Nghe bẩm báo xong, Tạ Dung Dữ lập tức nhíu mày, gọi Kỳ Minh theo mình đến điện Chiêu Doãn.
Thanh Duy là người ngoài mà lại lẻn vào cung trốn, vậy chắc hẳn đã đặt cược hoặc y hoặc trưởng công chúa đang ở điện Chiêu Doãn.
Cái thai của Hoàng hậu đã lớn nên trưởng công chúa hỗ trợ chưởng quản lục cung, gần như đêm nào cũng ở cung cấm, tối nay điện Chiêu Doãn vô chủ, một khi Tào Côn Đức dẫn cấm vệ quân đến lục soát, Thanh Duy chắc chắn không thể trốn được.
Nha môn lục bộ cách điện Chiêu Doãn khá xa, nếu ngồi kiệu thì nhanh mấy cũng mất nửa canh giờ.
Tạ Dung Dữ bước đi như bay, vừa chạy tới điện Chiêu Doãn thì cấm vệ quân cũng từ trong đi ra.
Trưởng cấm vệ quân vừa trông thấy y, vội vàng tiến tới bái kiến: “Điện hạ.”
Tạ Dung Dữ sầm mặt, “Đã có chuyện gì?”
“Hồi bẩm điện hạ, mạt tướng nhận được tin có kẻ tặc xông vào điện Chiêu Doãn, để đảm bảo an nguy cho người trong cung, buộc lòng tiến hành lục soát.” Trưởng cấm vệ quân đáp, đoạn lùi một bước hành đại lễ, “Chuyện khẩn cấp nên mạt tướng không kịp bẩm báo cho điện hạ và trưởng công chúa, lát nữa nhất định sẽ tới chỗ Quan gia nhận phạt, mạt tướng chỉ làm tròn chức trách, mong được điện hạ thông cảm.”
Tạ Dung Dữ thấy trưởng cấm vệ quân có vẻ áy náy, đoán có lẽ hắn chưa bắt được người, song vẫn hỏi: “Đã tìm được chưa?”
“Chưa ạ, nhưng đề phòng kẻ tặc xảo trá, mạt tướng đang định tìm nơi khác.”
Kỳ Minh nói: “Lục cung phòng bị nghiêm ngặt, làm gì có chuyện kẻ tặc tự tiện xông vào? Dù Điện Tiền Ti nhận được tin thì cũng phải tra xét trước, ngộ nhỡ chỉ là tin nhảm, vô duyên vô cớ khiến lục cung hốt hoảng, hôm nay kinh động tới điện hạ, chẳng lẽ hôm khác muốn kinh động đến Quan gia và Hoàng hậu nương nương hả?”
Kỳ Minh xuất thân từ Điện Tiền Ti, có quen biết với vị trưởng cấm vệ quân này, Hắn là người ôn tồn dễ chịu, đâu mấy khi nghiêm nghị như vậy, trưởng cấm vệ quân biết hắn đang nhắc nhở mình Chiêu vương điện hạ không vui, thế là thành khẩn tạ tội, nói rằng sau khi trở về nhất định sẽ kiểm tra nguồn tin rồi đưa người rút lui.
Cấm vệ quân vừa đi, Kỳ Minh nói: “Thuộc hạ sẽ dẫn người đi tìm thiếu phu nhân ngay.”
Tạ Dung Dữ lại bảo: “Không cần, nàng ấy đã đi rồi.” Chỉ mới đấy thôi mà y đã hiểu ra ẩn ý đằng sau hành động lần này của Thanh Duy, căn dặn, “Phái người đến Điện Tiền Ti, bắt kẻ đã tung tin lại đây.”
Hành tung của Thanh Duy ở ngoài cung đã bị bại lộ, trốn vào cung là để tránh thị vệ truy đuổi, nàng tuy to gan nhưng rất thận trọng, nếu không chắc y ở điện Chiêu Doãn thì trọng phạm như nàng hẳn không thể ở lại lâu được, chắc chắn nàng đã dùng cách gì đó, biết tối nay điện Chiêu Doãn không có người nên đã rời đi trước khi cấm vệ quân đến lục soát.
Hơn nữa, nói thẳng ra Võ Đức Ti chính là nha môn giữ cổng, cổng thành Tử Tiêu, bốn cổng thành bên ngoài, thậm chí cửa ải gần kinh đô cũng do bọn họ trông coi, không lẽ bọn họ tập trung binh lực truy lùng trọng phạm thì không cần làm việc khác nữa sao? Thanh Duy trốn một lúc, Võ Đức Ti không tìm được người, tất nhiên sẽ rút lui.
Tạ Dung Dữ rời cung, vừa bước lên xe ngựa thì sực nhớ ra một chuyện, vén rèm dặn Kỳ Minh: “Tìm vài người quen cũ của ngươi ở Điện Tiền Ti, bảo bọn họ lấy lí do ‘báo tin nhầm’ để cầm chân Võ Đức Ti.”
Xe ngựa thẳng tiến Giang phủ, Tạ Dung Dữ nắm chặt quạt tre trong tay, hai mắt khép lại, dựa vào vách xe trầm tư.
Đầu năm nay Giang Trục Niên đảm nhiệm chức Viên Ngoại lang ở bộ Lễ, vừa vào xuân đã đến Khanh Minh, Ninh Châu mở học phủ, chỉ là, dù Giang Trục Niên đã rời nhà nhưng chắc chắn Tiểu Dã sẽ biết y đang ở Giang gia chờ nàng.
Nàng một thân một mình không có chỗ trú ở kinh thành, chỉ cần Võ Đức Ti rút lui, kiểu gì nàng cũng sẽ tới Giang phủ.
Xe ngựa nhanh chóng dừng trước cửa phủ, Đức Vinh nghe thấy động tĩnh bèn chạy ra đón, thấy Tạ Dung Dữ thì ngạc nhiên, “Sao tối nay công tử về sớm thế, tiểu nhân còn định đến cửa cung đón…”
Còn chưa nói hết câu, Tạ Dung Dữ đã đáp một tiếng ngắt lời, rảo bước lướt qua hắn, vội vã đi về Đông viện.
Đức Vinh đang định đuổi theo thì sực nhận ra điều gì đó, lập tức dừng bước, đồng thời cũng cản lại hội Triêu Thiên và Lưu Phương vừa tới.
Đông viện im lìm, trong phòng cũng chẳng thắp đèn, Tạ Dung Dữ chắc chắn Thanh Duy đang ở đây, vội đẩy cửa phòng ra, gọi nhỏ, “Tiểu Dã.”
Trong phòng không ai trả lời
Nương theo ánh trăng trăng bạc dịu dàng, hai mắt quen dần với bóng đêm, có thể phân biệt được hình dáng của mọi vật trong nhà, quả nhiên trong phòng không có ai.
Tạ Dung Dữ đang định sang viện bên tìm thì đúng lúc này có tiếng động vang lên từ sau cửa sổ.
Tạ Dung Dữ ngớ người, sải bước đi tới, giật mở khung cửa, gió thu ùa vào, cô gái đang trèo cửa sổ lập tức va vào y, nàng mặc áo đen, suối tóc buộc đuôi ngựa phất phơ trong làn gió đêm, vẻ mặt sửng sốt như thể không ngờ y lại mở cửa nhanh như vậy.
Tạ Dung Dữ bật cười: “Sao không vào cửa chính mà lại trèo cửa sổ?”
Cửa sổ chạm trổ như một khung tranh cổ, đóng khung chàng công tử anh tuấn, đã lâu không gặp, nụ cười ấy còn dịu dàng hơn cả ánh trăng, Thanh Duy ngơ ngác, nhất thời chẳng nói nên lời.
Thực ra Thanh Duy đã về từ một khắc trước, đã có bài học bị Tào Côn Đức bán đứng một lần, làm gì có chuyện nàng để bị bán lần hai? Ra khỏi Đông xá nhưng nàng không đi xa mà nấp gần đấy, chỉ cần trưởng công chúa hoặc Tiểu Chiêu vương có ở điện Chiêu Doãn, chắc chắn Đôn Tử sẽ không mật báo, vì cho dù có dẫn cấm vệ quân đến thì họ cũng không dám lục soát cung điện, ngược lại, nếu Đôn Tử báo tin, như vậy chứng tỏ tối nay không có ai ở điện Chiêu Doãn.
Thanh Duy đợi một lúc, quả nhiên Đôn Tử lật đật chạy ra, Thanh Duy nhanh chóng quyết định, lập tức rời khỏi thành Tử Tiêu.
Võ Đức Vệ ở ngoài cung cũng đã rút lui hơn phân nửa, Thanh Duy quay về Giang phủ song không dám vào bằng cửa chính, thứ nhất nàng lo Võ Đức Vệ đột ngột quay đầu, thứ hai, chắc là do tâm trạng càng gần nhà càng hồi hộp lo sợ, nào có nương tử nào như nàng, quan nhân mới lên kinh nửa tháng đã đuổi theo bằng được.
Thế là nàng múc nước giếng ở sân sau, rửa sạch lớp hóa trang trên mặt, vừa mới rón rén đi dưới cửa sổ thì nghe thấy tiếng bước chân từ trong sân vọng tới, có người đẩy cửa gọi Tiểu Dã.
Nhẽ ra nàng nên đáp lại, nên đi vào từ cửa chính như y nói, nhưng nàng lại quá hồi hộp, vô thức nhảy cửa sổ, để bây giờ đối diện với y gần trong gang tấc, Thanh Duy ngơ ngác gọi: “Quan nhân.”
Lần trước khi vội vã từ biệt ở Chi Khê, nàng cũng gọi một tiếng như vậy.
Hai chữ ấy theo gió thu rót vào tai, chạm vào tim Tạ Dung Dữ.
Không biết có thần lực gì mà mỗi lần nàng gọi đều khiến lòng y rạo rực râm ran.
Tạ Dung Dữ không đáp, vươn tay ôm eo nàng, cúi mặt xuống.
Tựa làn gió mát mẻ ngày thu chạm vào vò rượu ủ bụi đã lâu, dải lụa đỏ trên vò nhẹ bay, hương rượu hòa quyện cùng gió thu ôm trọn thân mình, biến thành mỹ tửu ngất ngây.
Trong mỹ tửu có mật ong dịu nhẹ, nhưng sao nồng độ vẫn còn mạnh quá, theo bờ môi y rải hoa vén liễu nơi nàng, rượu càng lúc càng nồng, nồng đến mức dù ngồi trên bệ cửa nàng cũng phải vòng tay ôm y để giữ thăng bằng; nồng tới nỗi nàng gần như chẳng nghe thấy tiếng gió thét gào, bên tai chỉ còn lại hơi thở ngày một nặng nề của nhau
Cuối cùng Tạ Dung Dữ cũng buông nàng ra, tựa vào trán nàng, giọng hổn hển đượm ý cười, “Tối nay nương tử có tiện không?”
Nhưng chẳng đợi nàng trả lời, y đã bế nàng lên ôm vào nhà.
Y biết nàng dám đến cửa tìm mình thì tất nhiên đã tính toán ngày rồi.
Trong phòng không một tia sáng, gió đêm xóa nhòa đường nét mọi vật, Thanh Duy nằm trên vai Tạ Dung Dữ, khẽ đáp: “Nhưng ta vẫn chưa tắm…”
Tạ Dung Dữ đặt nàng lên giường, áp người xuống, chạm môi vào trán nàng rồi lần xuống mí mắt, “Ta cũng chưa, đợi lát nữa tắ.m chung…”
Gió lùa qua cửa thổi vù vù, cả phòng ngủ như chìm xuống đáy hồ, xung quanh gợn sóng trong veo.
Bỗng Thanh Duy cảm thấy mình như đóa hồng dại sắp nở vào lúc bình minh, trút bỏ cánh hoa tàn, bung nở nụ mới giữa màn đêm u ám; lúc lại cảm thấy mình như biến thành chú chim nhỏ trong dãy núi Thần Dương, mây đen giăng khắp trời, lôi kiếp giáng liên tục, cơn mưa xối xả dội nàng ướt sũng, buộc lòng cởi bỏ lớp áo ngoài, hóa thành chim loan mọc ra đôi cánh mới đầy sắc màu.
Và nụ hôn của y như chứa đựng ma lực thần kì, từng chiếc hôn rơi làm dịu bớt sự sợ hãi trước khi thiên kiếp đến.
Nàng vươn tay nắm chặt vai y.
Nàng từng nói mình không sợ đau, dù là đao phủ cũng chưa chắc khiến nàng nhíu mày.
Song lần này lại khác, như cánh chim xanh chờ đợi kết quả phán xét của thiên đình, như đóa hồng dại sắp sửa chào đón tia nắng chói chang nhất trong hai mươi năm qua, lại giống như năm ngoái lúc nàng ngồi đây, cũng là nơi này, chờ một đôi tay cầm gậy như ý vén khăn trùm đầu.
Nụ hôn ướt át nóng bỏng rơi lên vành tai nàng, say mê gọi nàng: “Tiểu Dã…”
Rồi sau đó thiên kiếp đã đến.
Chắc chắn sẽ đau, sự chờ đợi căng thẳng khiến nàng lo lắng không thôi, thậm chí có một khoảng thời gian đầu óc trống rỗng kéo dài, cứ như nàng đang đứng giữa đồng tuyết mênh mông.
Thấy nàng run rẩy, Tạ Dung Dữ lại chẳng đành lòng, nhẹ nhàng gọi: “Nương tử.”
Một lúc sau, Thanh Duy mới ậm ờ đáp lại, nàng gom góp thần hồn tan tác, hé mở mắt, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, nàng kéo cổ y xuống, hôn lên khóe môi y.
Tạ Dung Dữ thở dài một hơi.
Vừa dứt tiếng thở dài, mưa xuân rơi trong khoảng giường khép rèm, mưa trút xối xả, sóng vỗ thủy triều dâng, dâng cao vô tận bao phủ cả đêm thu, nhấn chìm kinh thành nơi nàng lặn lội ngàn dặm đường xa đến tìm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...