm cầm máu!”
“Ra sao Lâm giáo sư?” Bác sĩ hỗ trợ hỏi.
“Hô hấp còn có chút yếu ớt, huyết áp đã bắt đầu tăng lại,” Lâm Niệm không có ngẩng đầu, tiếp tục, “Động mạch chủ bị rách nhẹ, thông báo kho máu chuẩn bị ba túi máu đầy.”
Y tá vâng lời đi ra ngoài, cầm túi máu chạy về, Lâm Niệm và bác sĩ trợ thủ lại bận rộn hồi lâu, người cá già trên bàn mổ mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
“Không sao rồi.” Lâm Niệm thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang xuống, “Quan sát 48 giờ, cho đuôi xuống nước quan sát tình hình, không có khác thường liền có thể chuyển trở về môi trường nước hoàn toàn. Còn nữa, nhớ giảm bớt độ mặn của nước biển ở trong bể nước, sau một tuần sẽ chậm chậm tăng thêm, ông ta lớn tuổi, không chịu nổi.”
“Được.” Bác sĩ trợ thủ cũng kéo khẩu trang xuống, “Lâm giáo sư, anh về nhà sớm nghỉ ngơi đi, bận rộn mười mấy giờ, cơm cũng không được ăn ngon.”
“Được. Vậy ngày mai gặp.” Lâm Niệm nhìn một cái người cá hôn mê bất tỉnh trên bàn mổ, yên lặng đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lúc rửa tay thay áo, anh nghĩ đến tình trạng thê thảm của ông người cá, tất cả trong đầu lại là Thanh Vĩ.
Lâm Niệm người này, từ nhỏ liền cảm thấy rất hứng thú với sinh vật đại dương, có năng khiếu từ nhỏ, ưu tú về nhiều mặt, cấp ba ngay tại《Nature》phát biểu luận văn của mình, được mấy trường đại học của Mỹ phát hiện, chen lấn gửi thư mời cho anh. Sau đó anh ở nước ngoài học mười mấy, không ngừng nghiên cứu chuyên nghiệp mình thích và am hiểu, tự hỏi sống cho tới bây giờ, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có gì gợn sóng, cũng không có trải qua sợ hãi và tiếc nuối gì.
Nhưng là anh không bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ gặp Thanh Vĩ.
Nếu như nói trước kia Lâm Niệm, chỉ là một học giả tràn đầy nhiệt tình và ước mơ đối với sinh vật đại dương, như vậy sau khi gặp được Thanh Vĩ, cuộc đời của anh mới thật sự đầy đủ.
Khác với những vật xét nghiệm một mực bầu bạn với quá trình học tập của anh, Thanh Vĩ là sống động. Hiền lành của cậu, tinh khiết của cậu, sinh mạng của cậu, là thứ mà trong nhận thức và trong sách vỡ Lâm Niệm vĩnh viễn không cách nào cảm nhận được.
Ôm một cái sinh mạng như vậy vào trong ngực, Lâm Niệm cảm thấy cuộc sống ba mươi năm trước kia của mình ngu muội biết bao —— mình lại vọng tưởng, thông qua số liệu thí nghiệm khoa học và nghiên cứu điều tra, liền có thể chân chính hiểu rõ về thần kỳ và bí ẩn của sinh vật đại dương. Nhưng thực tế, cho tới nay mình đưa vào chẳng qua là chăm chỉ, nghị lực và thái độ nghiên cứu nghiêm túc, nơi nào đều tốt, nhưng duy chỉ có thiếu “Yêu”.
Là Thanh Vĩ để cho anh cảm nhận được yêu mà trước đó chưa từng có.
Từ lúc Lâm Niệm rơi vào dòng sông tình yêu kia, vị học giả trẻ tuổi từ đầu đến cuối nhìn qua lý trí tĩnh táo, dường như đối với chuyện gì cũng không có quá nhiều hứng thú, trong lòng âm thầm thề: Mặc dù bằng sức một mình anh, không cách nào lật đổ quan hệ của loài người và đại dương trên thế giới, cũng vô lực thay đổi quấy rối của loài người đối với sinh vật đại dương, nhưng chỉ cần anh sống một ngày, liền nhất định sẽ bảo vệ Thanh Vĩ một ngày, liền nhất định sẽ dùng hết toàn bộ sức lực, hết sức cố gắng cứu sinh linh đại dương, chỉ vì bọn họ có cùng nguồn gốc với người yêu của anh.
Sau khi tan việc, Lâm Niệm lái xe về nhà, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã mười giờ tối.
Thanh Vĩ nhất định còn ở nhà chờ mình, cũng có lẽ bây giờ đang ôm bụng ở trên ghế sa lon mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật. Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Niệm nở một nụ cười ấm áp, sau đó rẽ vào siêu thị như bình thường, mua thật là nhiều đồ Thanh Vĩ thích ăn, bao lớn bao nhỏ bỏ vào sau cốp, lúc này mới hài lòng đi xe về nhà.
Anh rất nhớ người cá nhỏ bé của anh, nhớ những lúc người cá nhỏ bé vui vẻ, nghĩ khi vừa mở cửa, liền thấy người cá nhỏ ôm bảo bảo trong bụng, vui mừng nhào tới trong ngực mình, ưỡn bụng cọ anh, sau đó tham lam ngửi mùi trên người anh.
Ngã tư đường cuối cùng là về đến nhà, Lâm Niệm gặp được đèn đỏ. Anh từ từ dừng lại xe, mở điện thoại di động lên, mở camera quan sát, nhưng phát hiện camera chẳng biết lúc nào tôi đen, không biết là mất điện, hay do hệ thống xảy ra điều gì.
Cái này làm cho Lâm Niệm có chút lo lắng, anh để điện thoại di động xuống, ngón tay lo âu gõ trên tay lái, đèn đỏ mới vừa đổi xanh, liền đạp mạnh lên chân ga chạy như bay.
Quả nhiên, khi anh bước vào cửa nhà, căn phòng lớn rộng rãi chòm trong yên lặng.
Lòng của Lâm Niệm lập tức dâng tới cổ họng.
“Thanh Vĩ? Thanh Vĩ? Anh về rồi!”
Anh tìm khắp các phòng, phòng khách, phòng ngủ, phòng piano… Tất cả phòng vào lúc này Thanh Vĩ có thể ở, cho đến Lâm Niệm thấy nước chưa khô đọng trên sàn nhà, còn mơ hồ ngửi được hướng bể tắm truyền tới mùi máu, mới không thể không đón nhận một chuyện rất đáng sợ —— Thanh Vĩ có thể là đẻ sớm!
Anh chạy như điên về phía bể tắm, thấy thảm trạng trước mắt, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...