Thanh Duy ngớ người nhìn bình sứ dưới đất, lại ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Giang Từ Chu.
Nàng đứng bật dậy, hớt hải lao đến trước tủ, mở gương trang điểm ra.
Khuôn mặt trong gương mới sạch sẽ làm sao, đừng nói vết bớt, thậm chí chẳng có một vết tì nào ngoài hai nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt phải.
Thanh Duy ngoái đầu nhìn túi gấm dưới đất.
Chiếc túi đã ướt nhẹp.
Cả buổi tối hôm nay, nàng không hề chạm đến nước ngoài ngâm mình trong thùng tắm của Phù Đông!
Thanh Duy tức khắc minh bạch, hằm hằm đi tới trước mặt Giang Từ Chu, giơ tay toan lột mặt nạ trên mặt y xuống.
Giang Từ Chu cảm thấy phản ứng của nàng vừa bất ngờ mà cũng thật buồn cười, chụp tay nàng nói, “Nàng làm gì đấy?”
“Ngài bắt ta trốn vào thùng tắm với ngài, có phải muốn nhân cơ hội lấy lọ thuốc của ta không!”
Giang Từ Chu đáp: “Không phải, trước đó ta cũng đâu biết đến bình sứ của nàng.
Ở dưới nước, chúng ta dựa gần quá, cái bình kê lên khiến ta khó chịu nên ta mới gỡ xuống.
Vốn định ra khỏi thùng sẽ trả cho nàng, ai dè dây túi gấm thắt chung với đai lưng của nàng, tháo túi ra, sợi dây cũng lỏng theo.”
Y giải thích rất hợp tình hợp lý, tuy Thanh Duy tin, song nàng không phục.
“Ta không quan tâm.” Thanh Duy nói, “Ra khỏi thùng tắm, ngài thấy mặt ta thì tất phải biết điểm kỳ quặc của bình sứ, nhưng ngài không hề nhắc ta.” Nàng cuống cuồng, bao năm nay nàng cẩn thận từng li từng tí, không phải chưa vấp ngã lần nào, nhưng chưa bao giờ ngã đau thế này – nàng dùng một gương mặt giả, thân phận giả để thành thân, cuộc hôn nhân này không có nghĩa lý gì với nàng, song, còn chưa đến một tháng mà đã bị y nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Thanh Duy hoảng hốt, “Phù Đông định nói ta biết, nhưng ngài không cho, là ngài cố ý!”
Nàng gạt tay y ra, kiễng chân toan gỡ mặt nạ của y xuống: “Vậy mà còn nói một đổi một, ngài đã thấy mặt ta, còn lâu ta mới chịu thiệt!”
“Một đổi một tức là nàng dùng manh mối của Phù Đông để đổi manh mối về Phù Hạ với ta.” Trong phòng rất bừa bộn, tối qua mới đánh nhau một trận, sáng nay không thể ầm ĩ tiếp được.
Giang Từ Chu vừa cản vừa cười nói, “Không phải ta nói rồi à, hồi bé bị phỏng lửa, xấu lắm…”
“Ngài nghĩ ta sẽ tin chắc?”
Thanh Duy mặc xác tất cả, Giang Từ Chu không tránh được, bỗng cảm thấy nàng giống một chú thỏ nổi điên, rồi lại như sói con xù lông giương nanh múa vuốt, bất đắc dĩ phải đấu tiếp với nàng.
Trong phòng đang kịch chiến ác lửa thì bất thình lình cửa bị đẩy ra, Đức Vinh bước qua ngưỡng cửa: “Công tử về rồi ạ? Triêu Thiên hắn ta…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, thấy tình hình trong phòng, Đức Vinh ngớ người.
Trong phòng rất bừa bãi, thiếu phu nhân xoay lưng về phía hắn, nằm đè trên người công tử, hình như thiếu phu nhân đang nổi đóa, nhưng công tử không có vẻ gì là bực mình, mà trái lại còn cười rất dịu dàng, rồi sợ nàng ngã nên giơ tay đỡ nàng.
Không những thế, chỉ mới một đêm mà hai người đã thay xiêm y rồi.
Đức Vinh lập tức im bặt, dè dặt cúi đầu rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Bỗng nhớ đến cảnh khổ của Triêu Thiên, Đức Vinh tần ngần ngoài cửa một lúc, cuối cùng vẫn phải lên tiếng, “Công tử, Triêu Thiên không biết cậu đã về, vẫn đang chép Luận ngữ ở thư phòng, hắn đã chép cả đêm, sắp trụ không nổi nữa rồi.
Hiện công tử… không biết còn bận với thiếu phu nhân tới lúc nào, chi bằng tạm tha Triêu Thiên chép sách, để hắn được nghỉ một lúc.”
Giang Từ Chu sửng sốt, lúc này mới nhớ Triêu Thiên vẫn đang đóng giả y trong thư phòng.
Thanh Duy nghe câu “không biết còn bận đến lúc nào” thì lại suy ra nghĩa khác, cũng phát hiện lúc này rất bất nhã, lập tức đứng dậy khỏi người Giang Từ Chu, ngồi xuống giường không hé răng nửa lời.
Dù gì ván cũng đã đóng thuyền, vật lộn xong, trong lòng cũng từ từ bình phục.
Mấy năm nay nàng rất ít khi để lộ khuôn mặt, bây giờ bị Giang Từ Chu nhìn thấy, muốn tháo mặt nạ của y cũng chỉ vì giận dỗi mà thôi.
Chứ thấy mặt y hay không cũng có gì quan trọng? Thật ra nàng… cũng chẳng quan tâm y là ai cho lắm, so với khuôn mặt dưới lớp mặt nạ ấy, manh mối về Phù Hạ còn quan trọng hơn.
Giang Từ Chu thấy Thanh Duy im lặng, ôn tồn nói: “Nếu mà nàng muốn thấy thật, đợi ta xong việc rồi sẽ… cố tháo mặt nạ.”
Thanh Duy ngước mắt nhìn: “Quân tử nhất ngôn?”
“Quyết không nuốt lời.”
Thanh Duy gật đầu: “Được, vậy ngài mau nói cho ta biết manh mối về Phù Hạ đi.”
Giang Từ Chu nói: “Tới thư phòng xem Triêu Thiên trước đã.”
Thanh Duy nghĩ ngợi, cầm lấy gương rồi ngồi xuống trước bàn, “Ngài đi trước đi, lát nữa ta tới.”
***
Suốt đêm qua Triêu Thiên không dám chợp mắt, bắt luyện võ một đêm còn đỡ, hắn là võ vệ, bình sinh ghét nhất thi thư, chép Luận ngữ đến mức đèn cầy cháy hết là đã tới giới hạn lắm rồi, nhìn đâu cũng là bóng chồng.
Nghe thấy chủ tử và thiếu phu nhân cùng về phủ vào sáng nay, không kìm được nói, “Công tử muốn đến trang viên nào thì thiếu phu nhân cũng sẽ biết thôi.
Công tử muốn dùng kế hoãn binh giữ chân nàng ấy, chi bằng trói lại luôn đi, chứ bắt thuộc hạ đóng giả công tử chép sách cũng có được gì đâu.”
Giang Từ Chu ngồi trước bàn, lật từng trang giấy xem bản Luận ngữ mà Triêu Thiên chép, nghe thấy thế bèn liếc Triêu Thiên, “Là ta đánh thắng nàng ấy hay ngươi đánh thắng?”
Triêu Thiên không dám hé răng, Giang Từ Chu đặt một chồng giấy Tuyên thành lên bàn, “Ngươi viết chữ như thế đấy hả, bắt chép một đêm là hời cho ngươi đấy.”
Triêu Thiên đang định phân bua thì Thanh Duy đã tới.
Nàng đã lại vẽ vết bớt lên mắt trái, dừng mắt ở tờ giấy trắng trên bàn, đoán có lẽ đấy là kiệt tác mà tối qua Triêu Thiên giả thành Giang Từ Chu lừa nàng, bèn cầm lên xem.
Mấy tờ trước nhìn còn đỡ, nhưng càng về sau, thiên bàng bộ thủ tách rời, nét phẩy nét mác mỗi nét một nơi.
Thanh Duy đóng tập sách lại, nói thẳng: “Chữ xấu như gà bới.”
Giang Từ Chu nhìn Thanh Duy, thấy nàng đã ‘trang điểm’, trông gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều: “Xong xuôi rồi à?” Rồi quay sang dặn Đức Vinh, “Ngươi đi lấy mũ trùm của thiếu phu nhân lại đây, Triêu Thiên, đi chuẩn bị xe ngựa đi.”
“Cần ra ngoài à?” Thanh Duy hỏi, nàng nhìn sắc trời, vẫn chưa đến giữa trưa, lập tức dấy lên cảnh giác, “Có phải lại xảy ra chuyện không?”
Giang Từ Chu đứng dậy: “Đã đói bụng chưa?”
Thanh Duy sững ra, trước đó chẳng cảm thấy gì, tối qua giằng co cả đêm chưa kịp ăn uống, nay y nói vậy thì mới cảm thấy đói thật.
Đức Vinh lanh lẹ đem mũ trùm tới, Thanh Duy đội vào, theo Giang Từ Chu lên xe ngựa, “Ăn chút gì lấp bụng là được rồi, ta muốn biết chuyện của Phù Hạ.”
“Đến Đông Lai Thuận rồi nói.” Giang Từ Chu ngồi xuống, Đức Vinh và Triêu Thiên nhanh chóng lái xe, Giang Từ Chu nói với Thanh Duy, “Lúc trước hai ta cãi nhau một trận bên ngoài Đông Lai Thuận, không ít người nhận ra là đóng kịch, đóng kịch cũng chẳng sao, không làm tròn mới bị người ta bàn tán, bây giờ ta đã hối hận, làm hòa với nàng như ban đầu, tất nhiên sẽ dẫn nàng đi ăn vịt quay.”
***
“Ta nói trước,” Thanh Duy ngồi trong nhà tre ở Phong Nhã Giản, sau một hồi nghĩ ngợi, nàng nói với Giang Từ Chu, “Ngài nói không chiếm chỗ tốt từ ta, vậy thì ta cũng sẽ không xí cái lợi ở ngài.
Ta nhận ủy thác của một người điều tra bản án cũ có liên quan với Tiển Khâm đài, vô cùng nguy hiểm.
Bây giờ ta đã biết người làm hại Từ Thuật Bạch, đánh tráo gỗ của Tiển Khâm đài chính là cha con Hà gia, nên tiếp theo đương nhiên ta sẽ nghĩ cách điều tra rõ việc này.”
“Đợt ở Chiết Chi cư, Hà Hồng Vân có sát tâm với ta nhưng lại chỉ thăm dò ngài, giờ ngài đã biết được lý do Phù Đông lên kinh, không cần mạo hiểm giúp ta nữa.
Và cũng tương tự, sau khi biết được manh mối về Phù Hạ, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngài.”
Giang Từ Chu hỏi thẳng: “Nàng không định nói cho ta biết ai là người sai nàng điều tra án ôn dịch Ninh Châu à?”
Thanh Duy không đáp.
Giang Từ Chu cũng không ép, lại hỏi: “Nàng muốn giúp Phù Đông tìm Từ Thuật Bạch?”
Thanh Duy nghĩ ngợi, “Nếu có thể tìm được y, hoàn thành tâm nguyện cho Phù Đông cô nương thì tốt.
Nhưng bản lĩnh của ta có hạn, thế đơn lực mỏng, chỉ biết cố gắng dò la nghe ngóng, không dám hứa suông.”
Giang Từ Chu mỉm cười: “Sao nàng biết mục tiêu của hai ta không như nhau? Mà có khi chúng ta còn chung hướng đi?”
Rồi y tắt cười, điềm tĩnh bảo: “Quay về bản án ôn dịch, tối qua nói chuyện với Phù Đông có hơi vội, nếu nàng không quên thì đoạn cuối Phù Đông có bảo, tuy nàng ta nghi ngờ người kiếm lãi từ việc tráo gỗ là cha con Hà gia, nhưng năm năm trước khi Tiển Khâm đài mới dựng, Hà Thập Thanh ở kinh thành dưỡng bệnh, Hà Hồng Vân tới Ninh Châu kiểm soát ôn dịch, không ai ở Lăng Xuyên.”
Đây chính là điểm Thanh Duy để ý nhất.
Tào Côn Đức là loại người tuy không thể hiện ra mặt, nhưng nếu đã là bản án mà lão cho vào tầm ngắm, tất phải có điểm kỳ quặc.
Rốt cuộc vụ án ôn dịch nhỏ bé ấy có nội tình gì?
Nghĩ đến đây, Thanh Duy bèn hỏi, “Vụ án ôn dịch này có liên quan gì tới Tiển Khâm đài à?”
“Đức Vinh.” Giang Từ Chu gọi.
Đức Vinh hiểu ý, nhấc bình trà hoa quế rót cho Thanh Duy, “Mời thiếu phu nhân dùng trà, để tiểu nhân từ từ kể cho người.”
“Tuy gọi bản án ôn dịch là ‘án’, nhưng thực chất ban đầu là một chuyện rất rất nhỏ…”
Vào khoảng thời gian Tiển Khâm đài vừa khởi công, một trấn nhỏ ở Ninh Châu xảy ra ôn dịch.
Tuy bệnh dịch rất nặng, nhưng may mắn bệnh trạng dễ phát hiện, trong sách cũng có ghi chép bài thuốc cổ truyền.
Đã có phương thuốc thì mọi chuyện cũng dễ hơn.
Chỉ cần khoanh vùng bệnh dịch, nhanh chóng cách ly, phát thuốc sớm, bệnh dịch sẽ nhanh chóng chấm dứt.
“Nhưng khó khăn ở chỗ, trong toa có một vị thuốc khá đắt đỏ, cũng không có ở khu vực Ninh Châu, quan phủ cũng không tích trữ, tên là Dạ Giao Đằng.
Quan phủ Ninh Châu mới tức tốc báo chuyện này lên triều đình, mong triều đình hỗ trợ thu gom dược liệu.”
Lúc ấy là năm thứ mười hai Chiếu Hóa đế tại vị.
Thuở đầu dựng quốc, Đại Chu còn rất yếu, về sau mới dần dần lớn mạnh, quan trọng là dân giàu.
Nhất là từ khi Chiêu Hóa đế kế vị, ngài lại còn thương dân, triều đình chỉ quản lý muối và mỏ vàng bạc, còn các vật liệu khác đều để dân chúng tự kinh doanh, bao gồm lá trà đồ sứ, gỗ và dược liệu, khi dân đã giàu thì chỉ cần thu thuế cũng đủ, quốc khố dồi dào.
Cho nên lúc triều đình nhận được tin báo của Ninh Châu, phát hiện thuốc trong kho thái y viện cũng không còn nhiều, lập tức cử một lang quan bộ Hộ phụ trách mua vị thuốc Dạ Giao Đằng từ các thương nhân dược phẩm với đúng giá bạc, mau chóng gửi đến Ninh Châu.
Lo liệu công sự ấy rất dễ, nên không một ai ngờ rằng, lang quan ấy lại gặp chuyện trong lúc thu mua Dạ Giao Đằng.
“Khi ấy Dạ Giao Đằng trên thị trường chẳng còn lại bao nhiêu, lang quan bận bịu bảy tám hôm mới góp được chừng mười cân.
Nhưng ở Ninh Châu đang rất cần dập dịch, không đợi nổi nữa, bèn ra giá cao để mua lại từ những châu phủ hay những thương nhân dược phẩm khác.
Tuy thu chậm, giá cũng cao, song chí ít là còn nhận được.
Nhưng vì chậm trễ như vậy mà ôn dịch ở Ninh Châu đã lan rộng, quan phủ Ninh Châu không cam tâm, nghĩ bụng, lang quan ấy đường đường là một đại quan làm việc ở hộ Bộ, thân ở đất kinh thành, làm sao có chuyện không thể thu mua được dược liệu, dưới lửa giận, ông ta đã dâng tấu tố cáo y với triều đình.”
“Chuyện ôn dịch ấy, nói nhỏ cũng nhỏ, nhưng xé ra to thì cũng không hay, triều đình tất sẽ điều tra kỹ.
Đúng lúc này, Hà Hồng Vân ra mặt xin giải quyết.”
Năm ấy Hà Hồng Vân chỉ mới vừa làm quan, nhận một chức vụ nho nhỏ, là một Phụng lễ lang thất phẩm ở Thái Thường tự.
Đáng lý ra chức vụ của hắn chẳng dính dáng gì đến chuyện dập dịch, nhưng Hà Thập Thanh cha hắn là Trung Thư lệnh đương triều, nếu hắn đã xin, vậy triều đình sẽ cho hắn một cơ hội..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...