Đại thần họ Hà ở trong cung không ít, nhưng chỉ có hai vị được gọi là Lão Hà đại nhân và Tiểu Hà đại nhân…
Ấy là Trung Thư lệnh đương triều Hà Thập Thanh và Lang trung bộ Công Hà Hồng Vân.
Thanh Duy nói: “Nếu ma ma đó nói thật, Từ Đồ buôn bán gỗ thứ phẩm nhờ câu kết móc nối với Hà Thập Thanh và Hà Hồng Vân, như vậy mọi thứ đã rõ ràng.”
“Kẻ lợi dụng giá tiền chênh lệch để tham ô chính là cha con họ Hà.
Hà Trung Lương và Ngụy Thăng chỉ bắc cầu cho hai người đó và Từ Đồ.
Cha con họ hứa với Từ Đồ là sau khi xong chuyện sẽ để Từ Thuật Bạch lên kinh nhậm chức, chẳng ngờ Tiển Khâm đài sập, tin tức về gỗ bị bại lộ, bọn họ sợ gặp họa nên đã diệt khẩu, sát hại cả nhà Từ Đồ, để Ngụy Thăng và Hà Trung Lương làm con dê thế tội.”
“Và cả Từ Thuật Bạch nữa, vốn dĩ y muốn lên Tiển Khâm đài, nhưng sau đó bỗng đổi ý, có lẽ do biết nội tình hai cha con họ Hà tráo gỗ thông qua Từ Đồ, muốn lên kinh cáo ngự trạng.
Nhưng chuyện đó đã bị cha con họ phát giác, sai người đi tìm Từ Thuật Bạch sát hại y, ngụy tạo thành hiện trường giả là chết dưới Tiển Khâm đài.”
Phù Đông nói: “Cô nương nói rất đúng, tôi cũng ngờ như vậy.”
“Tôi long đong nửa cuộc đời, toàn bị xem là hạt cát hạt bụi, là bông hoa chớm tàn, chỉ có tiên sinh thật lòng tốt với tôi, mà chưa kể đến chữ tình, ngày trước tiên sinh dạy tôi thi thư ấy là mong tôi có thể đường hoàng làm người.
Giờ đây tôi chỉ có một thân một mình, nếu biết tiên sinh bị cái đám nhà giàu kia sát hại, tôi không cách nào gạt bỏ được.”
“Tôi không có chí hướng cao cả như tiên sinh, tự mình tố giác tội ác của cha con họ Hà, nhưng chí ít tôi phải biết tiên sinh đang ở đâu, có bị hãm hại hay không.”
Phù Đông học được nghề ủ rượu từ một tửu thương, sau đóng giả làm quả phụ lặn lội lên kinh.
Nghe ngóng được quý tộc trong kinh thường đến Đông Lai Thuận mở tiệc, nàng bèn thuê Chiết Chi cư mở tửu xá, mượn lý do đưa rượu tới Đông Lai Thuận để tiếp cận Hà Hồng Vân.
Hà Hồng Vân có trang viên tư nhân, năm năm trước Phù Hạ bị bệnh nặng, lâu lắm rồi trong trang viên không có lấy một mỹ nhân ưng ý.
Phù Đông xinh đẹp, hơn nữa còn có bản lĩnh quyến rũ đã học hai mươi năm qua, hắn có chỗ cần còn nàng có chỗ cầu, thế là trong một đêm, nàng ta biến mất khỏi Chiết Chi cư, đổi tên thành Phù Đông, nhanh chóng trở thành hoa khôi mới ở Chúc Ninh trang.
Nói đến đây, Phù Đông giàn giụa nước mắt, “Những gì nô gia biết, nô gia đều đã kể hết rồi.
Nếu cô nương đã giữ cây trâm ngọc song phi yến này, vậy tất biết tung tích của tiên sinh, mong…” Nàng ta mím môi, cúi người bái lạy Thanh Duy, “Xin cô nương hãy cho tôi biết…”
Thanh Duy vội vàng đỡ Phù Đông dậy.
Nàng lấy cây trâm mà Tiết Trường Hưng để lại cho mình và cây trâm đã gãy của Phù Đông ra, nói: “Xin lỗi cô, cây trâm này là do một tiền bối để lại cho ta, ta cũng không có tin tức của Từ tiên sinh, trước khi nghe cô kể thì ta còn chẳng biết đến người này.
Nhưng cô yên tâm, đợi ta tìm được tiền bối, nhất định ta sẽ hỏi thăm tung tích của y.”
Phù Đông cũng không lấy làm thất vọng, nàng lau nước mắt, nở nụ cười nhợt nhạt, “Đối với tôi..
có người tìm được cây trâm này đã là tin tốt lắm rồi.
Nhẽ ra nô gia mới là người cần xin lỗi, hôm ấy ở Chiết Chi cư, nô gia cũng không rõ vì sao Hà Hồng Vân muốn đối phó với cô nương.
Giả vờ ám sát cô nương cốt chỉ để được Hà Hồng Vân tin tưởng, mong cô nương hiểu cho.”
Thanh Duy không để bụng, trả lại hai cây trâm cho Phù Đông: “Vật về nguyên chủ, cô giữ lấy đi, còn có cái để mà nhớ.”
Nhìn cây trâm ấy, Phù Đông lại rơi nước mắt, nhưng nàng nhanh chóng giơ tay áo lên lau, nhỏ giọng nói: “Đa tạ.” Rồi lấy ra một chiếc hộp gấm, cất kỹ cây trâm.
Giang Từ Chu thấy nàng ta đã bình tĩnh thì mới hỏi: “Thời gian qua cô tiếp cận Hà Hồng Vân, có điều tra được gì không?”
Phù Đông cố nghĩ thật kỹ, song lại lắc đầu: “Không có.
Nhưng có một việc kể ra rất lạ, tuy tôi nghi ngờ người tham ô khoản tiền chênh lệch là cha con họ Hà, nhưng năm năm trước lúc mới xây dựng Tiển Khâm đài, dù Hà Thập Thanh hay Hà Hồng Vân, không người nào đặt chân đến Lăng Xuyên cả.
Hà Thập Thanh dưỡng bệnh ở kinh thành, Hà Hồng Vân nhận thánh lệnh đến Ninh Châu dập dịch.
Chính vì làm tốt chuyện này, nên nghe nói về sau hắn ta mới được thăng quan…”
Năm năm trước, đi Ninh Châu dập dịch?
Thanh Duy ngẩn người, nàng đang định hỏi thêm thì bất thình lình, ở ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.
Cứ mỗi một nén nhang là tuần vệ ở lầu gác tiểu viện sẽ lại đi tuần, sau nửa canh giờ lại vào trong phòng kiểm tra.
Chắc chắn toán tuần vệ đã tới!
Phù Đông lập tức cảnh giác, cầm lấy chao đèn toan thổi tắt nến.
Nhưng Giang Từ Chu đã ngăn nàng lại: “Đừng thổi!”
Từ nãy đến giờ vẫn châm đèn, thế mà tuần vệ vừa đến thì tắt đèn, há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này?
Song, gian phòng tuy lớn nhưng không hề có đồ đạc, hai người bọn họ phải trốn đâu đây?
Thanh Duy dừng mắt ở trên giường, định chui lên giường trốn, nhưng Giang Từ Chu đã ôm lấy eo nàng, hạ giọng nói: “Bên này.” Y vòng tay ôm lấy nàng rồi phi thẳng đến thùng tắm sau bình phong, cả hai cùng lặn xuống nước.
Mặt nước vừa lặng, cửa phòng bị đẩy ra.
“Sao khuya rồi mà vẫn còn thắp đèn?”
“Ta bị bóng đè… Không dám ngủ…”
Cách mặt nước, giọng của tuần vệ và Phù Đông nghe thật mơ hồ.
Thùng tắm quá nhỏ, Thanh Duy lặn dưới nước, nép mình áp sát ngực Giang Từ Chu, trước mắt tối đen không nhìn thấy gì.
Giang Từ Chu cũng cảm thấy chật chội, lưng nàng gầy quá, xương bướm mới bé làm sao, y sợ nếu cứ chèn vào vách thùng như thế, lưng nàng sẽ bị thương mất.
Thế là y vòng lấy nàng dưới bể nước tối tăm, đưa tay chống giữa xương bướm và vách gỗ.
Dưới thân cũng không được thoải mái, chẳng biết nàng đeo gì bên hông mà khiến y khó chịu đến vậy.
Thế là Giang Từ Chu đặt tay lên eo nàng, ai ngờ lại chạm vào một chiếc túi gấm.
Trong túi đựng một vật cứng, hình như là bình sứ nhỏ.
Hai người tựa nhau gần quá nên luôn có động chạm, vả lại Thanh Duy đang dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nên lúc Giang Từ Chu tháo túi gấm của nàng ra, nàng chẳng hay biết gì.
Sợi dây thắt túi vừa nới lỏng, bình sứ lập tức rơi ra.
Giang Từ Chu đưa tay bắt lấy, khăn vải dán ở miệng bình thấm nước bong tróc, bột than không màu không mùi bên trong đổ ra, hòa tan vào nước.
Vết bớt trên mắt trái Thanh Duy vẽ bằng một loại phấn đỏ son, nước rửa không trôi, rượu xối chẳng phai, trừ phi dùng bột than.
Tuần vệ đi tuần một vòng, thấy bên trong vẫn bình thường bèn rời đi.
Thanh Duy nín thở sắp hết hơi, vừa nghe thấy tiếng khép cửa thì lập tức trồi đầu lên khỏi mặt nước, lau nước dính trên mặt.
Giang Từ Chu cũng bước ra khỏi thùng tắm, nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang nói với Thanh Duy: “Không thể nán lại đây lâu được, hai ta hãy…”
Nhưng vừa trông thấy Thanh Duy, y tức thì khựng lại.
Phù Đông đem xiêm y khô tới, vừa thấy rõ gương mặt Thanh Duy, nàng ta ngạc nhiên: “Cô nương…”
Nhưng chưa dứt lời đã bị Giang Từ Chu lườm một phát, nàng ta hiểu ngay, bụng nghĩ có lẽ là chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài như nàng không tiện nói nhiều, thế là đổi lời, “Cô nương và công tử đều đã ướt người, đêm thu lạnh, ở chỗ nô gia có xiêm y sạch, hai người nhanh thay đi.”
Thanh Duy gật đầu: “Đa tạ.” Rồi bước ra khỏi thùng lắm, nhận lấy xiêm y từ tay Phù Đông.
Quần áo Giang Từ Chu thay vốn là dành cho ân khách ngủ lại, y thay rất nhanh, ánh mắt dừng trên bình sứ nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc rồi dần dà bừng hiểu, cất lọ sứ vào trong áo, đợi Thanh Duy.
Thanh Duy bước ra từ sau bình phong, Giang Từ Chu lại sững sờ.
Nàng mặc xiêm y của Phù Đông, váy thuần một màu trắng ngọc, chỉ thắt một dải lụa bên hông, mái tóc đen xõa tung do ướt nước, nàng chỉ lau khô một nửa, sợ luộm thuộm nên dùng trâm gỗ búi tóc ra sau đầu, một hai giọt nước còn đọng trên gò má mịn màng.
Giang Từ Chu nhìn đi nơi khác, nói với Phù Đông: “Tối nay đến đây quá vội vã, có nhiều chi tiết không thể nói rõ, đành hẹn ngày khác.
Giang mỗ có một việc xin nhờ Phù Đông cô nương.”
“Công tử cứ nói ạ.”
Giang Từ Chu bảo: “Thực không giấu gì, lúc trước Giang mỗ tiếp cận cô nương là vì muốn tìm kiếm hoa khôi ở Chúc Ninh trang năm năm trước – Phù Hạ cô nương.
Ngặt nỗi trong Phù Hạ quán có quá nhiều cơ quan, Giang mỗ thất bại một lần, không dám khinh suất thăm dò nữa.
Dạo gần đây trong trang viên nới lỏng canh phòng, cô nương ở đây, không biết có thể nghe ngóng giúp Giang mỗ được không.”
Phù Đông đáp: “Nô gia nhớ rồi, Giang công tử cứ yên tâm, nô gia chắc chắn sẽ hỗ trợ.”
Thanh Duy đã búi xong búi tóc, hỏi Giang Từ Chu: “Ngựa của ngài có còn ở bên ngoài không?”
Giang Từ Chu đáp có, lại ngạc nhiên: “Nàng đi bộ tới ư?”
Chuyện đã đến nước này thì cũng chẳng phải giấu làm gì.
Thanh Duy ảo não: “Ngựa của ta được nuôi ở bên ngoài, ở xa đã đành, lại không chăm sóc thường xuyên, hôm qua không tới thăm nó, để nó đói bụng hai ngày trời, hôm nay nó mới phớt lờ ta, chạy được nửa là táp vào ven đường ăn cỏ, sống chết không chịu đi, bây giờ chỉ có thể tự quay về.”
Bằng không nàng đã không đến chậm hơn y.
Thanh Duy cảm thấy mình không thể cưỡi ngựa của Giang Từ Chu về phủ được, bèn hỏi Phù Đông: “Cô có dây thừng không? Hay mảnh lụa dài cũng được.”
Phù Đông gật đầu, đem dải lụa tới cho Thanh Duy, Thanh Duy cám ơn rồi quấn lụa lên giữa cổ tay, đẩy cửa sổ ra, ném lên cây cao ngoài lầu gác.
Lụa không dẻo như nhuyễn ngọc kiếm, nhưng không sao, cũng chẳng phải dùng để đấu nhau, quấn chặt là đủ rồi.
Thanh Duy đứng trước cửa, ngoái đầu lại, giơ tay về phía Giang Từ Chu: “Nào, ta đưa ngài ra khỏi trang viên.”
Gió đêm lùa qua khung cửa, thổi bay lọn tóc và vạt váy, ánh trăng dịu dàng như đang chảy xuống người nàng.
Giang Từ Chu cứ thế nhìn rất lâu, rồi im lặng đi tới nắm tay nàng.
Y biết công phu, nàng dẫn theo y gần như không tốn sức, có lụa làm cầu, bọn họ nhảy thoăn thoắt giữa mái nhà và chạc cây, gần như không phát ra tiếng động.
Rời khỏi trang viên, cả hai nhanh chóng tìm thấy ngựa của Giang Từ Chu.
Giang Từ Chu xoay mình nhảy lên ngựa, duỗi tay kéo Thanh Duy, ôm nàng ngồi phía trước, vuốt lại sợi tóc cho nàng rồi thúc ngựa chạy về Giang phủ.
***
Giày vò cả một đêm, về tới Giang gia thì trời đã hửng sáng, hai người không vào từ cửa chính mà là nhảy tường vào hậu viện.
Trong phòng vẫn bừa bộn, Lưu Phương và Trú Vân chưa dậy nên không ai tới dọn dẹp.
Giang Từ Chu chịu không nổi, đi vào phòng trước dựng bình phong lên, sau đó nghe thấy Thanh Duy cũng theo vào, đang lục tìm xung quanh.
Y quay người hỏi: “Đang tìm gì đấy?”
Thanh Duy không đáp.
Bình sứ đựng bột phấn của nàng biến mất rồi, không biết đã rơi ở đâu.
Nàng không phải người vứt đồ đạc lung tung.
Thanh Duy không tìm thấy ở trước giường, quay sang vén tấm rèm đổ dưới đất.
Giang Từ Chu bước tới, ngồi xuống trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Thanh Duy bị y nhìn chằm chằm, khó chịu hỏi: “Ngài nhìn ta làm gì?”
Giang Từ Chu không trả lời mà thò tay vào trong ngực, lấy ra thứ gì đó rồi đặt xuống đất: “Đang tìm thứ này à?”
Trên mặt đất là một túi gấm và một bình sứ nhỏ.
Hơn nữa, khăn dán miệng bình đã rơi, và bột phấn bên trong… cũng chẳng còn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...