Hà Hồng Vân không ngờ Giang Từ Chu lại đồng ý nhanh đến vậy, hắn chà tay nghĩ ngợi, “Chuyện này ấy, nếu được thì càng nhanh càng tốt.
Chỉ là ta cũng hiểu, Tử Lăng huynh mới nhậm chức, mà hai con lừa đầu gỗ Vệ Quyết với Chương Lộc Chi lại không dễ đối phó…”
“Chuyện này có xá gì.” Giang Từ Chu cười cười, đoạn chỉ lên trời, “Ta đức hạnh thế nào Quan gia biết rõ, ngoài uống rượu chỉ biết hưởng lạc, bảo ta đến quản Huyền Ưng ti mà Quan gia chẳng mảy may lo, còn điều thêm hai trăm người ở Điện Tiền ti sang Huyền Ưng ti theo ta.
Giờ ta đã có người trong tay, tới khi ấy tha hồ điều lệnh, để người của ta đổi ca canh giữ hầm đồng, rồi sẽ giao các kỹ nữ cho huynh.
Huynh thấy ngày mai có được không?”
“Ngày mai?”
Hà Hồng Vân trố mắt ngạc nhiên, Giang Từ Chu còn trong giai đoạn tân hôn, chí ít cũng nên trì hoãn vài hôm chứ.
Hà Hồng Vân còn định khách khí đôi câu, nhưng đúng là hắn gấp lắm rồi.
Có vẻ Giang Từ Chu đã nhận ra sự ngập ngừng ở hắn, bèn nói: “Huynh đừng cảm thấy áy náy, ta đồng ý giúp huynh là có điều kiện.”
Hà Hồng Vân nói ngay: “Tử Lăng cứ việc nói.”
“Mai Nương ở Thì Phương các có tuyệt kỹ điệu múa cành mai, nghe bảo có thể nhảy múa trên cành mai vào trời đông tuyết lạnh, hoa mai rơi, tuyết phất phơ, nhưng cành vẫn nguyên.
Về sau bà ta có truyền tài nghệ cho không ít người, nhưng không một ai nhảy đẹp bằng, có điều bây giờ bà ta già rồi, lui xuống sân khấu không múa nữa, mà ta lại muốn tân nương được thưởng thức một điệu múa cành mai thực thụ.”
Hà Hồng Vân nghe thế thì lại phân vân.
Nhưng người đang ở trong tay Giang Từ Chu, kiểu gì cũng không cho phép hắn cò kè, buộc lòng gật đầu: “Được, nếu người đến trang viên chỗ ta, vậy vào trận tuyết đầu của mùa đông năm nay, ta nhất định sẽ để bà ta múa cho Tử Lăng xem.”
Giang Từ Chu nói tiếp: “Trang viên của huynh nổi danh hai thứ, thứ nhất là cao lương mỹ vị tên “Ngư Lai Tiên”, ta muốn ăn thử; thứ hai là “Mỹ nhân vịn cành”, ta cũng muốn nhìn thử.
Phù Hạ cô nương vang danh một thời lại đổ bệnh mấy năm, sợ rằng ta không có nhãn phúc ấy, nhưng nay có Phù Đông cô nương mới tới, không biết liệu có được diễm phúc ấy không?”
“Chuyện này lại dễ ấy mà!” Hà Hồng Vân đáp ngay, “Tối mai tại hạ mở tiệc ở trang viên, mấy người bạn của Tử Lăng, công tử Từ gia này, Tiểu Ngũ gia ở Khúc gia này, cả Trâu Bình nữa, hắn mới thăng chức làm Hiệu úy của Tuần Kiểm ti, mai cũng sẽ tới.
Thực ra cũng tính gửi thiệp mời Tử Lăng, ngặt nỗi sợ quấy rầy tân hôn của huynh.
Vậy quyết định thế nhé, tối mai huynh tới chung vui, đến lúc ấy dù là “Ngư Lai Tiên” hay Phù Đông, chỉ cần Tử Lăng muốn thử muốn gặp, ta sẽ để huynh được tận hứng!”
Giang Từ Chu bèn bảo: “Huynh cũng nói là ta mới thành thân còn gì, tối mai không được rồi.
Còn về Ngư Lai Tiên, thế này đi, ngày mai ta sẽ bảo Triêu Thiên tới trang viên của huynh đem về, tiện bề làm quen mặt, mai mốt có rảnh nhất định sẽ ghé.”
Ý rằng, muốn thường xuyên qua lại.
Hà Hồng Vân trêu: “Cứ tưởng sau vụ Tiển Khâm đài thì Tử Lăng đã học phép tắc mấy năm rồi mà.
Không ngờ đấy, thành thân rồi mà vẫn còn phong lưu thế à.”
***
Tảng sáng tinh mơ ngày hôm sau, Thanh Duy vẫn chưa thức, bên cạnh sột soạt động tĩnh rất khẽ.
Giang Từ Chu rón rén xuống giường, sang phòng nách rửa mặt.
Thanh Duy cảnh giác mở mắt, cách tấm rèm, thấy Giang Từ Chu đang đứng trước bình phong mặc quần áo, áo đen ôm tay thêu hoa văn chìm đại bàng, khoác ngoài áo bào màu tím, đeo thắt lưng xanh, là quan phục của Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti.
Nhìn bộ trang phục ấy, lẽ nào hôm nay y định đến nha môn?
Bọn họ mới thành thân, triều đình cho nghỉ bảy ngày, đấy là thiên ân, theo lý mà nói, nếu công vụ không gấp thì không cần tới nha môn.
Lẽ nào Huyền Ưng ti có việc gấp cần y?
Thanh Duy đang nghĩ miên man, chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Giang Từ Chu đã mặc xiêm y, đi lại gần giường.
Thanh Duy lập tức nhắm mắt lại.
Một lúc sau, tấm rèm đung đưa nhè nhẹ, hình như Giang Từ Chu vén rèm lên.
Thanh Duy có thể cảm nhận được y đang nhìn mình, nàng không biết y nhìn cái gì, nhưng y đứng trước giường rất lâu..
Phải một lúc sau, Giang Từ Chu mới nhẹ nhàng buông rèm, cửa phòng kêu cái *két* mở ra rồi khép lại.
Thanh Duy nằm trên giường một canh giờ, mãi tới khi trời sáng choang thì nàng mới đứng dậy.
Lưu Phương Trú Vân ở phòng ngoài nghe thấy tiếng động, bèn đẩy cửa đi vào: “Nô tì đã rót nước và chuẩn bị bữa sáng cho nương tử rồi ạ.”
Thanh Duy hỏi: “Sao không thấy quan nhân đâu?”
Lưu Phương thưa: “Sáng nay thiếu gia bảo có việc gấp nên đã đến nha môn, phải quá trưa mới về, trước khi đi còn dặn chúng nô tì không được ồn ào làm phiền nương tử.”
Quả nhiên là đến Huyền Ưng ti.
Thanh Duy nói: “Sao đi vội thế, đã ăn sáng chưa?”
Trú Vân và Lưu Phương nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Chưa ạ, Đức Vinh đưa thiếu gia đi, có lẽ sẽ dùng bữa trên đường.”
Thanh Duy lại nói: “Chàng đang trong kỳ nghỉ cơ mà, coi như ăn sáng rồi đi, nhưng còn bữa trưa thì sao? Phòng bếp ở phủ ta có chuẩn bị gì không?”
Dù đang nghỉ phép, nhưng cả cái Huyền Ưng ti to đùng như vậy, đâu thiếu một miếng ăn của Đô Ngu hầu.
Song Trú Vân là người thông minh, thấy Thanh Duy hỏi thế, nàng lập tức nhận ra ẩn ý trong câu.
Nàng ta mới nghĩ, thiếu gia và nương tử đang trong kỳ tân hôn, không nỡ xa nhau một khắc nào, thế là cười trả lời: “Có ạ, nô tì sai người chuẩn bị liền đây, nương tử muốn sai hạ nhân đưa đi, hay là… đích thân đưa sang đấy?”
Thanh Duy giả vờ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Để ta tự đi.”
***
Người hầu trong phủ đánh xe chở Thanh Duy tới nha môn, trên đường ghé ngang phường rượu Cốc Ninh, Thanh Duy còn mua thêm một bầu La Phù Xuân.
Sở quan Huyền Ưng ti nằm ngoài cửa cung thứ ba, đi vào cửa nách bên cạnh Đông Hoa Môn, thị vệ gác cổng kiểm tra thẻ bài.
Nơi đây không được xem là cấm cung, cơ quan hành chính của các bộ trải dài, gia quyến của quan viên tứ phẩm trở lên được phép vào thăm, song bình thường đều để người hầu trong phủ tới, vì phần lớn các nữ quyến sẽ bị chặn lại ngoài cửa nách vặn hỏi, lấy đủ lý do từ chối.
Thị vệ hôm nay biết Giang Từ Chu mới kết hôn, thành thử cũng không làm khó Thanh Duy.
Thanh Duy đến ngoài sở quan của Huyền Ưng ti, một Huyền Ưng vệ người cao to, trông trẻ tuổi đi ra đón, người này tự xưng là Kỳ Minh, kính cẩn gọi Thanh Duy một tiếng “phu nhân”, nói: “Một canh giờ trước đại nhân cho gọi Vệ Chưởng sứ cùng Chương Hiệu úy vào phòng họp, hiện tại vẫn chưa họp xong, để tiểu nhân vào thông báo giúp phu nhân một tiếng.”
Thanh Duy nhìn hắn, áo bào Huyền Ưng ti trên người mới cóng, có vẻ là người mới.
Thanh Duy bèn bảo: “Không cần, ta chỉ đến đưa cơm thôi, chờ là được rồi.”
Kỳ Minh vâng dạ, dẫn Thanh Duy vào gian phòng nằm sâu trong công đường, dâng trà lên rồi lui xuống.
Tào Côn Đức đã kể qua với Thanh Duy, trách nhiệm của Huyền Ưng ti vốn nằm ở ngoại nha, ngoại nha mới là nơi làm việc, công đường của bốn bộ thuộc Huyền Ưng ti (bao gồm Hiêu bộ, Diều bộ, Si bộ và Chuẩn bộ) và phòng họp của cấp trên là Đô Ngu hầu và Đô Kiểm điểm đều ở ngoại nha.
Ngoại nha hành sự khá nhẹ nhàng, nhưng nòng cốt thật sự của Huyền Ưng ti lại là nội nha, thí dụ như hầm đồng có tiếng xấu vang danh chẳng hạn, nó được xây ở tít sâu trong cùng nội nha.
Cho nên, vào tới ngoại nha của Huyền Ưng ti rất dễ, nhưng muốn vào nội nha, nhất là từ khi Vệ Quyết chấn chỉnh lại Huyền Ưng vệ, thì khó như lên trời.
Thanh Duy uống hớp trà, thảo sẵn lý do rồi đội mũ lên, đẩy cửa ra, bảo với Kỳ Minh là ngồi một chỗ thấy mệt, phớt lờ vẻ khó xử của hắn ta mà tiến thẳng tới nội nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...