Khi mặt trời chỉ vừa ló rạng, Đức Vinh ngáp dài bước ra khỏi phòng, thấy Triêu Thiên đứng ngoài hành lang ôm bụng quằn quại, mặt mày tái mét.
Đức Vinh lấy làm ngạc nhiên, đi tới hỏi: “Ngươi sao thế Thiên nhi?”
Triêu Thiên lờ đờ: “Ngươi quên rồi à? Tối qua công tử thưởng ta bát Ngư Lai Tiên, ta ăn hết, bụng quặn cả đêm.”
Nghe hắn ta nói thế Đức Vinh mới sực nhớ, nhưng hắn cảm thấy chủ tử là người thưởng phạt phân minh, “Có phải ngươi đã đắc tội gì với công tử không?”
Triêu Thiên nghĩ đi nghĩ lại, tối hôm qua mình chỉ đụng phải cơ quan ở Phù Hạ quán thôi, chứ xét biểu hiện thì...!thật sự là vô cùng anh dũng, cực kỳ nhạy bén, hết lòng trung thành, hắn bèn lắc đầu.
Đức Vinh thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ta chờ công tử với ngươi vậy.”
Nhiều năm qua Giang Từ Chu không cho phép bất cứ ai vào phòng phục vụ, Đức Vinh và Triêu Thiên quen dậy sớm nên thường đứng ngoài hành lang chờ.
Song, tới tận lúc trời sáng choang mà vẫn chưa thấy Giang Từ Chu đi ra, trong khi ấy Trú Vân và Lưu Phương đã đến rồi.
Đức Vinh thấy Trú Vân và Lưu Phương vừa đi vừa cười nói, bèn hỏi: “Hai cô có thấy công tử đâu không?”
Trú Vân nói: “Công tử dậy từ sớm rồi cơ, khéo đã uống trà ở đại sảnh được nửa canh giờ rồi.”
Triêu Thiên ngạc nhiên, ôm bụng đứng dậy: “Tối qua công tử về khuya mà dậy sớm thế ư? Ngủ còn chưa đầy hai canh giờ.”
Lưu Phương và Trú Vân nghe thế, bèn nhìn nhau cười.
Nói sao đây nhỉ, không phải công tử ngủ chưa đầy hai canh giờ, mà tối qua công tử nào có ngủ!
Triêu Thiên và Đức Vinh không biết chuyện, nhưng hai nàng ở ngay buồng sau lại nghe rất rõ, trong phòng công tử có tiếng động suốt đêm, phải đến khi trời sáng mới dừng.
Lưu Phương che miệng cười bảo: “Công tử và thiếu phu nhân mặn nồng lắm.”
Triêu Thiên bực bội gãi đầu, không hiểu chuyện công tử có ngủ hay không thì liên quan gì đến mặn nồng hay không?
Nhưng hắn không đào sâu chuyện này, theo Đức Vinh tới chính đường tìm Giang Từ Chu.
Hôm nay Giang Trục Niên phải trực ban, trong chính đường chỉ có một mình Giang Từ Chu.
Y đeo mặt nạ, trông không có vẻ mệt mỏi uể oải tí nào, sai người hầu rót trà đặc, ngồi trên ghế bành bên trái ghế chủ nhâm nhi tách trà.
Đức Vinh đi tới thưa: “Công tử.”
Giang Từ Chu “ừ” một tiếng, dùng nắp gạt lá trà, điềm nhiêm hỏi: “Ăn hết Ngư Lai Tiên chưa?”
Là đang hỏi Triêu Thiên.
“Ăn hết rồi ạ.” Triêu Thiên đáp, rồi nhớ tới lời nhắc của Đức Vinh ban nãy, bèn hỏi, “Bẩm công tử, đêm qua thuộc hạ đã làm sai chuyện gì ạ?”
Nghe hắn hỏi, Giang Từ Chu mới nhìn sang.
Nói sai thì đúng là có sai, nhưng...!Giang Từ Chu nhớ lại cuộc đấu ngầm giữa mình và Thanh Duy tối hôm qua, không ai tha cho ai, giằng co tới tận sáng chẳng tài nào ngủ nổi, thế là y khép nắp trà, *cạch* một tiếng đặt tách xuống bàn, “Không, ngươi làm tốt lắm.”
Triêu Thiên cảm thấy giọng chủ tử rất lạ, toan ngẫm kỹ thì có gia nhân tới bẩm báo: “Bẩm thiếu gia, ngoài kia có người tới, tự xưng là chủ tiệm Bảo Đao trai, nói hôm trước thiếu gia có đặt một thanh đao ở tiệm của ông ta, nay ông ta đem đến.”
Gia nhân báo xong, Giang Từ Chu còn chưa lên tiếng mà Triêu Thiên đã hớn hở nói: “Đao mới của ta đến rồi!”
Nói đoạn, hắn chạy ào ra sân, nhận lấy chiếc hộp dài trong tay chủ tiệm mở ra.
Một thanh đao cong vút nằm bên trong, vỏ đao đen như mực, chế tác tỉ mỉ, đẹp không tì vết, hắn thích tới nỗi chỉ muốn cầm cả ngày.
Từ nhỏ hắn đã được đào tạo huấn luyện làm vũ vệ, cực thích dùng đao, chỉ tiếc những năm qua đi theo Giang Từ Chu chẳng có lấy một thanh đao tốt xứng tay, còn thanh đao lần này, hắn phải lẽo đẽo năn nỉ Giang Từ Chu lên xuống gần hai tháng trời mới có được.
Triêu Thiên giao chiếc hộp cho Đức Vinh, nhấc thanh đao lên, đương khi tuốt đao thử thì bất thình lình, một cánh tay vươn ra nắm lấy cán đao, tự ý rút đao ra.
Thanh Duy giơ cao thanh đao trong tay, ngắm nghía kỹ càng, đao không tệ, lưỡi đao lóe sáng dưới nắng, chém tóc chắc cũng bén lắm.
Nàng đội mũ, trông có vẻ cần ra ngoài, mặt khuất sau tấm mạng mờ mờ, không nhìn rõ biểu cảm.
Triêu Thiên không biết nàng muốn làm gì, gọi thăm dò: “Thiếu phu nhân?”
Rồi bỗng *choang* một tiếng, cán đao rời khỏi tay Thanh Duy, cắm vào chậu hoa bên cạnh, bùn bắn tứ tung.
Thanh Duy cười lạnh: “Còn tưởng đao thế nào, hóa ra chỉ có vậy.”
Nói xong, nàng vòng qua bình phong đá, đi thẳng ra cửa phủ.
Triêu Thiên chết khiếp nhìn thanh đao mới đã lấm bẩn, con tim nhói đau, Đức Vinh đi đến thấp giọng hỏi: “Hôm qua ngoài chọc công tử, có phải ngươi cũng đã chọc thiếu phu nhân không?”
Triêu Thiên chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Giang Từ Chu gọi: “Đức Vinh.”
“Có ạ.”
“Hỏi nàng ấy ra ngoài làm gì.”
Đức Vinh ơ lên, “Thiếu phu nhân muốn đi đâu, lẽ nào không nói với thiếu gia sao?” Nhưng nói xong mà không thấy Giang Từ Chu lên tiếng, hắn biết mình đã nói sai, “Tiểu nhân đi hỏi ngay.”
Giang Từ Chu đứng trong chính đường, một chốc sau, nghe thấy câu trả lời nhẹ nhàng của Thanh Duy đưa tới:
“Quan nhân chê Thiêu Đao Tử mạnh nên không ưa, ta áy náy cả một đêm, nay định ra ngoài mua cho quan nhân rượu ngon ngọt miệng.”
***
Thanh Duy không lừa Đức Vinh, nàng đến tiệm rượu thật.
Nhưng mục tiêu lại là Chiết Chi cư mà Mai Nương đã nhắc đến.
Ban ngày, chẳng mấy ai qua lại ngõ Lưu Thủy, Thanh Duy cực kỳ cẩn thận, chắc chắn không ai theo dõi mình mới đi vào ngã rẽ gần Đông Lai Thuận.
Nàng định vờ mua rượu rồi thăm dò thực hư, ai ngờ vừa đến gần thì lại thấy Chiết Chi cư đã đóng cửa, thậm chí trên tấm biển còn có bụi bám - xem ra đã vắng người một thời gian.
Thanh Duy đi tới gõ cửa, cất tiếng: “Có ai bán rượu không?”
Gõ cửa bên này chẳng ai mở, nhưng ở cửa tiệm đằng sau lại có người ló đầu ra, “Cô nương tới tận đây để mua rượu hả?”
Người nói chuyện là một bà lão ở cửa tiệm kẹo thổi, mặc bộ đồ vải thô, “Tiệm này không có người lâu rồi, đi chỗ khác mua rượu đi.”
Thanh Duy lấy làm ngạc nhiên.
Mai Nương kinh doanh Thì Phương các đã mấy năm, hẳn phải nắm rõ tình hình ở con ngõ Lưu Thủy, nhưng tiệm rượu này đóng cửa vắng người, tại sao hôm qua Mai Nương không nhắc, hay là, cửa tiệm mới chỉ mới đóng cửa mấy ngày gần đây?
Thanh Duy đi tới tiệm của bà lão kia, “Chào bà, quan nhân nhà tôi chỉ thích rượu ở tiệm này, bà có thể cho tôi biết chủ quán đã đi đâu được không?”
“Sao tôi biết được?” Bà lão nói, “Bảo quan nhân nhà cô đổi tiệm khác mà mua rượu, cửa tiệm này có tà ma đấy!”
Thanh Duy ngạc nhiên: “Sao lại có tà ma?”
Trông bà lão có vẻ rất kị, khoát tay không muốn nói nhiều.
Thanh Duy lấy một xâu tiền mua kẹo cho bà, tiện thể “rủa” Giang Từ Chu: “Là thế này thưa bà, quan nhân nhà tôi bị nhiễm phong hàn rất nặng, không thể xuống giường đi lại, hôm nay rét run lắm, luôn miệng nói chỉ có rượu của Chiết Chi cư mới làm nóng người được, có thể phiền bà cho tôi biết chủ tiệm đã đi đâu không, có gì về nhà tôi cũng tiện giải thích với quan nhân.”
Bà lão nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân, ngẫm một lúc mới bảo: “Nói là tà ma ấy, thực ra chuyện cũng chỉ thế thôi.
Tôi trông cô nương không phải người ở kinh thành đúng không?”
Thanh Duy đáp: “Vâng, tôi từ xa lên kinh lấy chồng.”
“Ngõ Lưu Thủy là một trong những nơi phồn hoa nhất đô thành, tấc đất tấc vàng, mà hẻm nhỏ này ấy, chưa nói tới việc nằm gần phố chính Diên Hà, mà sát rạt bên cạnh lại là tửu lâu lớn nhất kinh thành – Đông Lai Thuận, nhẽ ra phải tấp nập đông đúc mới phải chứ.
Nhưng cô nhìn nơi này đi, sao lại vắng vẻ đến thế?”
“Vì sao?”
“Vì ấy...” Bà lão liếc sang Chiết Chi cư, “Khoảng năm sáu năm trước, cửa tiệm này từng xảy ra án mạng đấy.”
“Một nhà có đến chín người, thế mà chết sạch!” Mây mù trên cao che nắng, bỗng có cơn gió thoảng qua, bà lão hạ giọng, chà xát tay, “Quan phủ phá án còn nhanh hơn nữa, chưa tới bảy ngày đã bắt được hung thủ.
Nhưng cô nói xem, cửa tiệm đã dính huyết án rồi, có phải xui xẻo không?”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, khoảng một hai năm sau, cửa tiệm đổi chủ, kinh doanh không ít nghề, nhưng lần nào cũng lỗ vốn, nghe nói ban đêm còn có tiếng động kỳ quái, chẳng ai dám mò lại gần, nên dần dà cũng thành nhà hoang.”
“Cho tới khoảng ba tháng trước, có một quả phụ mới đến, bảo là có ít gia tài, cũng có tay nghề ủ rượu nhà chồng truyền lại, nên muốn mở một tiệm rượu.
Nhẽ ra đấy là chuyện tốt, nhưng cô ta hỏi thăm các cửa hàng ở ngõ Lưu Thủy xong thì chê đắt, không trả nổi, rồi biết làm sao đây? Tìm tới tìm lui, ồ...” Bà lão bĩu môi chỉ về Chiết Chi cư, “Tìm đến nơi này.”
Nghe đến đây, Thanh Duy xác nhận lại với bà: “Ý bà là, từ khi cửa tiệm này xảy ra án mạng thì bị bỏ hoang mấy năm, mãi tới ba tháng trước, có một quả phụ nơi khác đến muốn mở tiệm, sau đó mở quán rượu tên Chiết Chi cư này?”
“Đúng thế.”
Thanh Duy hồ nghi: “Có nghĩa quán rượu này chỉ mới khai trương chưa đến ba tháng, nhưng sao bây giờ lại không có ai?”
Bà lão nói: “Cô nương hỏi chính xác đấy.
Nên mới nói chỗ này có tà ma mà! Hơn hai tháng trước, cửa tiệm vừa khai trương, ban đầu kinh doanh khá ế, nhưng có lẽ nhờ quả phụ ủ được rượu ngon, dần dà cũng có khách đến chỗ cô ta mua rượu, thậm chí ông chủ ở Đông Lai Thuận cũng thỉnh thoảng đến mua mấy bình, nói là có vài đại quan quý nhân thích.”
“Cứ tưởng cuối cùng chỗ này cũng hết tà ma, cô xem chúng tôi buôn bán thế này, ai mà chẳng muốn các cửa hàng xung quanh được yên ổn? Có lần con dâu lớn nhà tôi bảo, nếu người ta đã mở tiệm ở đây, vậy tức là hàng xóm với nhà ta, hay đi mua một bình rượu làm thân.
Đợi đến lúc về, cô đoán xem nó nói gì? Nó nói ấy, tuy quả phụ bán rượu che hơn nửa mặt, nhưng đứng gần vẫn có thể nhận ra là mỹ nhân, cực kỳ xinh đẹp! Một người đàn bà xinh đẹp như thế, tự mình mở quán rượu, chỉ e sẽ gặp họa.”
“Mà đúng là họa tới thật, chừng hơn mười ngày trước, buổi tối tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng động, tới hôm sau sang nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng quả phụ ở Chiết Chi cư đâu nữa.”
“Không thấy?” Thanh Duy ngạc nhiên.
“Đúng là không thấy.” Bà lão gật đầu, “Không chỉ thế, mà trong một đêm, cô ta với số rượu của mình đồng thời bốc hơi, y hệt ma quỷ.”
“Cô nói xem có phải có tà ma không? Những người sống trong con hẻm này như chúng tôi sợ lắm, quả phụ kia đẹp như vậy, giờ nghĩ lại, ai biết nàng ta có phải là người không? Cô nhìn cái ổ khóa đồng treo trước cửa tiệm đi,” Bà lão vừa nói vừa chỉ cho Thanh Duy nhìn, “Do người trong hẻm chúng tôi góp bạc tới miếu xin đấy, nói là có thể trấn áp trừ tà.”
Thanh Duy nhìn theo hướng bà lão chỉ, trên khóa đồng có hoa văn mây lành, đúng là giống như đã được làm phép.
Bà lão đã kể hết những chuyện mình biết, có hỏi thêm cũng không hỏi được gì, Thanh Duy cám ơn bà rồi rời đi.
Nhưng nàng không đi xa, nhân lúc bà lão không để ý, nàng đi vòng về, tung người nhảy vào sân nhà Chiết Chi cư.
Khoảng sân không lớn, ngoài lớp bụi bám thì ở đây đã được quét dọn sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi rượu thanh ngọt, Thanh Duy nhìn quanh một vòng, đúng như bà lão nói, không để lại bất cứ thứ gì.
Nhưng, nơi đã có người ở tất phải có dấu vết chứ, lẽ nào là yêu ma thật?
Thanh Duy hồ nghi, lại lấy lý do mua rượu để hỏi thăm chủ quán Đông Lai Thuận, mà ông chủ cũng nói y chang bà lão nọ.
Thấy mặt trời đã treo cao, Thanh Duy đành ra về.
Cứ tưởng nghe ngóng được Chiết Chi cư thì sự việc ắt có tiến triển, không ngờ lúc đến tìm, quán rượu lại trống trơn.
Tiết Trường Hưng từng gửi hộp gỗ có liên quan đến Tiển Khâm đài cho Mai Nương giữ, chứng tỏ rất tin tưởng bà ta, nếu Mai Nương biết Tiết Trường Hưng muốn tới Chiết Chi cư thì chắc có lẽ đã thăm dò từ lúc nó còn mở cửa.
Cách tốt nhất bây giờ chính là gặp mặt Nai Nương rồi hỏi cho rõ.
Nhưng vì sự kiện đêm qua, Thanh Duy biết trang viên của Hà Hồng Vân không đơn giản, khó mà lẻn vào.
Vả lại hôm qua nàng đã đóng giả làm kỹ nữ Thì Phương các trà trộn vào, ma ma ở Phong Thúy viện đã trông thấy gương mặt không có vết bớt của nàng, một khi Hà Hồng Vân điều tra ra, dù không nghi ngờ Mai Nương thì cũng sẽ phái người canh chừng các kỹ nữ.
Thanh Duy nghĩ hoài nghĩ mãi, chẳng biết về tới Giang phủ lúc nào.
Một chiếc xe ngựa đang đậu ở đầu ngõ, Đức Vinh ngồi trên xe, vừa trông thấy Thanh Duy, hắn lập tức nhảy xuống: “Thiếu phu nhân đã về rồi.”
Thanh Duy nhìn xung quanh, “Cậu đang đợi tôi à?”
“Vâng, Thái hậu cho triệu thiếu gia vào cung, thiếu gia không đợi thiếu phu nhân mà đã đi gặp Thái hậu trước rồi, dặn tôi bao giờ thiếu phu nhân về thì đưa người vào cung.”
Hôm trước mới vào cung mà, sao giờ lại triệu kiến nữa?
Thanh Duy đứng tần ngần nơi đó, Đức Vinh chắc cũng nhận ra thắc mắc của nàng, bèn nói: “Thái hậu thương thiếu gia, nghe nói thiếu gia gặp chuyện ở trang viên của Tiểu Hà đại nhân nên mới cho triệu.”
Thanh Duy nghe thế bèn gật đầu, nàng vén rèm lên, ngồi vào trong xe, “Đi nào.”
***
Xe ngựa dừng trước Tây Hoa Môn như thường lệ, Thanh Duy xuống xe, thái giám đứng đón trước cửa cung lại là Tào Côn Đức và Đôn Tử.
Tào Côn Đức nhìn thấy Thanh Duy thì cười bảo, “Giang tiểu gia nói thiếu phu nhân sẽ đến trễ, tôi đoán cũng chừng lúc này thôi, thiếu phu nhân cẩn thận dưới chân, có bậc thềm.”
Thanh Duy gật đầu: “Đa tạ công công đã nhắc nhở.”
Quãng đường đi từ Tây Hoa Môn đến cung Tây Khôn khá dài, Tào Côn Đức là đại hoạn quan, có lão dẫn đường, chẳng ai dám tới gần.
Thanh Duy đi theo lão, thấy trước sau không có người mới hạ giọng nói: “Cám ơn nghĩa phụ đã giúp con tối qua.”
“Cám ơn cái gì.” Tào Côn Đức không ngoảnh đầu, vẻ mặt bình thường, chỉ có môi cử động, “Con làm tốt lắm, còn biết lấy cớ cưới thay để tiếp cận Giang gia.”
Thanh Duy nói: “Lúc trước do con lo lắng quá, lo Vệ Quyết nghi ngờ mình nên mới muốn nhanh chóng rời kinh.
Nhưng nếu ngẫm kỹ, kỳ thực con đã là người bị khoanh đỏ trên lệnh truy ngã, còn gì ổn thỏa hơn việc trốn trong thâm trạch phủ viện? Nghĩa phụ có ơn với con, con không thể cứ thế mà bỏ chạy.”
Nghe nàng nói vậy, Tào Côn Đức thong dong bảo: “Nghĩa phụ biết con là đứa trẻ ngoan mà.”
Thanh Duy thấy lão có vẻ đã lại tin tưởng mình, bèn thử thăm dò: “Chỉ tiếc Thanh Duy đã phụ kỳ vọng của nghĩa phụ.
Nghĩa phụ bảo con điều tra Huyền Ưng ti, con sốt ruột quá, mới thành hôn ba ngày đã thử thâm nhập vào Huyền Ưng ti, ngặt nỗi nội nha canh phòng quá nghiêm, con không tìm được gì, lại vì tự ý trà trộn vào các kỹ nữ ở Thì Phương các mà bị đưa đến trang viên của Hà Hồng Vân, tối hôm qua xém chút nữa đã bị hắn ta bắt được.”
Tào Côn Đức cũng đã nghe nói về chuyện ở trang viên của Hà Hồng Vân, nếu không vì sao Thái hậu lại cho triệu Giang Từ Chu vào cung.
“Bây giờ Huyền Ưng ti ra sao không quan trọng, nghĩa phụ có chuyện quan trọng hơn muốn giao cho con.”
“Xin nghĩa phụ cứ nói.”
Có vẻ chuyện lần này rất quan trọng, Tào Côn Đức dừng bước.
Lão cúi người xuống, đôi mắt híp già nua nhìn chằm chằm Thanh Duy: “Nghĩa phụ hỏi con, con đã thấy gương mặt thật của phu quân hiện tại của mình chưa?”
Thanh Duy nghe thế, con tim hẫng một nhịp.
Tào Côn Đức đang nghi ngờ Giang Từ Chu sao?
Thanh Duy nói: “Chưa thấy, y nói hồi đó bị lửa làm phỏng mặt, không thích tháo mặt nạ, con và y chỉ mới kết hôn mấy ngày, y chưa chịu thẳng thắn.”
Tào Côn Đức nghĩ một lúc, lại hỏi: “Thế mấy ngày con ở Giang gia, Giang Từ Chu hay Giang Trục Niên có gì khác thường không?”
Tính ra cũng khá nhiều, không nhắc tới chuyện Giang Từ Chu thoạt nhìn hồ đồ nhưng thực chất lại rất sắc bén, thì chỉ riêng Giang Trục Niên, rõ ràng nàng cưới thay nhưng ông ta chấp nhận quá dễ dàng, tuy ngoài mặt hai cha con hay ồn ào nhưng có cảm giác không thân thiết, rồi có người hầu trong phủ nữa, đám đầy tớ toàn gọi Giang Từ Chu là “thiếu gia”, nhưng không dưới một lần Thanh Duy nghe bọn hầu hay cận vệ của Giang Từ Chu gọi y là “công tử”.
Đương nhiên gia nhân thân cận có nhiều cách gọi chủ cũng không lạ, song nếu đặt dấu hiệu này kỳ lạ này chung với các dấu hiệu khác thì sẽ thấy rất khả nghi.
Thanh Duy nói: “Con mới tới mấy hôm, chỉ nghĩ cách thăm dò Huyền Ưng ti nên không để ý những chuyện ấy cho lắm, hình như...!cũng không có gì khác thường?”
Nói xong, nàng lại hỏi tiếp nghi ngờ lúc nãy: “Sao thế, nghĩa phụ nghi ngờ thân phận Giang Từ Chu có gì kỳ lạ ư?” Nàng dừng lại, đoạn nói tiếp, “Nghĩa phụ cho rằng y là ai?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...