Phù Đông sợ hãi nhìn Thanh Duy, vừa nãy khi nổ thuốc nổ, cát sỏi sượt qua má khiến nàng ta bị thương, song không dám giơ tay lau mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thanh Duy nói: “Cớ gì lại muốn giết ta?”
Phù Đông ngập ngừng, hạ giọng đáp: “Tứ công tử nói cô chính là nữ tặc đã xông vào Phù Hạ quán, không thể bỏ qua, ta làm việc cho Tứ công tử, có cơ hội, đương nhiên sẽ giết cô.”
Thanh Duy cười lạnh, không hề tin, “Chỉ dựa vào cô ư?”
Mà nàng không định xoáy sâu vào chuyện này, xòe tay ra, để lộ cây trâm vừa nhặt được: “Cây trâm này từ đâu ra?”.
Truyện Trọng Sinh
Trâm ngọc gãy thành ba đoạn, song phi yến ở đầu trâm thiếu một cánh, Phù Đông vừa nhìn thì hét lớn: “Trả cho ta!”
Thanh Duy khép tay lại, bóp chặt bàn tay giữ cổ nàng ta: “Trả lời câu hỏi của ta.”
Phù Đông bị nàng siết khó thở, ngắc ngứ nói: “Cây trâm này vốn là của ta!”
Thanh Duy lấy làm nghi ngờ.
Nàng định thăm dò Phù Đông từ từ, nhưng lúc này Tuần Kiểm ti đã rút lui khỏi đầu hẻm, hội Chương Đình sắp tới, nàng phải nhanh chóng hỏi ra kết quả.
Nàng phân vân, đoạn nghiêng người, chặn tầm nhìn của nhóm Giang Từ Chu, lấy ra một thứ từ bên hông, “Vậy còn của ta là sao đây?”
Cây trâm trong tay Thanh Duy chính là cây trâm Tiết Trường Hưng để lại cho nàng, giống y hệt thứ Phù Đông đã dùng ám sát nàng.
Phù Đông biến sắc, “Sao cô lại có cây trâm này?” Nàng ta hỏi dồn, “Cô, cô tìm được nó ở đâu?”
Tửu xá chìm trong biển lửa soi sáng một vùng, Thanh Duy quan sát Phù Đông, vẻ ngạc nhiên và vội vã trong mắt nàng ta không giống giả vờ.
Nói vậy có nghĩa, cây trâm ngọc song phi yến này là của nàng ta thật? Tiết Trường Hưng liều chết lên kinh là để tìm nàng ta sao?
Thanh Duy thăm dò: “Tiết Trường Hưng, cô có biết không?”
Phù Đông sửng sốt: “Tiết Trường Hưng là ai?”
Chẳng đợi Thanh Duy trả lời, nàng ta đã sốt ruột nói: “Xin cô nương nói cho ta biết, rốt cuộc cô tìm thấy cây trâm ngọc này ở chỗ nào?”
Thanh Duy chưa kịp đáp thì nghe thấy Giang Từ Chu ở bên kia gọi “nương tử”, Thanh Duy ngoái nhìn, nhóm Hà Hồng Vân đã tới nơi này.
Thanh Duy nói: “Một câu hỏi cuối cùng, Tiển Khâm đài có quan hệ gì với cô?”
Phù Đông vừa nghe hỏi, hai mắt lập tức trợn trừng ngạc nhiên, nàng ta lưỡng lự, cuối cùng cũng giảm đi địch ý và phòng bị, hỏi: “Rốt cuộc cô nương là ai?”
Tiếng bước chân đầu hẻm ngày một gần, nàng ta nói: “Cô nương, tôi lên kinh chính là vì Tiển Khâm đài, nếu cô nương đã có cây trâm ngọc trong tay, vậy xem ra hai ta là bạn mà không phải địch.
Tối nay xảy ra biến cố bất ngờ, không kịp nói rõ với cô nương, nhưng xin cô nương tin tôi, đợi ngày nào đó có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến tìm cô nương.”
Nàng ta rất khẩn khoản, nhưng Thanh Duy không dám tin.
Nàng nghĩ ngợi, trước mắt chỉ có thể thả Phù Đông, Chương Đình và Hà Hồng Vân sắp đến, nàng không thể diệt khẩu ngay trước mắt mọi người được.
Thôi vậy, nếu là chuyện Phù Đông biết thì Hà Hồng Vân cũng đã sớm dự liệu, để nàng ta sống, có lẽ nàng ta cũng không tiết lộ gì.
Thanh Duy nới lỏng bàn tay bóp cổ Phù Đông.
Phù Đông bị thương, còn bị thuốc nổ bắn cát bụi lên người, thấy Hà Hồng Vân đến, nàng ta nhanh chóng nặn ra mấy giọt nước mắt, khép chặt áo váy, cúi đầu chạy đến chỗ Hà Hồng Vân, rưng rưng gọi: “Tứ công tử...”
Hà Hồng Vân không đoái hoài nàng ta mà sải bước đi tới chỗ Giang Từ Chu, ngạc nhiên nói: “Sao Tử Lăng lại ở đây? Ta nghe nói có trộm cướp lẻn vào bên này, còn đang định tìm đệ.”
Giang Từ Chu còn chưa trả lời thì đằng sau, có người khoan thai cất tiếng: “Có chuyện gì thế?”
Thanh Duy ngước mắt, đứng giữa các học trò là một người mặc áo dài, khí thế oai phong.
Hắn ta có đôi lông mày xéo cao, mắt dài hẹp, tuy không làm giảm vẻ ngoài khôi ngô, nhưng vì gò má cao nên thoạt trông có cảm giác cô độc lạnh lẽo.
Mọi người ở xung quanh lấy hắn làm trung tâm, một Thôi quan ở Kinh Triệu phủ đứng cạnh hắn trả lời:
“Bẩm Tiểu Chương đại nhân, hạ quan đã điều tra sơ bộ, quán rượu ở cuối hẻm tên là Chiết Chi cư, vừa nãy Giang Ngu hầu ở bên trong, sau đó có tặc lẻn vào, có lẽ...” Thôi quan giơ tay áo lau mồ hôi, cảm thấy vụ án khá nghiêm trọng, “Có lẽ nhằm ý đồ giết Ngu hầu...”
Thanh Duy bừng hiểu, hóa ra người hỏi chính là Tiểu Chương đại nhân trong lời đồn.
Chương Đình và Hà Hồng Vân rất nổi tiếng, đều là những thanh niên tài năng xuất chúng đồng trang lứa đương triều, hắn chào đời ở danh môn Chương thị, phụ thân Chương Hạc Thư là Tri xu mật viện sứ, em gái Chương Nguyên Gia chính là đương kim hoàng hậu tôn quý.
Chương Đình nhỏ hơn Hà Hồng Vân một tuổi, nhưng nếu luận chức quan và thực quyền thì lại hơn Hà Hồng Vân một bậc, còn trẻ mà đã là Đại lý tự thiếu khanh.
Vì phòng ngừa hỏa hoạn ở kinh thành, ở những tuyến đường quan trọng thường lập một lầu quan sát, vừa nãy khi ngọn lửa vừa phụt lên, đội dập lửa đã nhanh chóng chạy tới.
Chương Đình dặn mọi người mau chóng rời khỏi đầu hẻm, để lính dập lửa cầm ống vẩy nước cứu hỏa tai, đoạn quay đầu hỏi Thôi quan: “Đã điều tra ra ai muốn ám sát Ngu hầu chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Thôi quan ấp úng, “Chỉ biết chúng có kế hoạch từ trước, bọn sát thủ đều mặc đồ đen, hơn nữa...”
“Hơn nữa cái gì?”
Thôi quan lại lau mồ hôi: “Hơn nữa trông chúng có vẻ là tử sĩ, có thể chạy đều đã chạy thoát, không một ai sống, bọn chúng giắt thuốc ở răng cấm, chết cả rồi, hơn nữa khói thuốc ở Chiết Chi cư dày đặc thế này, chắc chắn là thuốc nổ, người của Tuần Kiểm ti cũng không đuổi kịp...”
Mọi người ở đây đều rất thính, vừa nãy khi nghe tiếng nổ lớn cũng đoán được là thuốc nổ.
Giờ Thôi quan nói như thế, cả đám đồng loạt hướng ánh mắt sang Trâu Bình.
Bình thường Trâu Bình là kẻ ngạo mạn dễ kích động, vào lúc này càng không giữ được bình tĩnh, hắn cuống lên: “Nhìn ta làm gì? Ta không liên quan tới thuốc nổ này!”
Nhưng hắn vừa dứt lời, Hà Hồng Vân tức khắc nhíu mày.
Trong số các học trò đi theo Chương Đình có người bật cười: “Lạ nhỉ, có ai ám chỉ Trâu Hiệu úy đâu, Trâu Hiệu úy chối vội như thế làm gì?”
“Đúng thế, lẽ nào có tật giật mình? Rõ ràng lúc nãy trong hẻm rất ồn, nhưng tuần vệ của ngươi một hai bảo chỉ là có trộm xâm nhập, không cho ai vào xem, rồi kết quả thế nào hả? Biến thành đại án ám sát mệnh quan triều đình? Rốt cuộc là tuần vệ của Trâu Hiệu úy nhìn nhầm, tưởng sát thủ là kẻ trộm, hay là vừa đánh trống vừa la làng?”
Nói ra lời ấy tức đã có ý nghi ngờ Trâu Bình.
Chương Đình nghe xong nhưng cũng không để trong lòng, chỉ hỏi Giang Từ Chu: “Nghe nói tối nay Giang Ngu hầu mở tiệc ở Đông Lai Thuận, có thể cho hay vì sao lại xuất hiện ở Chiết Chi cư được không?”
Giang Từ Chu đáp: “Đúng là ta mở tiệc ở Đông Lai Thuận, giữa chừng lại muốn uống rượu của Phù Đông cô nương, nghe bảo Phù Đông cô nương là bà chủ Chiết Chi cư, còn chôn một vò rượu dưới gốc cây trong quán nên mới theo tới lấy rượu, ai ngờ bị mai phục.”
Chương Đình lại hỏi: “Có khoảng bao nhiêu người mai phục giết Ngu hầu? Gần đây Ngu hầu có đắc tội với ai không, hay nảy sinh mâu thuẫn với ai chẳng hạn?”
“Ta không nhớ rõ bao nhiêu, lát nữa Tiểu Chương đại nhân có thể hỏi hộ vệ của ta, còn đắc tội với ai à...” Giang Từ Chu nghĩ ngợi, đoạn bật cười, “Có nhiều kẻ ghét ta lắm, ta làm sao nhớ cho nổi, mâu thuẫn à, hình như cũng không có...”
“Sao lại không có!” Giang Từ Chu chưa nói hết câu thì đã bị Khúc Mậu ngắt lời.
Hắn và Giang Từ Chu rất ăn ý trong việc nhậu nhẹt chơi bời, thành thử cũng xem y là tri kỷ, tối nay thấy Giang Từ Chu bị ám sát, hắn rất không cam lòng, cũng có suy đoán phần nào, thế là chỉ vào Trâu Bình mà nói: “Hôm trước có trộm lẻn vào trang viên của Tiểu Hà đại nhân, Tử Lăng bị ả nữ tặc bắt làm con tin, Trâu Trúc Viễn không màng an nguy của Tử Lăng, dám hạ lệnh cho tuần vệ bắn tên! Sau hắn còn cãi, nói tuần vệ của hắn xuất thân từ Nỏ tiễn khố, tài bắn tên rất chuẩn, sẽ không làm hại Tử Lăng, lúc ấy ta còn tin hắn, nhưng giờ ngẫm lại, ngộ nhỡ nữ tặc nổi điên dùng Tử Lăng làm thuẫn thì sao? Lẽ nào tuần vệ của hắn thần thông quảng đại đến mức đoán được cả việc tặc nhân có dùng người cản tên hay không ư?!”
Khúc Mậu càng nói càng ứa gan, càng nói càng cảm thấy mình đoán không sai, “Vốn dĩ Tuần Kiểm ti không dùng nỏ, nhưng từ khi hắn thăng chức, suốt ngày dẫn theo tuần vệ nghêu ngao ngoài phố, có ai không biết số tuần vệ này xuất thân từ nha môn của cha hắn? Mà Vệ Úy tự làm gì? Cai quản quân khí thuốc nổ! Nếu đã dùng nỏ, sao có chuyện không cầm thuốc nổ, lúc nãy còn lệnh Tuần Kiểm ti chặn đường không cho ai vào, ta thấy ngươi muốn dồn Tử Lăng vào chỗ chết thì có!”
Tối hôm nay, dù Giang Từ Chu hay Chương Đình cũng đều mời rất nhiều người, trong đó có không ít người đã đến trang viên của Hà Hồng Vân hôm trước, Khúc Mậu nói thế, bọn họ lập tức nhớ ra..
Cả Giang Từ Chu và Trâu Bình đều được thăng quan nhờ phúc tổ tiên, Trâu Bình là Hiệu úy Tuần Kiểm ti, nhưng Giang Từ Chu lại là Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti, chức vị cao hơn Trâu Bình nhiều, thật không công bằng, mà gia thế của Trâu Bình còn nhỉnh hơn Giang Từ Chu, hắn tức Giang Từ Chu có chức quan cao hơn mình, cảm thấy là vì Giang gia giở trò nịnh nọt, hắn đã từng nói điều đó với không ít người.
Hơn nữa hôm ấy ở bữa tiệc tại trang viên của Hà Hồng Vân, Trâu Bình nhìn trúng Phù Đông, cũng vì Phù Đông nên mới có tranh chấp với Giang Từ Chu, rất nhiều người vẫn nhớ chuyện này, tranh giành tình nhân vốn chẳng có gì, nhưng khi liên tưởng đến những chuyện hôm nay, Phù Đông đến dự tiệc của Giang Từ Chu, còn lén mời y đến Chiết Chi cư, Trâu Bình nhìn không đặng, thế là ra tay.
Đương nhiên Trâu Bình biết tối nay ai là người bố trí mai phục Chiết Chi cư, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.
Bình thường hắn rất nghe lời Hà Hồng Vân, mà Chương Đình và Hà Hồng Vân cũng không ưa gì nhau, nay có mặt Tiểu Chương đại nhân, ắt hẳn rất muốn nắm được sơ hở của hắn, nên khi Khúc Mậu nói như vậy, tới hắn cũng cảm thấy mình là thủ phạm.
Ám sát mệnh quan đương triều là tội gì?
Trâu Bình tái mặt, đôi mày rậm chau thành chữ bát (八), kêu oan: “Không phải ta, thật sự không phải ta...”
Đêm đã khuya, học trò ở đây đều là con cháu quý tộc, một vụ án lớn như vậy, không phải dăm ba câu giải thích là có thể rõ ràng, huống hồ còn liên lụy tới cả mệnh quan triều đình, rốt cuộc vụ án này phải thẩm thế nào, ai thẩm, dù Chương Đình là Đại Lý tự thiếu khanh nhưng cũng không dám kết luận, trước mắt chỉ có thể tấu lên triều đình.
Hắn không nói gì, thấy thế lửa đã giảm, quay sang nhìn một bổ đầu đi ra từ trong hẻm, hỏi “Đã dập được lửa chưa?”
“Bẩm Tiểu Chương đại nhân, sắp dập xon rồi ạ.”
Bổ đầu giơ đuốc đứng bên cạnh Giang Từ Chu, nương ánh lửa, lúc này Hà Hồng Vân mới làm như nhìn thấy Thanh Duy sau lưng Giang Từ Chu, ngạc nhiên la lên: “Chẳng phải là đệ muội đấy sao? Sao đệ muội lại ở đây?”
Hắn nhìn Thanh Duy một lượt từ trên xuống dưới, lại ngạc nhiên nói: “Sao đệ muội lại mặc đồ đen?”
Mũ che của Thanh Duy đã bị rơi trong lúc đánh nhau, lúc đi ra cũng không che mặt, mà cho dù nàng muốn che đi chăng nữa, nhưng một khi Hà Hồng Vân biết nàng ở đây, Chương Đình muốn thẩm án, sớm muộn gì hắn cũng sẽ vạch trần nàng, mà bị vạch trần tại chỗ sẽ biến thành giấu đầu lòi đuôi, chi bằng cứ lộ mặt luôn.
Hà Hồng Vân vừa dứt lời, Chương Đình lập tức nhìn Thanh Duy.
Một lúc sau, hắn lại chuyển tầm mắt sang mấy người Kỳ Minh cũng mặc đồ đen giống vậy, nhận ra bọn họ chính là Huyền Ưng vệ mới được điều động gần đây, giọng lạnh tanh: “Huyền Ưng vệ là cận vệ thiên tử, Ngu hầu dùng bọn họ như hộ vệ của mình, hình như không ổn cho lắm thì phải?”
Giang Từ Chu cười bảo: “Đúng là không ổn, hôm nay các thuộc hạ đang trong ngày nghỉ mà còn bị ta gọi tới, đa tạ Tiểu Chương đại nhân đã nhắc, lát về ta sẽ viết tấu thỉnh tội dâng lên ngự tiền.”
Hà Hồng Vân nói: “Lan Nhược khắt khe thế, xét cho cùng chuyện này đều do ta mà ra, hôm trước có tặc lẻn vào trang viên của ta, hại Tử Lăng gặp nguy hiểm, nên độ này dẫn theo vài hộ vệ cũng phải,” Hắn nói rồi dừng lại, “Nhưng Tử Lăng dẫn theo Huyền Ưng vệ đã đành, sao lại để đệ muội cải trang thành Huyền Ưng vệ đi cùng thế? Nếu gặp phải kẻ gian, làm đệ muội bị thương thì biết tính sao đây?”
Thanh Duy nghe thế, trong lòng rét run.
Hà Hồng Vân quan tâm gì nàng? Rõ ràng muốn dẫn dắt Chương Đình đào sâu vào chuyện mình cải trang thành Huyền Ưng vệ.
Một khi Chương Đình truy vấn theo hướng này, tiến tới nữ tặc lẻn vào trang viên của Hà Hồng Vân, như vậy trọng điểm trong vụ án Trâu Bình sẽ thay đổi.
Quả không hổ Tiểu Hà đại nhân, một chiêu tứ lạng đánh ngàn cân, sử dụng rất thuần thục.
Thanh Duy thầm nhủ không ổn, giờ nàng phải tìm lý do giải thích cho việc cải trang thành Huyền Ưng vệ xuất hiện ở đây.
Thanh Duy vắt óc, vô thức nhìn sang Giang Từ Chu, Giang Từ Chu cũng ngoái đầu nhìn nàng.
Hai người nhìn nhau, một suy nghĩ bỗng lướt qua.
Một lúc sau.
Giang Từ Chu chìa tay ra, toan nắm tay Thanh Duy: “Nương tử.”
Thanh Duy cụp mắt không đáp, hất tay y ra.
Giang Từ Chu lại bảo: “Nương tử, chớ có làm càn...”
Thanh Duy không thèm nhìn y, “Không phải chàng bảo chỉ mời khách ăn tiệc thôi sao? Nhưng giờ thế nào hả? Ăn tiệc kiểu gì mà dẫn người đến Chiết Chi cư?”
Nàng cười lạnh: “Nếu ta không lén bám theo thì sao phát hiện được chàng dám giấu ta vụng trộm!”
“Nương tử nghe ta nói đã, vì trên bữa tiệc thiếu rượu, nên ta mới theo Phù Đông cô nương đến Chiết Chi cư lấy rượu...”
“Chàng nghĩ ta sẽ tin chắc?” Thanh Duy ngoái đầu nhìn thẳng Giang Từ Chu, lạnh lùng nói, “Mấy hôm trước chàng đến trang viên gì đó, nhìn trúng một hoa khôi, tối nay mở tiệc cũng là vì cô ta, chàng tưởng có thể lừa được ta hả?”
Giang Từ Chu há miệng ngạc nhiên, như không hiểu vì sao Thanh Duy biết được hành tung của mình.
Bị nương tử nhà mình vạch trần trước mặt đám đông, Giang Từ Chu rất không vui, nghĩ tới nghĩ lui, y hạ giọng nói: “Triêu Thiên, có phải là ngươi mách lẻo với nương tử không?”
Triêu Thiên há hốc: “Thiếu gia, thuộc hạ không...”
“Thế mà ta còn thương ngươi không có vũ khí vừa tay, tự bỏ tiền túi rèn cho ngươi thanh đao mới, không ngờ ngươi lại thành đứa ăn cây táo rào cây sung!” Y nổi đóa, “Đao đâu?”
“Thiếu gia?”
“Ta hỏi ngươi đao đâu?!”
Triêu Thiên run rẩy cởi thanh đao mới ở bên hông ra, giao cho Giang Từ Chu.
Giang Từ Chu cầm lấy, ném cái bịch xuống đất, “Vũ khí tốt nằm trong tay kẻ tầm thường, vứt cũng phải!”
Triêu Thiên loạng choạng lùi hai bước, con tim như vỡ làm đôi.
Thanh Duy không cam tâm, “Chuyện chàng làm sai, trách Triêu Thiên cái gì! Nếu không phải chàng còn tính trăng hoa, việc gì ta phải đi tìm Kỳ Minh, nhờ anh ta dẫn ta bám theo chàng?!”
“Lần trước chàng đến trang viên gì đó, bảo đem Ngư Lai Tiên về cho ta, nhưng Ngư Lai Tiên về tới tay thì đã ôi thiu, lần này tới Đông Lai Thuận còn nói sẽ mua vịt quay cho ta, vịt quay đâu!” Nàng nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở hộp cơm mà lúc nãy Đức Vinh dùng để đựng thuốc nổ, giật lấy giơ chân giẫm mạnh, phá hủy hoàn toàn, “Vịt quay đâu?! Ta thấy tâm trí chàng đã sớm bay lên cành đào nào đó rồi đấy!”
“Lần trước?” Giang Từ Chu thấy nàng đập nát hộp cơm, lửa giận cũng bùng lên, chắp tay đi vòng vòng, “Nàng còn mặt mũi mà nhắc đến hả? Lần trước ta chỉ đến trang viên bạn bè uống rượu, nếu không phải nàng vào cung tố cáo với Thái hậu thì ta đâu bị phụ thân mắng?!”
Thanh Duy nói: “Thái hậu và phụ thân che chở ta, chứng tỏ ta có lý, chàng không biết hối cải mà còn trách ngược lại ta, phụ thân bảo chàng thu hồi tâm tính nỗ lực tiến bộ, chàng đã thu hồi chưa?!”
“Nhà người ta cưới vợ, gì mà tân hôn như mật như keo như sơn, ta thấy ta cưới nàng, rõ ràng là chịu tội!”
“Chàng tưởng ta cưới chàng sướng lắm chắc!”
“Nàng...” Giang Từ Chu tức giận, hất áo bào, “Thôi, chịu được thì chịu, không chịu thì hòa...”
Chưa nói hết hai chữ “hòa ly”, Giang Từ Chu đã bị Khúc Mậu níu lại, ngắt lời: “Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.”
Hắn kéo Giang Từ Chu qua một bên, hạ giọng nói: “Thành thân mới có mấy ngày mà huynh đã đòi hòa ly, huynh muốn thành trò cười cho toàn kinh đô phải không?” Rồi lại khuyên: “Chỉ là một người đàn bà thôi mà, không nhẽ còn cưỡi lên đầu huynh được chắc? Trông thuận mắt thì cho qua, không thì cứ mặc kệ nàng ta, dần dần cũng thành quen.
Huynh đường đường là Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti, lẽ nào còn lo không mở được vườn hoa ở hậu viện?”
Giang Từ Chu vẫn chưa hả giận: “Nhưng ta tức lắm, sao nàng ấy cứ phải níu chân ta thế hả...”
Khúc Mậu lại khuyên nhủ một hồi.
Hai người đứng ngoài đường cãi nhau một trận to, mỗi người đứng một bên, không chịu nhìn đối phương.
Chương Đình đã hiểu, hóa ra hôm trước Giang Từ Chu đến trang viên của Hà Hồng Vân chơi bời, bị phu nhân nắm được thóp, sau đó phu nhân y không những tố cáo trước mặt Thái hậu, mà còn không yên tâm đóng giả làm hộ vệ đi theo y, xem rốt cuộc mấy ngày nay y đang làm gì.
Giang Từ Chu để Huyền Ưng vệ bảo vệ mình, tuy là lấy việc công làm việc tư, nhưng...!Hội Kỳ Minh đang trong ngày nghỉ, chuyện này lại biến thành chuyện nhà, hắn không tiện nhúng tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...