Thanh Vân Đài


“Mẹ kiếp!”
Chương Lộc Chi là kẻ nóng tính, tức khắc xông tới đá ngã Viên Văn Quang.

Hắn biết gã bị thương nên càng cố ý dùng sức, Viên Văn Quang mới lượm được cái mạng từ Quỷ môn quan về, nào chịu nổi một cú đá của người tập võ? Gã lập tức hộc ra một búng máu.
Chương Lộc Chi nắm lấy vạt áo gã, xốc gã lên, nghiến răng rít lên: “Nói thật!”
Phủ tạng Viên Văn Quang nóng rát, nước mắt chảy ra, “Thảo dân, thảo dân không dám lừa đại nhân.

Hôm đó người đã đâm thảo dân, thật sự là Thôi Thanh Duy.”
“Ngươi nói nàng ta đâm ngươi, vậy ngươi nói đi, hôm đó nàng ta đã tìm được ngươi thế nào, có tranh chấp kiểu gì, lấy đâu ra đoản kiếm rồi đâm ngươi bị thương?!”
“Lúc ấy thảo dân uống say, không nhớ kỹ lắm…” Giọng Viên Văn Quang bé như muỗi vo ve.
Phí công cứu gã ta rồi.
Chương Lộc Chi níu chặt vạt áo Viên Văn Quang, nắm đấm siết lại, đúng lúc này, ngoài công đường vọng đến tiếng bước chân.
Vệ Quyết ngước mắt nhìn, là ngũ trưởng của Tuần Kiểm ti hôm đó theo hắn ra thành truy bắt tù nhân.
“Quan gia triệu kiến đại nhân, công công đến Hiêu bộ truyền triệu nhưng đại nhân lại đi vắng, hỏi thăm một vòng mới biết đã đến Kinh Triệu phủ, đúng lúc ti chức đang rảnh nên nhận việc chạy chân, kính mời đại nhân hồi cung yết kiến.”
Vệ Quyết gật đầu: “Làm phiền ngươi rồi.”
Hắn lướt mắt nhìn qua Thanh Duy, Thôi Chi Vân và Viên Văn Quang, nắng thu dịu nhẹ, đổ một cái bóng mờ giữa ba người họ, như làn sương quanh quẩn không tan.
“Đi thôi.” Vệ Quyết lên tiếng.
Chương Lộc Chi không cam tâm, “Đại nhân, còn vụ án này…”
“Tra ra chân tướng, giao lại cho Kinh Triệu phủ.”
Huyền Ưng ti rút lui, mười hai Huyền Ưng vệ xếp thành hàng, đều bước rời khỏi cánh cửa Kinh Triệu phủ đang mở rộng.

Gió thổi bay vạt áo, hoa văn đại bàng trên tà lúc ẩn lúc hiện.
Sau năm năm, cuối cùng đại bàng cũng được thấy mặt trời, nhưng còn đâu cánh chim chao liệng dưới trời xanh, đôi cánh của chúng đã bị đá tảng rơi từ Tiển Khâm đài xuống đè bẹp, vùng vẫy giãy giụa, không muốn vùi lấp trong bụi mù dưới vó ngựa.
Thanh Duy chợt thấy khó chịu, nàng xoay đầu đi, nhìn thoáng qua cửa phủ đang mở rộng.
***
Thành Tử Tiêu có tất thảy bốn cửa cung chính, phải đến cửa Huyền Minh Chính Hoa cuối cùng, ta mới xem là vào tới cấm cung.
Vệ Quyết xuống ngựa ở cửa đầu tiên, tháo đao trước cửa thứ hai, tới khu vực cửa thành cuối cùng, lính trực yêu cầu kiểm tra lệnh bài của hắn, lại sai người tới kiểm tra lục soát hắn, sau đó mới cho hắn đi vào.
Đây là lần thứ hai Huyền Ưng ti được triệu trong năm năm qua, bớt đi những ánh mắt chỉ trỏ ngờ vực.

Khi cánh cửa Huyền Minh Chính Hoa chầm chậm hé mở, cơn gió hoàng hôn thổi vào, Phất Y đài rộng lớn liền kề một trăm lẻ tán bậc thềm cẩm thạch, dẫn mắt người ngước lên điện Tuyên Thất trên cao.
Quan gia cho triệu vào buổi sáng, Vệ Quyết biết mình đến trễ, nhanh chóng đi lên thềm, bất thình lình có người gọi lại: “Vệ chưởng sứ.”
Giọng nhỏ mà nặng, mang vẻ trầm khàn của người cao tuổi.
Ấy là Tào Côn Đức.
Vệ Quyết ngước mắt nhìn, Tào Côn Đức đội mũ chít cánh chuồn, thắt lưng đai đỏ khóa trắng, tay cầm phất trần, tiến dần từng bước về phía hắn.

Dừng lại ở khoảng cách gần, Tào Côn Đức cười nói, “Vệ chưởng sứ cứ từ từ thôi, hai vị đại nhân Chương Hà còn cãi nhau bên trong, Quan gia đang xem tấu sớ của bọn họ.”
Rồi nói tiếp, “Buổi sáng quan gia bảo tôi cho triệu ngài, tôi có ý riêng, nói Vệ chưởng sứ là người tận tâm tẫn trách, nay mang trong mình thánh lệnh, ắt hẳn đang bôn ba ngoài kia tra án, quan gia bèn bảo, ‘không cần giục hắn, hắn tới yết kiến trước tối là được’.”
Tào Côn Đức là đô tri* Nội thị tỉnh, vô duyên vô cớ chìa một phần ân tình, Vệ Quyết không muốn cũng phải nhận.
(*Đô tri là chức quan tối cao của hoạn quan thời nhà Tống.)
“Đa tạ Tào công công.”
“Tạ tôi làm gì, cùng là người dốc lòng vì Quan gia, muốn cảm tạ, cũng nên tạ Quan gia quan tâm hạ thần.” Tào Côn Đức cười nói, đoạn bảo, “Quan gia là con có hiếu, ban trưa được độ rảnh, ngài bèn đến cung Tây Khôn dùng bữa cùng Thái hậu.

Phải cái ở Đông Môn có đứa mù, hấp ta hấp tấp, mời nghe phong thanh đã chạy tới bẩm báo, nói Huyền Ưng ti đến phủ của Cao đại nhân bắt người, dẫn đi hai cô nương.”

“Thái hậu tịch cư ở Tây Khôn, ít hỏi đến chuyện của hạ thần, nhưng cũng biết, người hiện tại đang ở Cao gia chính là vị hôn thê chưa qua cửa của vị tiểu gia họ Giang.”
“Quan hệ của Thái hậu và Giang gia thế nào, ắt chưởng sứ biết rõ.

Thái hậu mới cuống lên, lo đằng ngoại chuốc rắc rối cho Quan gia, nên bất đắc dĩ xua tôi đến hỏi chưởng sứ, không phải chưởng sứ ra khỏi thành truy nã bắt tù nhân sao, cớ gì lại bắt hai cô nương ấy?”
Vòng vo một hồi, hóa ra là muốn hỏi hắn chuyện này.
Vệ Quyết đáp: “Nhờ công công chuyển lời, xin Thái hậu yên tâm, Huyền Ưng ti bắt nhầm người, Vệ mỗ đang định vào tạ tội với Quan gia.”
“Bắt nhầm? Vì sao lại nhầm sang con gái người ta? Lẽ nào kẻ cướp là nữ cướp?”
“Là vì hai người Thôi thị gặp phải kẻ ác trên đường lên kinh, nhỡ tay làm thương gã ta, mà manh mối của hai vụ án này lại giao nhau, Vệ mỗ mới bất đắc dĩ mời các nàng đến công đường thẩm vấn.” Vệ Quyết chắp tay khom người, làm tư thế tạ tội, “Trước đó không biết Thôi thị có hôn ước với Giang gia, nếu có chỗ đắc tội, xin công công thay mặt bồi tội.”
Chuyện cần hỏi đều đã hỏi xong, người sống lâu trong chốn thâm cung, sao có thể không hiểu?
Vệ Quyết không tiết lộ nửa chữ về vụ án, cốt đề phòng hoạn quan như lão mà thôi.
Tào Côn Đức thấy Vệ Quyết kín miệng như hồ lô, song cũng chẳng giận, trái lại còn ân cần, “Sao trách được Vệ chưởng sứ, dạo gần đây tình hình an sinh mất ổn định, trong lao ngục lại xảy ra chuyện, chưởng sứ nhận lệnh lâm nguy, là chuyện phi thường vào lúc phi phường, trong lòng Quan gia và Thái hậu rõ như gương.”
Sau lưng vọng đến tiếng *két*, hai vị đại nhân Chương, Hà đã cãi nhau xong, cùng bước ra khỏi điện.
Tào Côn Đức ngoái nhìn, đoạn cười nói: “Tối nay Quan gia còn muốn triệu vị tiểu gia họ Giang vào yết kiến, tôi còn phải đi truyền triệu, không chậm trễ Vệ chưởng sứ yết kiến nữa.”
Nói đoạn, lão phất cây phất trần trong tay rời đi.
Vệ Quyết đi tới bên thềm, chắp tay làm lễ với hai người đang đi xuống: “Tiểu Chương đại nhân, Tiểu Hà đại nhân.”
Hai người nọ nhìn hắn, thấy hắn mặc áo bào thêu đại bàng đen thì bất giác nhìn thẳng vào hắn.
Trước khi vào điện, Vệ Quyết ngoái đầu, nhìn lại Phất Y đài rộng lớn.

Và trong thoáng chốc ấy, nắng chiều dần tắt, gió cuối ngày như có hình thù, rạch màu mây chia làm hai nửa, nửa chìm vào sương mù chạng vạng, nửa vẫn lấp lánh ráng đỏ rực, tựa người đào kép trang điểm nửa mặt.
Ví mà sân khấu diễn tuồng, hoạn quan mặt trắng phớt đỏ hát nghe sao lanh lảnh, nhưng nếu phải moi tim can đào ruột gan, ai biết được sẽ xám xịt nhường nào.
Vệ Quyết chợt nhớ tới Thanh Duy, vết ban đỏ tía, nước da trắng nhợt.

Trong chốn cung cấm này, những khuôn mặt tô trắng phớt đỏ đều núp dưới một cái lớp vỏ, hẳn hắn phải có phước ba đời lắm mới được gặp một gương mặt chân thật tới vậy.
***
Tào Côn Đức không đích thân đến Giang gia truyền tin, chỉ sai một tiểu thái giám chạy vặt.
Cổng chính cung cấm đóng rất sớm, mặt trời vừa khuất núi, Huyền Minh Chính Hoa đã cài then.

Nhưng ngoài tường thành trùng lớp lớp vẫn để mở cửa hông, trong công nha có người thắp đèn trực đêm, có thể ra vào từ cửa này.
Chìa khóa cửa hông nằm trong tay Nội thị tỉnh.
Viện vặt của tạp vụ Nội thị tỉnh nằm trong đại nội, tiên đế nhân đức, xót họ đêm khuya chỉ biết nhìn lỗ khóa, bèn ban cho họ một gian nhà phía Đông cổng thành thứ ba.
Những người này đã mất đi căn, suốt đời nhốt mình chốn thâm cung, hiếm khi chứng kiến vầng thái dương bên ngoài.

Tuy gian nhà ở phía Đông tường thành vẫn thuộc hoàng cung, song có thể xem như lau sậy sà cành xuống nước, cho ta một nơi hưởng bóng râm mát.

Rồi dần dà, hễ là đương gia ở Nhập nội tỉnh, chỉ cần giao ban hay xong việc, ai cũng thích đến đây nghỉ ngơi.
Tào Côn Đức bước vào sân Đông xá, Đôn Tử tức tốc thắp đèn ra đón, Tào Côn Đức nhìn hắn, hỏi: “Con bé đã tới chưa?”
“Đến từ khi mặt trời khuất bóng, đã đợi được một canh giờ rồi ạ, tiểu nhân đem trà bánh lên, nàng ta không dùng, thậm chí còn chẳng ngồi.”
Tào Côn Đức “ừ” một tiếng, chậm rãi nói: “Tính nó như vậy.” Tới khi bước vào phòng, nhìn cô gái mặc áo chùng đen đang đứng bên trong, Tào Côn Đức lập tức khoát tay, dặn Đôn Tử đi theo, “Ngươi lui xuống đi.”
“Nghĩa phụ.”
Cánh cửa vừa khép, Thanh Duy bước tới chào.
“Đã lớn rồi đấy.” Tào Côn Đức nhìn kỹ Thanh Duy.

Ngày trước khi nhặt được nàng mới chỉ là một tiểu cô nương chưa lớn.


Lão nói nhẹ: “Đã chờ lâu chưa? Ngồi đi.”
Thanh Duy gật đầu, lúc này mới kéo ghế tròn từ dưới bàn gỗ lê ra, thành thật ngồi xuống.
Bánh trái trên bàn quả thật vẫn còn y nguyên, nhưng nước trà đã vơi nửa, chắc hẳn sốt ruột vào gặp lão, đi hơn nửa ngày, không có lấy hớp nước vào bụng.
“Hôm nay ở Kinh Triệu phủ, Huyền Ưng ti có làm khó con không?”
“Thưa không.” Thanh Duy đáp, “Huyền Ưng ti muốn cứu Viên Văn Quang nên hồi cung mời thái y, có phải là nghĩa phụ phái người dặn trước với Viên Văn Quang, để hắn xác nhận là con không?”
“Huyền Ưng ti đã ở không năm năm, gặp rất nhiều cản trở, hành sự phá án dễ để lộ tin tức, ta nghe nói hai vụ án này liên quan tới nhau, mới phái kẻ dưới đến cảnh cáo trước.

Thế cũng hay, trên trời rơi xuống một nhân chứng, chỉ cần con giũ sạch liên quan, bọn chúng tất không dám công khai làm khó con.”
Huyền Ưng ti đã giao vụ án lại cho Kinh Triệu phủ, Viên Văn Quang được dàn xếp ổn thỏa, nói trước đây mình chuyên môn làm loạn, bị đâm cũng đáng đời, không truy cứu nữa.
Nhưng hạng ác bá như hắn làm gì có chuyện hối cải?
Nên Thanh Duy lờ mờ đoán được, trong chuyện này ắt còn có nội tình.
Tào Côn Đức nói tiếp: “Thực tình nghĩa phụ không nên để con mạo hiểm cướp ngục chuyến này.

Những năm qua, nghĩa phụ cũng nuôi được vài tử sĩ, nhưng con là người đã kế thừa roi ngọc của Ngư Thất, kế thừa bản lĩnh của tử sĩ, không một ai sánh bì.”
“Hiện tại hai phe Chương, Hà đấu đá rất gay gắt, những án cũ năm xưa lần lượt bị khơi ra, Thôi gia không còn giữ được, dẫu gì con cũng lên kinh, vậy chi bằng giao trọng trách này cho con, mà tù nhân này, chẳng phải ai xa lạ, ông ta chính là… người vô tội trong vụ Tiển Khâm đài năm xưa.”
Trên bàn đặt một chiếc hộp gỗ lim khảm vàng, Tào Côn Đức mở nó ra khi vừa nhắc tới Tiển Khâm đài, nhưng ngón tay mới chạm vào ổ khóa thì sực nhớ Thanh Duy đang ở bên cạnh, lão dừng lại, thu tay về.
Thanh Duy im lặng đứng dậy, cầm khóa đồng giúp lão mở hộp.
Trong hộp có một miếng bánh đá, một chiếc đĩa vàng, một chiếc bình bụng phình cổ nhỏ, bên dưới là ống khói rỗng, ngoài ra còn có một ống tre mảnh.
Thanh Duy cầm dao cạo một ít đá vụn trên phiến bánh đá, rắc vào đĩa vàng rồi đặt đĩa lên ống khói.

Có sẵn mùn cưa, nàng thắp lửa đèn cầy, thả vào ống khói, ống khói lập tức cháy lên như cái bếp nhỏ.
Thanh Duy đưa ống trúc cho Tào Côn Đức: “Nghĩa phụ.”
Tào Côn Đức ngập ngừng, thở dài một tiếng rồi nhận lấy.
Đá vụn bị lửa hun nóng, bốc lên mùi hương rất nhạt, hương thơm len qua ống trúc, thấm vào phế phủ.

Tào Côn Đức nhắm hai mắt, cảm nhận hương thơm ngấm vào người, tứ chi bách hài vì thế trầm luân vì thế sung sướng, từ từ trôi theo áng mây, và lại từ từ lặng đi.
Năm xưa tiên đế hạ chỉ dựng Tiển Khâm đài, là chiến công to lớn chừng nào.
Than ôi, ngày vừa xây xong, đài cao tức khắc sụp đổ.
Tiên đế nổi trận lôi đình, ngự giá đến hiện trường, Tào Côn Đức đi theo, thấy nơi nơi là cảnh tan hoang thương tích, chẳng khác gì địa ngục chốn nhân gian.
Thái y đi cùng đưa cho lão một bài thuốc, nói là điều chỉnh từ bài thuốc Ma phí tán* thời cổ, còn nói: “Mời công công từ từ.”
(*Ma phí tán là thuốc gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược được Hoa Đà điều chế.)
Thảm họa nhân gian, chỉ có thể dùng thuốc giải khuây.
Sau đó lão nhặt được Thanh Duy trong đống đá lở, từng hút mấy lần ở trước mặt nàng, cứ ngỡ nàng nhỏ tuổi, không biết lão đang làm gì, nhưng hóa ra, nàng ta đều biết cả.
“… Vừa nãy đã nói tới đâu rồi?”
“Nghĩa phụ nói, tù nhân được con cướp đi là người vô tội trong vụ Tiển Khâm đài năm ấy.”
“Ừ.” Tào Côn Đức nói, “Cũng vì nguyên nhân này, những kẻ trong triều sẽ không dễ dàng để ông ta thoát thân.

May mắn nghĩa phụ ở trong cung, ít nhiều còn có bản lĩnh giữ được mạng sống cho ông ta, để ông ta trốn về miền sông nước xa xôi, ắt hẳn không khó.”
Thanh Duy đáp dạ.
Nàng nhìn chằm chằm ánh lửa, một lúc sau mới hỏi: “Không phải trong thư nghĩa phụ nói, đã có tin tức của sư phụ con sao.”

Cuối cùng nàng cũng nói ra mục đích.
“Đúng là có, nhưng…” Tào Côn Đức thở dài, bỗng chuyển sang ho khan, tiếng ho ngắt quãng, Đôn Tử ở ngoài gõ cửa, “Công công, công công không sao chứ ạ?”
Tào Côn Đức xua tay, toan đuổi hắn đi nhưng như sực nhớ ra một điều, uống hết một cốc trà, dừng tiếng ho, “Ôi, Đôn Tử, ngươi vào đây.” Lại nhanh chóng dặn dò, “Mau đem đồ tới đây.”
Đôn Tử chạy đi rồi trở về, đặt một chiếc hộp gỗ lên bàn.
Trong hộp có một tờ ngân phiếu ba trăm lượng.
Tào Côn Đức giao chiếc hộp cho Thanh Duy, “Cầm đi, con mạo hiểm cướp ngục, suýt nữa mất mạng, chỗ này thuộc về con.”
“Không cần đâu nghĩa phụ.” Thanh Duy vừa thấy ngân phiếu, lập tức đứng bật dậy, “Năm xưa nghĩa phụ có ơn cứu mạng con, huống hồ tù nhân là người gặp nạn ở Tiển Khâm đài, giúp ông ta là điều con nên làm.”
Trong thư Tào Côn Đức gửi tới chỉ nói hai chuyện, một là tù nhân, hai là về sư phụ.
Nàng không hiểu làm thế nào để thực hiện thỏa thuận này.
Nếu nhận ngân phiếu thì đi đâu đổi tin tức về sư phụ đây?
“Dẫu gì con cũng gọi ta một tiếng nghĩa phụ, bao năm qua, không phải nghĩa phụ không muốn giữ con bên cạnh, có điều con là con gái của Ôn Thiên, trong lệnh truy nã năm ấy còn lùng bắt cả thân quyến của Ôn Thiên, nghĩa phụ là người trong cung, nếu dẫn con về kinh, chẳng khác nào đẩy con vào đầm rồng hang hổ.”
“May thay Thôi Nguyên Nghĩa niệm ân tình của phụ thân con, bằng lòng đón nhận con, để con làm con gái bọn họ.

Rồi thôi Nguyên Nghĩa qua đời, nương tử nhà ông ta cũng rời nhân thế, con lại lưu lạc đến nhà Thôi Hoằng Nghĩa.

Từ lúc nghĩa phụ cứu con hồi con mười bốn tuổi, nhìn con phiêu bạt cho tới hôm nay, lòng nghĩa phụ cũng xót lắm.

Chỗ ngân phiếu này cho con, là tâm ý của nghĩa phụ.”
“Đa tạ nghĩa phụ.” Thanh Duy cụp mắt, vẫn nhìn ánh nến đăm đăm.
“Nhưng con chỉ muốn tìm sư phụ.”
Bóng đêm che đi vết ban trên mắt trái của nàng, ánh lửa bập bùng chiếu vào mắt, làm con ngươi càng thêm lóng lánh trong veo.
“… Đúng là có tin tức về sư phụ của con.” Nghiêng đầu, Tào Côn Đức thong thả nói, “Y còn sống, đang ở kinh thành.”
“Thật ạ?” Hai mắt Thanh Duy sáng lên.
Tào Côn Đức gật đầu: “Dù gì Ngư Thất cũng là học trò của Nhạc lão tướng quân, triều đình vẫn nhớ trận chiến sông Trường Độ, ít nhiều cũng phải nể tình Nhạc thị.

Có điều… Y bị nhốt ở đâu, nghĩa phụ không điều tra được.”
“Có phải nghĩa phụ đã khiến con thất vọng không?” Tào Côn Đức hỏi, “Con lặn lội đến đây, mạo hiểm cả tính mạng, tưởng là sẽ gặp được y.”
“Không ạ.” Thanh Duy cười rất nhạt, “Chỉ cần có tin tức là tốt rồi.”
***
Xa xa ngoài phòng vọng đến tiếng gõ cửa, chắc là quan viên nào đó lén lút ra vào cửa hông, Đôn Tử nghe thấy, cầm khóa đồng chạy tới.
Tào Côn Đức hỏi: “Hiện tại tù nhân kia đang ở đâu?”
“Ở trong Cao phủ.” Thanh Duy nói.
Thấy Tào Côn Đức ngạc nhiên, nàng giải thích: “Con đã yểm hộ giúp ông ta rời đi, nhưng không hiểu sao ông ta không trốn đi, mà mạo hiểm quay về khi Võ Đức Ti kiểm tra cổng thành, còn theo con đến Cao phủ.

Ông ta có võ công, tạm thời không bị người nhà Cao phủ phát hiện, con giấu ông ta ở một viện hẻo lánh trong phủ.”
Tào Côn Đức ngẫm nghĩ: “Không trốn có khi lại hay, Huyền Ưng ti không bắt được tù nhân, ắt sẽ còn đuổi theo, ông ta chỉ có hai chân trần, làm gì nhanh bằng bốn vó tuấn mã.”
“Nhưng Cao phủ cũng không phải nơi có thể nán lại lâu.

Nhà lớn người đông, cũng lắm chuyện xấu, viện trống càng là nơi nhớp nhúa, khó trốn lâu dài.

Đợi ít bữa nữa, cổng thành ngơi kiểm soát, con hãy tìm cơ hội đưa tù nhân rời khỏi thành, nghĩa phụ sẽ phái người chi viện.”
Thanh Duy hỏi: “Huyền Ưng ti không tìm được đào phạm thì sẽ bỏ giới nghiêm cổng thành?”
“Quan gia còn trẻ nhưng tính cách chín chắn, Huyền Ưng ti đã phế hơn nửa mà ngài ấy vẫn tin dùng, tất có nước cờ khác.

Trong Huyền Ưng ti, Vệ Quyết quá nghiêm túc, còn Chương Lộc Chi quá nóng tính, song đều là những kẻ có bản lĩnh, người như thế, nhìn xem ngày sau sẽ đi theo ai.

Ít hôm nữa là hạ lệnh bổ nhiệm tân đương gia ở Huyền Ưng ti, hẳn sẽ là một tình cảnh mới.”
Mà thông thường trước khi tạo thành tình cảnh mới luôn là sự hỗn loạn, đục nước béo cò trong lúc này không khó.
Nói đến đây, Tào Côn Đức nhướn mày lo lắng: “Nhưng Giang Từ Chu đó, lúc này hắn ta lại viết thư nghị hôn với Thôi gia, rốt cuộc…”
Song, chưa nói xong câu thì ngoài nhà bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Đôn Tử gõ cửa gọi: “Công công, vị tiểu gia ở Giang gia đã vào cung rồi.”
Vào cung thì vào cung, sáng sớm Quan gia đã triệu hắn, nhưng hiện tại hắn ta mới đến, tính ra là trễ lắm rồi.
Tào Côn Đức xem thường.
Đôn Tử tiếp tục: “Có một dãy tường ở bên cửa hông đang được sửa chữa, vì cấp bách nên các thợ chưa rút thang về, tiểu nhân mở khóa, không để ý, vị tiểu gia kia theo thang leo lên mái tháp rồi.”
“Trước khi tới y đã say, bây giờ lại ở trên mái giở trò say, thị vệ leo lên bao nhiêu đều bị y đá xuống hết.”
Tào Côn Đức đức dậy, mắng: “Rặt một đám vô dụng.” Tiện tay cầm lấy phất trần, mở cửa ra: “Đang ở đâu? Để tạp gia đi xem.”
Thanh Duy cũng khoác áo choàng lên, “Vậy nghĩa phụ, con xin phép đi trước.”
“Đi đi.”
Muốn ra khỏi cung từ Đông xá ra chỉ có một con đường, trước đó Tào Côn Đức đã có sắp xếp, nàng rời đi không hề khó khăn.
Thanh Duy ra khỏi cửa hông, men theo con đường trải đá, bỗng nghe thấy gần đó có người hô lên: “Công tử cẩn thận, cẩn thận kẻo ngã!”
“Ôi tiểu gia, cầu xin ngài mau xuống đi!”
Y như đang dỗ tổ tông.
Vụ án của Thôi Hoằng Nghĩa có liên đới rất rộng, ngay cả nô bộc trong nhà cũng bị dính vào, vậy mà khâm sai phá án lại chịu bỏ qua cho nàng và Thôi Chi Vân, xét cho cùng là vì nể tình Giang gia.
Thanh Duy vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, mũi chân đã mượn lực, khi sắp nhảy lên đầu tường, trong chớp mắt, nàng nhớ đến câu nói ban nãy của Tào Côn Đức – “hắn lại vội vã viết thư nghị hôn vào lúc này”.
Thực ra Thanh Duy đã từng nghe nhắc tới Giang Từ Chu.
Thuở nhỏ hắn là kẻ lông bông, vì một tai nạn ngày xưa mà bị lửa làm bỏng mặt, từ đấy trở đi không bao giờ để mặt thật gặp người, luôn đeo một tấm mặt nạ nghêu ngao khắp ngõ phố, thường xuyên gây chuyện.
Thôi Chi Vân thích Cao Tử Du, ghét tiểu gia họ Giang này.
Nhưng thực chất, người cứu tính mạng các nàng luôn là y.
Thanh Duy biết Tào Côn Đức đang nghi ngờ điều gì.
Nàng cũng muốn biết, rốt cuộc bức thư nghị hôn đến đúng lúc như vậy có phải là cố tình không.
Nàng đi tới ngọn tháp, bước chân nhẹ tênh, tới nỗi ếch nhái côn trùng nấp trong góc tường cũng chẳng giật mình.
Nàng vòng qua khúc cua, thấy rõ ngọn tháp.
Thanh Duy đứng trong bóng râm dưới đầu tường, ngẩng đầu trông lên.
Gió đêm chợt mạnh lên, trên đỉnh tháp cao chót vót, có một người đang nằm trên mái ngói tắm hoàng hôn.
Y đeo một chiếc mặt nạ che nửa mặt, một tay gối sau gáy, một tay cầm bầu rượu, dốc bầu uống cạn.

Tà áo xanh biếc phấp phới trong gió đêm, ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng, rải lên mái tóc đen bóng mượt của y.
Tào Côn Đức đã đến, lão đứng dưới gọi: “Tiểu gia à, ngài uống rượu xong thì mau mau xuống đi, Quan gia vẫn đang chờ ngài đấy.”
Giang Từ Chu chỉ mới ngà say, y nghiêng mặt, thấy người tới bèn cười: “Tào công công đấy à?”
Tào Côn Đức đáp một tiếng, lại khuyên nhủ: “Nếu để Quan gia chờ lâu là ngài ấy sẽ giận đấy, cho là bọn nô tì truyền lời không xong, không chừng muốn gặt cái đầu của bọn tiểu nhân mất.”
Giang Từ Chu nằm trên nóc tháp nhìn xuống, cười nói: “Đầu bọn chúng rơi thì liên quan gì tới ta?”
“Nhưng…” Y ngẩng đầu dốc một bầu rượu, chợt đổi lời, “Đầu của Tào công công là của báu, không thể rơi được.”
Y loạng choạng đứng dậy, nhìn quanh quất tìm thang.
Tào Côn Đức thấy thế, vội sai thị vệ dựng lại chiếc thang mới nãy bị y đá đổ.
Khi y vừa xuống tháp, Đôn Tử nhanh nhẹn canh giải rượu tới.
Tào Côn Đức phục vụ Giang Từ Chu, một tay đỡ y: “Tiểu gia, trời đã tối, đi đường cẩn thận, để tôi đưa ngài đến điện Minh Đức được không?”
“Được.” Giang Từ Chu nhìn lão, vui vẻ nói, “Ba ba nghìn năm rùa những vạn năm, cua chỉ bốn chân bạch tuộc tám vòi, công công đã sống quá lâu trong cung này, đi theo công công, dẫu đi ngang cũng sẽ không ngã.”
Y đã say nói năng lung tung, Tào Côn Đức cũng chẳng để bụng, đi được một đoạn lại giả như vô tình nói: “Đêm thu hôm nay sao lại tối thế này! Không biết Quan gia bận chuyện gì, đã muộn rồi mà vẫn chờ tiểu gia.”
Giang Từ Chu nhìn lão: “Ông muốn biết hả?”
Chẳng đợi Tào Côn Đức đáp, y đã nhỏ giọng: “Ta có một vị hôn thê cực kỳ xinh đẹp, gần đây mới lên kinh, ông có biết chuyện không?”
“Chuyện này…” Tào Côn Đức hồ nghi, “Đúng là có nghe nói.

Nhưng mà, hôn sự của Giang tiểu gia có gì kỳ lạ, mà phải kinh động cả Quan gia?”
Giang Từ Chu không tiếp lời, chỉ chỉ vào chiếc mặt nạ ôm nửa trên mặt.
Tào Côn Đức chưa hiểu.
Giang Từ Chu thì thào: “Ông nhìn gương mặt này của ta đi, có cô nương nào thèm để ý không?”
Y nói rất nhỏ, như sợ rằng nếu cao giọng sẽ kinh động đến thần tiên trên cung trăng, giảm đi tuổi thọ tám trăm năm của mình.
“Bây giờ có tiên nữ hạ phàm, chẳng quản đường sá xa xôi để lên kinh thành thân với ta, Quan gia cho triệu đêm khuya, ắt là vì biết chuyện tốt ấy, muốn chia vui chuyện mừng của ta đây mà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui