“Trương Vong Trần? Vì sao ngôn quan Ô Đài* như hắn lại che giấu bằng chứng giúp chúng ta?”
(*Ô Đài tức Ngự Sử Đài.)
Chương Hạc Thư nói: “Ngươi chớ quên ngày xảy ra binh biến Chi Khê, Trương Vong Trần đã vào núi trước tất cả mọi người, sau đó hang động phát nổ, đường lên núi bị đá chặn, hắn đã chờ sẵn trên sườn núi, chỉ cần muốn giúp thì đương nhiên có cách…”
Chương Hạc Thư dừng lại, có lẽ vì Chương Đình cũng bị trọng thương vì giành giật tội chứng, ông ta không muốn nói ra chuyện Trương Viễn Tụ đã giấu tội chứng gì.
Thấy Chương Hạc Thư không nói tiếp, Nhan Vu cũng không hỏi thêm.
Nhưng những điều ấy không đủ để an ủi gã, một khi đã làm nhất định sẽ để lại manh mối, huống hồ lệnh điều binh mà Chương Hạc Thư dùng để uy hiếp Khúc Bất Duy là do gã đi xin Xu Mật Viện, lỡ như còn manh mối nào đó chưa xóa sạch, lỡ như Khúc Ngũ gia ngây ngô lại nhận ra manh mối ở lệnh điều binh, không cho ai tiêu hủy nó thì sao? Nhưng Nhan Vu không tiện hỏi ra, vì nếu hỏi đồng nghĩa với việc không tin tưởng Chương Hạc Thư, gã nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng nuốt hết những chuyện khẩn cấp vào bụng, phụ họa Chương Hạc Thư: “Có điều lúc này Quan gia lại tỏ thái độ quá bình thường.
Trong vụ án mua bán hạn ngạch này, Hàn Lâm nên là phía bị kiểm tra đầu tiên, mà điều tra Hàn Lâm tức là điều tra lão thái phó, có lẽ Quan gia cảm thấy kẻ sĩ trong kinh biểu tình quá nhiều, nếu lão thái phó bị vấn tội, kiểu gì bọn họ cũng tạo phản.
Quan gia sợ không kiểm soát được tình hình nên định việc lớn hóa nhỏ, thời gian trước còn ám chỉ Tam Ti bỏ qua Hàn Lâm.
Chính việc này đã khiến Tiểu Chiêu vương ngày nào cũng đến bộ Lễ kiểm tra thẻ bài gì đó.”
Chương Hạc Thư nói: “Ngươi chớ xem thường hoàng đế của chúng ta, thái độ của y trong việc điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài còn kiên quyết hơn Tiểu Chiêu vương.
Ngươi tưởng chỉ cần một vị vương gia khác họ như Tạ Dung Dữ dẫn đội quân của Thiên tử đến Lăng Xuyên tra án thì trong triều không ai phản đối? Ít nhiều cũng có người ở Ngự Sử Đài hay hai bộ Binh Lễ ngầm dâng tấu can gián, ngươi không thấy sóng gió là bởi vì đã có y ngăn chặn giúp Tiểu Chiêu vương.
Đã đến bước này chắc chắn y sẽ không dừng lại, nhưng tại sao không điều tra Hàn lâm? Là vì lão thái phó đức cao vọng trọng? Hay vì chuyện sĩ tử biểu tình? Không phải, y là vì tiên đế.” Chương Hạc Thư nói, đưa tay vỗ ngực, thở dài một tiếng, “Tiên đế có thẹn trong lòng.”
“Năm Hàm Hòa thứ mười bảy, 13 bộ Thương Nỗ xâm lăng, văn võ toàn triều chủ hòa, đến lúc sĩ tử trầm mình mới có trận chiến sông Trường Độ.
Lòng trung thành son sắt của các sĩ tử là điều chắc chắn, nhưng ta hỏi ngươi, các đại quan chủ hòa có thật sự vì sợ mà không chiến? Trong bọn họ lẽ nào không ai khuyên nhủ từ tận đáy lòng, dưới tình hình ấy, chiến tranh thật sự tốt hơn cầu hòa ư? Nếu không vì sao sau đó lại có sĩ tử phản đối xây dựng Tiển Khâm Đài? Đáng tiếc tiên đế không nghe, tiên đế bị lời lẽ nhiệt huyết làm lóa mắt, ông ấy…”
Chương Hạc Thư còn chưa nói hết thì lão quản gia đi vào bẩm báo: “Lão gia, Lỗ Tam ở tiệm tơ lụa phố Đông đến, nói lụa khói mềm mà phu nhân đặt ở tiệm đã hết, có thể đổi sang loại khác được không?”
Chương Hạc Thư nói: “Là người mình cả, bảo hắn vào mà thưa.”
Một lúc sau, lão quản gia dẫn một người hầu mặc áo vải thô đi vào, người này dáng cao lưng thẳng, vừa thấy Chương Hạc Thư, lập tức thưa: “Chương đại nhân, người của Hoàng hậu nương nương nhắn gửi, hỏi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”
Người hầu này chính là người từng nhận được ân huệ của Chương Hạc Thư, là thị vệ ở cửa cung hỗ trợ chuyển tin ra ngoài.
Nhưng Chương Nguyên Gia không biết hắn, người gửi tin ắt hẳn là Chỉ Vi.
Chương Hạc Thư nhíu mày, “Hoàng hậu bảo ngươi đến?”
“Bẩm Chương đại nhân, Hoàng hậu nương nương cảm thấy tiền triều có vẻ bất ổn mà không thăm dò được tin tức, một tháng qua sống trong cảnh bất an, Chỉ Vi cô cô sợ sẽ ảnh hưởng đến long thai nên đã tiết lộ chuyện tiểu nhân là người đưa tin.
Nương nương nghe xong… cũng không trách Chỉ Vi cô cô, chỉ bảo nàng ấy nhắn hỏi trong nhà có bình an không.”
Chương Hạc Thư nghĩ ngợi, “Ngươi hãy trả lời trong nhà vẫn ổn, bảo Hoàng hậu đừng lo…”
“Chương đại nhân!” Tinh thần vừa mới ổn định của Nhan Vu lại lần nữa lung lay, “Bây giờ chúng ta có ai ổn đâu! Không ai ổn hết! Tôn Sóc biết ngài muốn Hoàng hậu yên tâm dưỡng thai, không cần lo lắng về ngài, nhưng ngộ nhỡ… ngộ nhỡ xảy ra chuyện, Hoàng hậu đột ngột nhận được tin dữ thì sao có thể chịu nổi? Chỉ sợ nàng cũng sẽ bị liên lụy! Nếu Hoàng hậu đã để Chi Vi hỏi, chứng tỏ nàng cũng không quan tâm tai mắt ngài cài cắm bên cạnh, dù là tránh nặng tìm nhẹ, chúng ta cũng nên nói cho nàng biết tình hình hiện tại, chưa nói việc có thêm trợ lực, mà một khi chúng ta không tiện hành động, nói không chừng có vài lời hoặc vài tin tức, vẫn có thể thông qua Hoàng hậu nương nương chuyển ra ngoài kinh! Ngài đã quên chuyện thẻ bài sĩ tử rồi sao?”
Thấy Chương Hạc Thư do dự, Nhan Vu tiếp tục khuyên nhủ: “Chương đại nhân, Quan gia có tình với Hoàng hậu, chưa kể Hoàng hậu đang mang long thai, nàng chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Cuối cùng Chương Hạc Thư cũng bị thuyết phục, ông ta thở dài một hơi: “Cũng được!”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, khi giọt sương vẫn còn vương trên lá, cánh cửa thư phòng Giang gia bật mở.
Trước đó Kỳ Minh đã được người gửi tin tới, vừa vào thư phòng, hắn lập tức trình lên một phong thư, “Bẩm Ngu hầu, đã có thông tin về thẻ bài của sĩ tử rồi.” Sau đó hành lễ với Thanh Duy, “Thiếu phu nhân.”
Trong khi Tạ Dung Dữ đọc thư, Kỳ Minh trình bày: “Phía bộ Lễ nói tuy không thể phục chế thẻ bài của sĩ tử lên đài năm xưa, nhưng có thể thay đổi chế ra dạng gần giống.
Cử nhân Lăng Xuyên năm Hạm Hòa thứ 17, tiến sĩ năm Chiêu Hóa đầu tiên và cử nhân Trung Châu năm Chiêu Hóa thứ 7, thẻ bài của họ đều khắc cùng một dạng hoa văn.”
Năm xưa khi xây dựng Tiển Khâm Đài, triều đình đã tuyển chọn tổng cộng 157 sĩ tử.
157 người này sẽ nhận được thẻ bài do cục Đúc ấn của bộ Lễ đặc chế, nó tượng trưng cho sĩ tử lên đài, bởi vì thẻ bài không thể phục chế nên đó là thứ độc nhất vô nhị.
Nhưng kỳ quặc ở chỗ, khi Tạ Dung Dữ điều tra Tưởng Vạn Khiêm, ông ta đã nói vì không muốn ông ta tiết lộ chuyện mua bán nên Khúc Bất Duy đã cho ông ta hai thẻ bài trống, bảo là đợi bao giờ xây xong Tiển Khâm Đài, hứa cho ông ta hai hạn ngạch lên đài, lấy thẻ bài trống này làm chứng.
Nếu thẻ bài của sĩ tử không thể phục chế thì cục Đúc ấn chắc chắn sẽ không làm dư, vậy rốt cuộc thẻ bài trống này từ đâu ra?
Chính vì điều đó nên Tạ Dung Dữ mới cùng bộ Lễ khẩn cấp điều tra.
Còn có một suy nghĩ nhưng y chưa nói.
Thủ đoạn của Khúc Bất Duy quá ghê rợn, xảy ra chuyện là trực tiếp giết người biệt khẩu, vụ huyết án ở núi Trúc Cố là thí dụ, cho nên việc sử dụng thẻ bài trống không giống phong cách của Khúc Bất Duy, trái lại giống thủ đoạn của Chương Hạc Thư hơn, huống hồ việc tái xây dựng Tiển Khâm Đài cũng là do Chương Hạc Thư đề xuất.
Chỉ cần chứng minh những thẻ bài này từ tay Chương Hạc Thư mà ra, chứng thực ông ta là đồng bọn với Khúc Bất Duy, khi đó triều đình sẽ có bằng chứng tróc nã ông ta.
Thư của cục Đúc ấn viết khá đơn giản, chỉ nói đổi thẻ bài của cử nhân, tiến sĩ thay đổi thành thẻ bài trống cho sĩ tử lên đài, cứ thế vàng thau lẫn lộn.
Tạ Dung Dữ xem xong, hỏi Kỳ Minh: “Bộ Lễ nói thế nào?”
Kỳ Minh đáp: “Bộ Lễ biết đây là bí mật nên tạm thời chưa công bố, chỉ nhờ thuộc hạ đến xin chỉ thị của Ngu hầu là liệu có thể cử Huyền Ưng vệ đến các nơi như Trung Châu, Lăng Xuyên thu thập thẻ bài có cùng kiểu hoa văn để kiểm chứng được không?”
Tạ Dung Dữ nhanh chóng quyết định: “Được, bảo Vệ Quyết lập tức tới doanh trại triệu tập nhân sự.”
Rồi y nói với Thanh Duy: “Ta đến nha môn đã.” Lại lệnh Đức Vinh chuẩn bị xe ngựa, cấp tốc đi tới thành Tử Tiêu.
Bấy giờ cũng chẳng còn quá sớm, xe ngựa dừng trước cửa cung thì cũng sắp giờ Thìn, vậy mà điện Tuyên Thất vẫn đang trong buổi chầu, thị vệ ở cửa cung vừa thay ca, có vài người thấy Tiểu Chiêu vương thì bước lên bái kiến: “Chiêu vương điện hạ.”
Tạ Dung Dữ mắt nhìn phía trước, đi thẳng đến Huyền Ưng Ti.
Các thị vệ đến cửa cung phía tây giao ban với thị vệ trực đêm, một người trong đó sực nhớ chuyện gì, báo với thị vệ trưởng: “Xem trí nhớ của thuộc hạ kìa, phía Nội Thị Tỉnh nói phải dọn sạch mái ngói ở cửa lầu trước mùa đông, đề phòng tuyết đọng quá dày, chúng ta canh chừng ở đây, bây giờ tạp dịch vẫn chưa tới, có cần đi hỏi không?”
Trưởng thị vệ khoát tay, ra hiệu hắn đi đi.
Thị vệ này lập tức đi ra sau cửa cung, vẫy tay với một thái giám đang quét tước, hạ giọng rỉ tai.
Thái giám siết chặt chổi, đáp lại một tiếng “đã rõ”, sau đó chạy thẳng vào cung như có việc cấp bách.
Hắn là người thấp kém nhất trong cung, di chuyển qua lại chẳng khác nào u hồn ban ngày, không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn, xem hắn như vết rêu trên tường, hạt bụi dưới chân, không muốn tới gần.
Nên khi bất cẩn va vào Chỉ Vi, hắn sợ tới mức quỳ sụp xuống, “Cô cô tha mạng, cô cô tha mạng.”
Trong thâm cung, Hoàng hậu nương nương có tiếng lương thiện hiền lành, do đó vị cô cô hầu hạ nàng cũng rất hiểu lí lẽ, nàng không ghét bỏ thái giám thấp hèn trước mắt mà gọi hắn đứng dậy, dịu dàng nói, “Đừng sợ, ta không trách ngươi đâu.
Mà ngươi đấy, sao lại hớt ha hớt hải vậy, có chuyện gì à?”
***
Cửa điện Nguyên Đức mở rộng, Chỉ Vi đến Thái Y Viện lấy thuốc an thần đã về, nàng nhìn cung nhân đi tới đi lui thì biết Chương Nguyên Gia đã dậy, bước đến cửa tẩm điện, nhận lấy bát thuốc từ tay cung nữ, dặn: “Để ta hầu hạ, các ngươi ra ngoài cả đi.”
Đợi các cung nhân rời đi, Chỉ Vi đặt chén canh lên bàn, chạy ào tới trước giường của Chương Nguyên Gia, quỳ dưới đất, nức nở nói: “Nương nương, xảy ra chuyện rồi! Lão gia bị oan bị cách chức tạm thời, Đại thiếu gia cũng gặp nạn trọng thương, ngài mau cứu nhà mình đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...