Trương Viễn Tụ đứng ngoài buồng gõ cửa: “Ôn cô nương, là ta.”
“Trương công tử vào đi.” Thanh Duy nhanh chóng lên tiếng.
Vừa đi vào, Trương Viễn Tụ lập tức sửng sốt, Thanh Duy đang dựa vào giường, ăn vận chỉnh tề.
Lúc mới đến đây nàng bị thương rất nặng, nhưng sau vài ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì sắc mặt đã khá lên nhiều, xem ra đại phu nói chẳng sai, căn cơ của nàng quả thật rất tốt.
Thấy Trương Viễn Tụ ngạc nhiên, Thanh Duy giải thích: “Hiện ta đang là khâm phạm triều đình, ở đâu cũng không an toàn, hành trang sẵn sàng để có thể rời đi bất cứ lúc nào, như vậy cũng sẽ không gây rắc rối cho Trương công tử.”
Trương Viễn Tụ mới bảo: “Cô nương không cần lo lắng, đây là nhà cũ của lão thái phó, lão thái phó đức cao vọng trọng, binh mã triều đình ắt sẽ không tìm đến nơi này.”
Thanh Duy đáp, “Trương công tử quả có lòng.” Rồi nàng nói, “Tiết thúc đã cho ta biết tình hình ngoài kia rồi, nghe bảo các thương nhân dược phẩm trong kinh đang hoang mang sôi sục, triều đình hạ lệnh điều tra tính liên quan giữa vụ án ôn dịch và Tiển Khâm Đài, xin hỏi Trương công tử, Hà Hồng Vân đã bị bắt rồi chứ?”
Trương Viễn Tụ ngồi xuống cạnh bàn, im lặng một lúc, đoạn đáp: “Hộ buôn kia chết vô tội, hiện không chỉ các thương nhân mà đến sĩ tử cống sinh cũng náo loạn om sòm, chuyện to lên, kiểu gì cũng phải tra xét Hà gia.”
Tiết Trường Hưng thở dài: “Vậy cũng hay, ta còn lo với bản lĩnh của Hà gia, cho dù có bằng chứng thì Hà Hồng Vân cũng thoát khỏi tội chết, nhưng theo tình hình bây giờ, hộ buôn kia chết quá kỳ quặc, phen này Hà gia lụn bại thật rồi.”
Nhưng cái chết của hộ buôn ấy đâu chỉ là kỳ quặc, vốn dĩ có kẻ cố ý gây nên mà.
Nghĩ đến đây, Thanh Duy hỏi Trương Viễn Tụ: “Xin hỏi Trương công tử, bây giờ Tiểu Chiêu vương thế nào rồi? Ngài ấy có… bị liên lụy vì ta không?”
Trương Viễn Tụ lắc đầu: “Không có.
Bệnh cũ của Chiêu vương điện hạ tái phát, mấy hôm rồi không hề xuất hiện, có vẻ người của ngài ấy đang tìm cô nương, vị hộ vệ tên Triêu Thiên còn đến Hội vân Lư hỏi thăm vài lần, nhưng… tại hạ vẫn chưa tiết lộ hành tung của cô nương cho hắn.”
Còn vì sao y không tiết lộ thì Thanh Duy không hỏi.
Mỗi người đều có nguyên nhân lý do riêng, Trương Viễn Tụ mạo hiểm cứu nàng tức đã nợ ơn người ta, sao còn có thể yêu cầu y làm thêm chuyện gì được nữa.
Huống chi nàng đang là khâm phạm, không thể công khai ra mặt, bất cứ ai có liên quan đến nàng cũng sẽ gặp rắc rối.
Trương Viễn Tụ nói: “Tại hạ muốn hỏi cô nương một chuyện này.”
Thanh Duy nói: “Trương công tử cứ hỏi.”
“Cô nương có từng nghĩ tới chuyện rời kinh?”
Thanh Duy ngẩn ngơ: “Rời kinh?”
Trương Viễn Tụ bảo: “Dạo gần đây bạo loạn biểu tình trong kinh rất rầm rộ, thêm mấy vụ án lớn xảy ra đồng thời, triều đình không ứng phó nổi nên quyết định tạm gác lại vụ án của cô nương, đợi xử lý sau.
Tuy trên phố có chân dung truy nã của cô nương, nhưng trong triều chỉ có mỗi Tả Kiêu vệ truy đuổi cô nương, tại hạ xin nói thẳng luôn, nếu cô nương muốn chạy trốn thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, bỏ lỡ, đợi đến lúc kinh thành đã ổn định, vụ án ôn dịch cũng được giải quyết xong, trong tam ti, chí ít bộ Hình sẽ lại tập trung vào cô nương, tới khi ấy rất khó cho cô nương rời đi.”
Nghe những lời ấy, Thanh Duy trầm ngâm.
Tiết Trường Hưng thấy nàng không tiếp lời, bèn bảo: “Vong Trần nói có lý, dẫu chi Hà gia cũng đã sa lưới, cuối cùng vụ án tráo gỗ cũng được làm rõ, cháu bảo vệ mình mới là điều quan trọng.
Cháu muốn đào sâu điều tra, rửa sạch oan khuất cho cha cũng không cần phải gấp gáp sốt ruột làm gì, trong kinh còn có ta và Vong Trần mà, trong cung còn có Tiểu Chiêu vương, bọn ta sẽ không bỏ cuộc.”
Trương Viễn Tụ nhìn Thanh Duy, “Ôn cô nương có băn khoăn gì sao?”
Thanh Duy không biết nên trả lời thế nào.
Ngay khoảnh khắc Trương Viễn Tụ nói ra hai chữ “rời đi”, trong lòng nàng bỗng cảm thấy trống rỗng.
Có lẽ vì quãng thời gian sống ở Giang gia quá tốt đấy mà.
Trú Vân Lưu Phương tốt với nàng, Triêu Thiên Đức Vinh tốt với nàng, Giang Trục Niên cũng tốt với nàng, và cả Tạ Dung Dữ nữa, y còn tốt với nàng hơn thế, khiến nàng xém quên rằng, từ cái ngày Tiển Khâm Đài sập, nàng đã rơi vào hoàn cảnh bèo trôi không chốn nương tựa.
Đến một nơi mới, nhẹ nhàng cắm rễ, dễ dàng nhổ đi, hành tẩu nhanh gọn.
Chỉ là giờ đây, chiếc rễ này đã cắm hơi sâu, nếu muốn nhổ thì phải cần thêm lực.
Thanh Duy nói: “… Ta không băn khoăn gì cả, xin hỏi Trương Nhị công tử, ta rời thành như thế nào?”
Trương Viễn Tụ nói: “Hai ngày sau sẽ là đại điển Đông Tế của triều đình, triều thần tôn thất sẽ theo hoàng liễn đến chùa Đại Từ Ân làm lễ tế trời, hiện ta vẫn chưa có chức quan nên không đi chung cũng được, tới lúc ấy ta có thể lấy danh nghĩa hộ tống xe kiệu để miễn bị binh lính cổng thành kiểm tra, đưa cô nương bình an rời thành.”
Y dừng một lúc rồi nói tiếp, “Ta biết vết thương của cô nương vẫn chưa lành, bây giờ mà rời thành sẽ càng thêm cực, ta sẽ chuẩn bị cho cô nương một cỗ xe ngựa với đầy đủ hành trang, dọc đường mời đại phu chăm sóc, chắc chắn sẽ đưa cô nương đến nơi an toàn.”
Thanh Duy lại nói: “Không cần.
Ta là chạy trốn, người đi theo càng ít càng tốt, Trương công tử chỉ cần chuẩn bị cho ta một con ngựa là được rồi.
Còn nếu nhất thiết phải làm phiền công tử…” Thanh Duy cụp mắt, bàn tay bất giác xoa mặt ngọc đeo bên hông, “Ta muốn gặp một người.”
“Là ai?”
Mặt ngọc trơn láng mát lạnh nằm trong lòng bàn tay, một lúc sau, Thanh Duy buông ra, “Em gái ta, Chi Vân.”
“Được, ta sẽ thu xếp cho cô nương.”
Vết thương của Thanh Duy không nhẹ, hai ngày sau đó, nàng không còn hỏi thăm về tình hình bên ngoài nữa, thậm chí cũng không hỏi tới vụ án của Hà Hồng Vân, chỉ lo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cho tới sáng sớm tinh mơ ngày thứ ba, Trương Viễn Tụ đến, nàng nhanh chóng theo y lên xe ngựa họ tống.
“Thôi Chi Vân đang chờ ở trạm dịch ngoại ô cách đây hai mươi dặm, ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể nhờ Cảnh Thái hẹn nàng ấy ra.
Ngựa chuẩn bị cho cô nương cũng buộc ở gần đấy.
Cô nương rời khỏi trạm dịch, xem xét tình hình rồi chọn hướng đi, còn danh sách này, cô nương cất đi.” Trương Viễn Tụ đưa cho Thanh Duy một tờ giấy, “Đây đều là những người đáng tin ta kết giao mấy năm nay, nếu trên đường đi cô nương có gặp khó khăn gì thì có thể tìm bọn họ giúp đỡ.”
Thanh Duy cất tờ giấy đi, gật đầu nói: “Đa tạ.”
“Lát nữa hoàng liễn tới đại lộ Chu Tước sẽ dừng nghỉ chừng một khắc.
Đây là quy định Đông Tế, năm xưa Thái tổ hoàng đế đóng đô kinh thành, tới giữa đại lộ Chu Tước thì ngài ấy xuống ngựa, đi bộ giữa trời tuyết, nên cứ vào Đông Tế hằng năm, hoàng liễn ra khỏi thành, đến giữa đại lộ Chu Tước là Thiên tử hoàng tộc đều phải xuống xe đi bộ.
Tới lúc ấy xe ngựa chúng ta sẽ đi vòng đại lộ, đợi Quan gia lại lên kiệu là chúng ta có thể rời thành.”
Thanh Duy gật đầu.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới đại lộ Chu Tước, đi theo hoàng liễn một đoạn, đến giữa đại lộ thì người đánh xe đổi hướng, rẽ vào con hẻm bên cạnh.
Thanh Duy đang dựa vào vách nhắm mắt dưỡng thần, nhưng đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của dân chúng bên ngoài:
“Cỗ xe đi sau ngự liễn có phải là của Tiểu Chiêu vương không?”
“Tiểu Chiêu vương cũng tới sao? Nhưng năm năm qua Tiểu Chiêu vương có đến Đông Tế đâu?”
“Đúng mà, đúng là xe của Tiểu Chiêu vương rồi!”
Thanh Duy đột ngột mở mắt ra, vén rèm sau xe nhìn lui phố.
Chỉ thấy sau ngự liễn đỏ rực là một cỗ kiệu màu đen khang trang, nàng lớn lên ở chốn dân gian, không hiểu rõ về cách thức nghi chế của xe ngựa, nhưng trực giác mách bảo y đang ngồi trên cỗ xe ấy.
Không phải y bị bệnh ư? Tại sao lần này cũng đi?
Thanh Duy từ từ buông rèm, cụp mắt ngồi lại ngay ngắn.
Một suy nghĩ như thủy triều ập đến, nàng ngồi thẳng lưng, động đến vết thương sau lưng, bàn tay xuôi hai bên hết siết lại buông, nhưng dòng suy nghĩ ấy như sóng xô vào bờ, không cách nào dằn được.
Một khắc sau, Thanh Duy đứng bật dậy.
Nàng bỗng rời khỏi chỗ, vén rèm nhảy xuống xe.
Trương Viễn Tụ ngớ người: “Ôn cô nương?”
Tiết Trường Hưng vươn tay ngăn cản: “A đầu, cháu làm gì đấy!”
Nhưng động tác của Thanh Duy quá nhanh, không hề giống người bị thương chút nào, Tiết Trường Hưng không kịp giữ nàng lại, chỉ biết tròn mắt nhìn nàng nhảy xuống xe, loạng choạng trong tuyết, chạy về phía đám đông đầu hẻm.
Tiết Trường Hưng sợ hãi hét lên: “A đầu, quay lại đây! Cháu muốn làm gì!”
Cháu chán sống rồi hả?!
Đông Tế là lễ tế trời diễn ra một năm một lần, ngự liễn xuất hành, dân chúng đổ xô xuống phố chiêm ngưỡng thánh nhan, hơn nữa gần đây các hộ buôn thuốc cũng như sĩ tử náo động không ít, dân tình nóng nảy, nên người đổ ra phố Chu Tước năm nay còn nhiều hơn mọi khi.
Thanh Duy chen chúc giữa đám đông, bị dòng người đẩy về phía trước, động đến vết thương khiến toàn thân đau rát.
Nàng biết Tiết Trường Hưng đuổi theo nàng xuống xe ngựa, Trương Viễn Tụ cũng xuống xe.
Bọn họ muốn hỏi nàng rốt cuộc đang làm gì.
Chẳng làm gì cả.
Nói lời tạm biệt không được ư?
Nàng phải đi rồi, mà y lại chẳng hề hay biết.
Dẫu sao… dẫu sao cũng từng là “phu thê”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...