Dịch: Phong Thanh
Mã Dương nghe thấy “sáu tài khoản full cấp full đồ” thì đã bái phục đến sát đất.
Mã Dương cũng chơi (Fantasyland – Vùng đất kỳ bí) nhưng đến bây giờ cũng chỉ là dân gà.
Người tên Bao Húc này, chính là một nhân tài thật sự!
Đại thần lão làng trong trò chơi!
Thế nhưng cậu ta lại nhìn mức lương đãi ngộ.
“Nhân vật kinh người thế này, mày cho người ta một tháng 3.000 tệ sao? Còn thấp hơn tao nữa à? Này cũng quá ít đi? Lỡ người ta giữa đường đổi nghề thì làm sao?” Mã Dương lo lắng.
Bùi Khiêm ho hai tiếng: “Sẽ không, nhân cách tao đã thu hút được người ta rồi.”
Bùi Khiêm đang nghĩ, lần sau tăng lương, nếu có thể cho toàn bộ nhân viên đều tăng thì tiền trong tay hắn sẽ lại chi ra nhiều thêm.
Đúng, hoàn hảo.
Tuy lương nhân viên thấy không nhiều, mỗi người cũng chỉ ba đến năm ngàn, nhưng tích tiểu thành đại, một tháng chi ra cũng là một khoản lớn.
Nếu không vì sao công ty nào cũng ra sức ép lương của nhân viên, mỗi khi tuyển dụng đều ép giá, mà khi tăng lương chỉ tăng một, hai trăm tệ.
Nghe Bùi Khiêm giảng giải xong, Mã Dương đột nhiên cảm thấy Bùi Khiêm đáng tin hơn trước rất nhiều.
Mở công ty, tuyển người, những chuyện khó như vậy nhưng Bùi Khiêm không chỉ hoàn thành sớm, mà còn làm rất tốt!
Moi móc được một đám nhân tài bị mai ột, hơn nữa mức lương đều ở tầm hợp lý.
Đúng là hoàn thành bài thi rất xuất sắc!
“Vậy, khi nào chúng ta bắt đầu làm việc?” Mã Dương không thể chờ đợi thêm được nữa.
Bùi Khiêm nhìn xem lịch.
“Nói nhiều không bằng hành động, ngày mai đi!”
…
Hoàng Tư Bác nhận chức mấy ngày nay, cảm thấy như đang trên mây.
Ngày ấy, Bùi Khiêm nói với anh ta thông qua phỏng vấn, thật đúng không thể tin nổi, chỉ lo sợ gặp phải công ty lừa đảo.
Nhưng nghĩ đến chuyện gặp được trưởng phòng của mình ở dưới sảnh tiếp khách, Hoàng Tư Bác biết về làm việc sẽ bị lão Lưu gây khó dễ.
Vì vậy, Hoàng Tư Bác quyết đoán nghỉ việc.
Nghỉ việc cũng không có bị giữ lại, dù sao Hoàng Tư Bác cũng chỉ là chân chạy việc vặt không quan trọng, một người như thế, mỗi năm đều có một nhóm mới tốt nghiệp đại học, lão Lưu không hề lo lắng sẽ không tìm được người sai vặt.
Lão Lưu thậm chí còn không hỏi Hoàng Tư Bác sau khi nghỉ việc sẽ đi đâu.
Dù biết Hoàng Tư Bác đi phỏng vấn công ty Đằng Đạt, nhưng lão Lưu cơ bản không hề nghĩ đến phương diện này.
Ngay cả lão Lưu kinh nghiệm đầy mình cũng không được chọn, loại nửa vời như Hoàng Tư Bác làm sao có thể thông qua phỏng vấn được.
Lão Lưu chắc chắn không tin điều đó.
Cầm tờ giấy nghỉ việc, Hoàng Tư Bác đàng hoàng nhận chức tại Đằng Đạt.
Sau đó, ngày làm việc đầu tiên, anh ta cảm thấy rất nghi ngờ về cuộc sống này.
9 giờ sáng đi làm, 5 giờ chiều tan tầm.
Vậy một ngày làm việc gì?
Cái gì cũng không làm!
Bùi Khiêm thân thiết hỏi thăm anh ta, sau đó bố trí cho anh ta nhiệm vụ.
Chơi game!
Chơi thể loại nào, không giới hạn!
Chơi ra sao, không ràng buộc!
Hoàng Tư Bác chưa từng gặp công ty kiểu này.
Ở công ty trước, giám đốc ra lệnh cấm chơi game.
Giờ làm việc không thể chơi!
Nguyên nhân rất đơn giản, công ty game không phải là công ty chơi game, là công ty sản xuất game.
Chơi game tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, vì vậy rất nhiều công ty game đều cấm nhân viên chơi game, có công ty còn cá biệt hơn, không cho phép nhân viên chơi game của chính công ty mình làm ra.
Đây không phải vô lý sao?
Không được chơi trò chơi của mình làm ra, vậy làm sao sửa?
Thế nhưng chuyện cá biệt này dĩ nhiên vẫn xảy ra, còn được xác nhận chính xác.
Cho nên khi đến Đằng Đạt, Hoàng Tư Bác cảm thấy như mộng du.
Công ty game 5 giờ chiều tan làm, có ai thấy chưa?
Người ngồi bên cạnh vị trí làm việc của Hoàng Tư Bác là Bao Húc.
Tuổi tác cụ thể không rõ lắm, nhưng nhìn đường mép tóc, rất có thể đây là một vị tiền bối.
Tất nhiên, nếu nói vị trí làm việc cạnh nhau nhưng thực tế hai người cách nhau rất xa, khoảng ba, bốn mét.
Hết cách rồi, văn phòng công ty quá bự.
Hoàng Tư Bác vốn rất kinh hoảng, nhưng nhìn thấy Bao Húc chơi game mất ăn mất ngủ thì cảm thấy rất xấu hổ.
Nhìn đi, đây mới là một nhân viên chân chính, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ!
Ông chủ ra nhiệm vụ, chơi game, sau đó vị này miệt mài chơi game!
Hoàng Tư Bác đã có lúc vô tình liếc nhìn tài khoản (Fantasyland – Vùng đất kỳ ảo) của Bao Húc.
Một tài khoản full cấp, cùng một bộ trang bị max cấp, tùy tiện chọn một nhân vật đều có nguyên bộ trang bị.
Không biết Bao Húc có mấy cái tài khoản như vậy.
Hoàng Tư Bác cảm thấy thái độ làm việc của bản thân quá hời hợt.
Sếp bố trí nhiệm vụ chơi game, nhưng chính anh ta lại không thể toàn tâm toàn ý chơi game!
Vậy sao mà được!
Vị tiền bối này lại là một tấm gương rất tốt, đáng để học tập.
Vì thế, Hoàng Tư Bác cũng bắt đầu liều mạng chơi game.
Khỏi phải chê, máy vi tính cấu hình cao cấp, kết hợp với hai màn hình siêu nét loại chuyên dùng để thi đấu game, bàn phím cơ, con chuột… Một bộ máy này dùng để trải nghiệm game thật hết xảy, quá trâu bò rồi.
Khi vào game chuyện gì cũng mặc kệ, trước tiên phải chỉnh hiển thị hình ảnh phải rõ nét nhất.
Cảm giác này chỉ có thể diễn tả hai chữ, thoải mái!
Đến 5 giờ chiều, Hoàng Tư Bác căn bản không ý thức đến giờ tan làm, bởi vì ngoài trời vẫn còn sáng choang, vẫn là ban ngày.
Bùi Khiêm hô khản cả họng mới đuổi mọi người ra khỏi văn phòng, khiến cho tất cả bọn họ trở về nhà nghỉ ngơi.
Lúc trước, Hoàng Tư Bác thường tăng ca đến 12 giờ đêm. Bây giờ lại tan làm lúc 5 giờ, anh cảm thấy khó mà thích ứng được với ánh sáng mặt trời vẫn còn chiếu bên ngoài.
Luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó!
Sau đó anh mới biết được, toàn công ty cũng chỉ có một người có đặc quyền có thể ở lại văn phòng sau 5 giờ chiều.
Đó chính là Bao Húc!
Điều này khiến Hoàng Tư Bác càng kính nể Bao Húc thêm mấy phần, cũng lấy Bao Húc làm chuẩn.
Quả nhiên, chỉ có nhân viên ưu tú thực sự mới có thể được Bùi tổng tán thành, đạt được quyền lợi tăng ca!
Nhất định mình phải học hỏi tiền bối Bao Húc nhiều hơn nữa, sớm ngày đạt được sự tán thành của Bùi tổng!
Lúc mới đi làm hai ngày, Hoàng Tư Bác cảm thấy rất hoang mang.
Nhưng rất nhanh lại tìm thấy mục tiêu phấn đấu cùng với ý nghĩa làm việc.
Hai ngày này, Hoàng Tư Bác đã dần thích ứng sinh hoạt ở đây, càng thêm hy vọng với tương lai.
Không biết vì sao, quá khứ luôn cảm thấy cuộc sống của bản thân là một người thất bại, làm kiểu gì cũng không thấy nhiệt tình.
Còn bây giờ, nhìn hàng cây xanh sát cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, Hoàng Tư Bác đột nhiên cảm thấy bản thân còn có thể đánh trận năm trăm năm nữa!
…
“Mọi người thả lỏng một chút nào, tôi có một việc muốn tuyên bố.”
Bùi Khiêm đi tới khu làm việc, cao giọng nói.
Tất cả nhân viên đều đồng loạt nhìn hắn.
Bùi Khiêm nói rõ: “Trải qua một thời gian chuẩn bị, hầu hết mọi người cũng đã bắt nhịp được với công việc, rất tốt!”
“Tiếp theo, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu giai đoạn khua chiêng gõ mõ, nghiên cứu phát minh, hy vọng mọi người có thể cùng nhau nỗ lực, cùng nhau tạo nên một trò chơi hay!”
“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chính thức khởi công!”
Bùi Khiêm vừa dứt lời, Tân Hải Lộ là người vỗ tay đầu tiên.
Những người khác sửng sốt một chút, lập tức cũng dồn dập vỗ tay.
Hoàng Tư Bác vỗ hăng hái nhất.
Chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến rồi!
Bắt đầu giai đoạn nghiên cứu phát minh đầy nỗ lực!
Đến đây đi, chế độ 996, mau tới ăn ta đi nào!
- -
Chế độ 996 chính là 9 giờ sáng bắt đầu làm việc, 9 giờ tối mới nghỉ, mỗi tuần làm việc 6 ngày, tổng cộng mỗi tuần làm việc 72 tiếng.
- -
Hoàng Tư Bác rất bài xích chế độ 996, nhất là ở công ty cũ!
Anh cho rằng đây là một hiện tượng cực kỳ ghê tởm, dùng để bóc lột nhân viên rất vô tình!
Còn ở đây, anh ta có được môi trường làm việc rất sung sướng, tiền lương hậu hình, đãi ngộ đầy đủ, càng khiến anh thêm ngưỡng mộ ông chủ của mình, ngưỡng mộ đồng nghiệp rất nỗ lực…
Vì vậy mà Hoàng Tư Bác cảm thấy chế độ 996 này cũng có thể tiếp nhận nổi!
Không phải chỉ là chế độ ác ma thôi sao, mau hành ta nào!
Ta chịu được!
Bùi Khiêm nghiêm túc, hai tay đập một tiếng, tiếng vỗ tay cũng dừng lại.
Mọi người đầy mong chờ nhìn Bùi Khiêm, chờ đợi hắn sai bảo.
“Được rồi, để ăn mừng ngày mai chính thức khởi công, ngày hôm nay đến đây thôi, mọi người tan tầm được rồi.”
Bùi Khiêm rời khỏi đầu tiên!
Hắn đi hai bước, bỗng sực nhớ điều gì, quay người lại.
“Ngày hôm nay là thứ sau, tan làm sớm, ngày mai ngày mốt là ngày nghỉ, thứ hai… Ồ, thứ hai là lễ độc thân, lễ độc thân cũng phải nghỉ!”
“Kỳ nghỉ ba ngày này, muốn làm gì thì làm cái đó, có người yêu thì dẫn người yêu đi chơi, không có người yêu thì đi tìm người yêu, đều làm chuyện nên làm!”
“Đừng để tôi bắt được các người tăng ca, ai dám tăng ca, trừ tiền lương! Tan làm, tan làm rồi, mau nghỉ!”
Hoàng Tư Bác: “…”
Anh ta nhìn đồng hồ trên tay.
Bây giờ mới 3 giờ chiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...