Thanh Vân Thê Thượng
Vụ án chính thức được giải quyết, Thẩm thị bị bắt giam, tiếp theo là chờ kết án buộc tội chính thức.Thẩm thị đeo gông cùm bị áp giải đến nhà giam huyện nha, toàn bộ người dân trong thôn đều đổ ra xem, tiếng bàn tán không dứt bên tai.
Sự việc này như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, gây ra sóng to gió lớn tại một thôn làng nhỏ vốn dĩ trật tự, yên bình.
Và cũng tất nhiên là một thời gian dài sắp tới, nó sẽ trở thành một chủ đề nóng hổi trong miệng các thôn dân.Đám nha dịch cũng vô cùng bùi ngùi, ngoại trừ việc than thở về sự phát rồ của Thẩm thị, thì cũng không thể không cảm thán với tốc độ phá án của vụ án này.
Vụ án đã được giải quyết trong vòng chưa đầy một ngày, với cái tốc độ phá án này thật sự khiến người ta phải thán phục.
Vài nha dịch trẻ tuổi bàn tán với nhau: "Không ngờ rằng vụ án này còn có thể phá giải theo cách như vậy.
Nếu để vụ này vào thời điểm trước đây, huyện lão gia cũng chỉ phái người đi xem xét qua loa, nghe ngỗ tác xác nhận là chết đuối một cái thì kết thúc vụ án luôn, làm sao có thể tra ra được nội tình bên trong như thế này.""Không những tốc độ điều tra của vụ án này nhanh, mà vụ án này còn rất là phức tạp, thế mà lại có thể mau chóng tìm ra được hung thủ.
Xem ra, vị đại nhân mới tới này của chúng ta có sự khác biệt rất lớn so với vị trước đây.""Ngươi nhỏ giọng một chút đi.
Mặc dù Tri huyện trước đây đã rời đi rồi, nhưng ngộ nhỡ mấy lời này mà lọt vào tai ông ta thì sẽ rất tồi tệ.
Chỉ là, mặc dù vị đại nhân mới này còn trẻ tuổi nhưng hành vi thì lại rất liêm khiết.
Có vẻ là sau này, công việc của chúng ta sẽ tốt hơn một chút rồi.""Đúng vậy! Đúng vậy! Vị đại nhân mới tới quang minh lỗi lạc sẽ không thu tiền bừa bãi.
Nghĩ lại lúc đó, ta đã phải móc sạch của cải thì mới không bị thay thế chức vụ.""Suỵt! Ngươi nói bé lại đi, không muốn sống nữa à?"Ngô Vi nghe được tiếng thì thầm của họ, quay người lại mắng: "Các ngươi nghiêm túc chút đi, đừng có nói linh tinh."Đám nha dịch rối rít ngậm miệng lại.
Ngô Vi làm bộ đầu hơn mười năm, trải qua ba lần bổ nhiệm huyện thái gia mà vẫn chưa bị thay thế.
Hơn nữa do hắn ta làm việc rất tốt, đám nha dịch dưới trướng cũng chịu phục hắn ta.Lúc này, Ứng Thanh Vân đang đi phía trước đột ngột quay người lại nhìn một chút, nhưng mà người y muốn thấy lại không có ở trong đám người.Ngô Vi thấy vậy, nhanh trí hỏi: "Đại nhân, có phải ngài đang tìm cô nương vừa giúp chúng ta phá án không?"Ứng Thanh Vân không lên tiếng trả lời lại.Khả năng quan sát lời nói và sắc mặt của Ngô Vi rất tốt, nếu không thì hắn ta cũng đã chẳng thể ngồi yên ở vị trí bổ đầu nhiều năm như thế.
Mặc dù Ứng Thanh Vân không trả lời lại, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra được rằng đại nhân đang nhìn cô nương vừa nãy.
Hắn nhanh chóng nói về những gì bản thân đã nghe ngóng được: "Đại nhân, cô nương vừa giúp chúng ta phá án họ Phong, gọi là Phong Thượng Thượng, là con gái của một gia đình đồ tể trong thôn.
Đại nhân, ngài không thể nào tưởng tượng được đâu, một cô nương nhìn thì mềm mỏng, xinh đẹp, vậy mà có thể giết chết heo, mỗi ngày đều phải giúp phụ thân giết heo lấy máu.""Giết heo ư?" Gương mặt quanh năm không đổi sắc của Ứng Thanh Vân cũng phải sững sờ một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...