Tiêu Phong quỳ trên đất liên tục chịu đòn, răng cắn chặt lấy vành môi đến rớm máu, nhưng tuyệt nhiên không buông một tiếng kêu gào. Đến đòn roi thứ hai trăm, thiếu phụ loáng thoáng thấy gân tay Tiêu Phong nổi lên, quát:
- Không được vận khí công!
Tiêu Phong nghe nói lập tức thả lỏng chân khí. Sự thật, chàng cũng không nhận ra mình đang vận công để làm giảm bớt cơn đau xuất phát từ trên vai và đang lan dần xuống thắt lưng.
Gần một khắc trôi qua mà Triệu Khâm chỉ mới đếm tới số hai trăm chín mươi chín.
Nhưng chỉ với bấy nhiêu đòn cũng khiến Tiêu Phong thay đổi thần sắc thật đáng sợ, hai vai chàng run rẩy, toàn thân mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả y phục. Chàng khẽ nhăn mặt, vẻ như đang oằn oại trong trận đòn roi, khiến cho ai nhìn thấy cũng tưởng chừng chàng không đủ sức chịu đựng nổi cơn đau nữa.
Khi Triệu Khâm đếm đến số bốn trăm rưỡi, lưng Tiêu Phong đã đẫm máu, sắc mặt cũng nhợt nhạt, trông chàng không còn cầm cự được bao lâu.
Nữ thần y thấy Tiêu Phong như thế lòng nàng đau khôn tả được. Lúc này, thiếu phụ đã không còn khống chế nàng. Nữ thần y mấp máy môi, thiếu phụ ghé tai vào miệng nàng. Nữ thần y khóc lóc đến chẳng còn có thể thốt nên lời, nàng thều thào một câu hầu như câm lặng:
- Tôi xin cô… bảo họ dừng tay đi…
Thiếu phụ cười lên thành tiếng, ngắt lời nàng.
Đòn gậy tiếp tục giáng xuống, Tiêu Phong cắn môi đến bật máu, mồ hôi trên trán chàng đổ xuống từng hạt lớn. Trong một lần đòn roi từ bên phải giáng xuống khiến chàng suýt nữa đã gục xuống đất, may thay Tiêu Phong kịp thời chống tay lên đùi nên gượng dậy.
Thiếu phụ đứng chếch sau lưng nữ thần y giương mắt nhìn Tiêu Phong đang tiêu hao rất nhiều chân khí quan trọng. Hai mắt thiếu phụ trắng dã vô cảm, khi nàng thấy sức lực Tiêu Phong gần như kiệt quệ mà vẫn cầm cự được đến gần năm trăm trượng, nhếch môi:
- Khá lắm.
“Bốn trăm tám mươi chín… bốn trăm chín mươi…” tiếng của Triệu Khâm không ngừng vang lên.
Hàm Trường đứng cạnh Triệu Khâm, hoàn toàn nín lặng. Hàm Trường nhìn Tiêu Phong mình mẩy đầy máu, nén tiếng thở dài. Từ trước tới nay, Hàm Trường chưa từng thấy người nào sống sót qua năm trăm trượng. Tiêu Phong có thể chống chọi đến chừng ấy, quả thật đã sở hữu công phu hàm súc vô cùng thâm hậu, chẳng những vậy, chừng như tiềm lực nhiệm mầu phát sinh trên người chàng. Hàm Trường nhìn bốn người đang vây quanh Tiêu Phong, Hàm Trường còn lạ gì bốn người này, bốn người được cân nhắc đến hàng đương gia của Hồng Hoa hội, hẳn nhiên võ công phải thực phi thường, lực đả thương đương nhiên cũng phải lớn hơn người khác. Thêm vào đó, mấy khúc trượng rất dài và lớn, đòn đánh kèm theo dĩ nhiên rất mạnh.
Triệu Khâm đếm gần tới số bảy trăm, trên lưng Tiêu Phong da thịt đã rách toét ra tự khi nào. Mà chàng bị thương thì tất nhiên là máu chảy. Thương thế càng nặng thì máu chảy càng nhiều. Máu đã nhuộm đỏ những mảnh vải còn dính lại trên mình chàng. Máu hòa với mồ hôi, tuôn như một dòng nước, một thứ nước hồng hồng, loãng loãng, chảy ròng ròng và ứ đọng thành vũng, chiếm trọn một khoảnh đất bên trong vòng vây. Tiêu Phong lãnh những ngón đòn như chẳng thể nào mạnh hơn, những ngón đòn mạnh khủng khiếp như búa thiên lôi liên miên giáng xuống. Máu của chàng chảy ra đến sắp sửa cạn dòng. Dáng vẻ xác xơ, mớ tóc rối bù, y phục rách rưới xốc xếch trông chàng chẳng khác nào một kẻ hành khất lang thang sống lây lất trên đường đời vô định. Mỗi một cử động của chàng là làm máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Máu bắn đi song không thể ráo khô được bởi vì nó tiếp nối từ người chàng chảy ra và thấm ướt da thịt như cũ. Nhìn chàng tơi tả như vậy, còn đâu cái phong độ hào hoa, cái dáng vẻ của một nam nhân đã làm rung động biết bao nhiêu con tim thiếu nữ?
Thời khắc chầm chậm trôi qua.
Tiếng Triệu Khâm đếm đều đều, khi này đếm gần tới số tám trăm.
Nữ thần y tiếp tục khóc lóc thảm thiết khi nàng nhìn thấy Tiêu Phong không còn nhiều thời gian nữa, khí lực mất, máu lại ra nhiều, trông chàng có vẻ như không thể nào chi trì được lâu hơn.
Quả thật trông Tiêu Phong tơi tả quá, dường như chẳng còn có thể nhận dạng ra chàng nữa. Chiếc áo màu bạch kim chàng đang mặc trên người rách nát, từ mảng to tới mảng nhỏ, có mảng đứt hẳn và rơi đi mất, có mảng còn dính lại lất phất theo đà xoay chuyển của đòn roi. Tóc chàng xõa dài, bay loạn thành rối tung, mồ hôi và máu đổ ra như tắm, mặt mày xanh rờn, hơi thở ngắn và đôi mắt trắng nhợt.
Thiếu phụ vừa nhếch môi cười vừa xem cảnh thuộc hạ của nàng thay phiên nhau dùng đòn roi tra tấn. Ấy vậy mà, nàng hãy cứ như con dã thú, hãy còn điên tiết, trong lòng vẫn chưa cảm thấy hả giận. Đôi mắt thiếu phụ bốc lửa, nàng nhìn nơi nào cũng thấy rực lên một màu hồng, màu của máu. “Phải!” Nàng phải khơi dòng máu của kẻ thù này, khi nào máu của y chảy đến giọt cuối cùng, lòng nàng mới lắng dịu được. Thực ra, ban đầu nàng rất muốn dùng một kiếm chém chết y, nhưng nàng lại cảm thấy làm vậy e rằng quá dễ dãi đối với y, nên nàng bắt y phải trả một cái giá thật đắt, gần mười năm trôi qua, nhưng trong tâm trí nàng chưa một lần lãng quên trận giết người đẫm máu ở Thiên sơn.
Thiếu phụ thích thú nhìn bốn đương gia như bốn tên thợ săn tà ác, tuy thừa sức hạ gục con thú nhưng vẫn muốn đùa dai với nó, khiến nó đau đớn tột độ như nhìn một trò tiêu khiển.
Lại nói tới khi này thần trí Tiêu Phong vô cùng mơ hồ, đến độ chàng không còn thấy được chung quanh bốn đương gia đang múa tít trường côn, quét đòn roi loạn xạ vào chàng nữa. Mấy trăm ngọn đòn vừa qua có làm chàng đau, nhưng đó cũng không làm chàng cảm thấy đau bằng nghĩ đến nữ thần y có thể sẽ mất mạng. Lúc chàng thấy nữ thần y bị thiếu phụ khống chế, đấy mới chính là nỗi đau đớn nhất trong đời chàng. Khi thiếu phụ dùng nữ thần y để uy hiếp chàng, chàng đành phải nằm dưới sự kiểm soát của thiếu phụ, phải liên tục tuân theo lời sai bảo. Chàng không thể chọc giận thiếu phụ, càng không thể đánh trả, thế nên, cho dù mắt có nổ lửa, thân có giận run lên, thì chàng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Vì nếu chẳng may nữ thần y có mệnh hệ gì, cuộc đời chàng sẽ trở thành vô nghĩa, vắng nàng rồi, đời chàng chỉ còn lại một nỗi trống rỗng vô biên.
Tuy thần trí Tiêu Phong mơ mơ hồ hồ, nhưng chàng vẫn có thể hình dung được nữ thần y đang bật khóc nức nở. Chàng thấy thân người nhỏ nhắn của nàng run rẩy. Với giọng yếu ớt, chàng nghe nàng gọi vọng ra:
- Đừng đánh nữa… xin các người… xin cô… bảo với họ đừng đánh huynh ấy nữa...
Thiếu phụ không đáp lời nữ thần y, cũng không lưu ý đến nàng. Nữ thần y lại nhìn sang Hàm Trường, nhưng Hàm Trường cũng không phản ứng. Thật sự Hàm Trường cũng chưa từng nhìn thấy người nào bị chảy nhiều máu mà vẫn còn có thể cầm cự được đến thế này bao giờ.
Nữ thần y nhìn Hàm Trường một chút nàng dùng ánh mắt tràn đầy ủy khuất nhìn sang Triệu Khâm. Nhưng khi con người bất lực thì dù phẫn uất dâng cao đến chín tầng xanh cũng cầm thừa, nữ thần y càng phẫn uất, nàng càng tự làm khổ lấy mình, không kể cái việc gây thích thú thêm cho Triệu Khâm.
Tiêu Phong chịu được tới hơn chín trăm đòn, bên tai chàng vẫn còn nghe nữ thần y khóc lóc thảm thiết. Chợt nàng bảo:
- Huynh đừng cố gắng cầm cự nữa, đừng lo cho muội, đánh lại họ đi…
Tiêu Phong hít thở không khí một cách khó khăn, tuy nhiên đôi mắt dịu dàng nhìn nữ thần y, như cố trấn an nàng: “Ổn thôi, ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua…”
Tiếng của Triệu Khâm vẫn đều đặn vang lên, từng tiếng một đập vào tai nữ thần y. Xen lẫn với âm thanh đó lại có tiếng đòn roi giáng xuống, tất cả như những mũi tên bắn vào tim nàng. Thêm vào cái vẻ kiêu ngạo oai hùng thường ngày của Tiêu Phong biến mất, để nhường chỗ cho hai mắt khép hờ, trông chàng giống như một người sắp chết. Nữ thần y không kềm chế được nữa, nàng quay người lại giật lấy chủy thủ đang giắt vào thắt lưng thiếu phụ.
Bộp! Thiếu phụ chộp lấy cổ tay nữ thần y.
- Xú nha đầu, mi muốn chết vì hắn?
Thiếu phụ nói, đương nhiên là chẳng cần nhiều sức cũng có thể bẻ quặt cánh tay nữ thần y ra sau lưng nàng.
Nữ thần y thân cô thế yếu, cố gắng vùng vẫy mà không thoát ra khỏi bàn tay thiếu phụ.
- Buông tôi ra! - Nàng nói - Nếu huynh ấy mất đi tôi cũng không thiết sống nữa, hãy để tôi chết đi!
Thiếu phụ mấp máy môi định nói gì đó, Triệu Khâm đã đếm đến số một ngàn.
Thiếu phụ lia mắt nhìn Tiêu Phong, tặc lưỡi:
- Mạng của mi lớn thật!
- Thả nàng ấy ra!
Tiêu Phong thấy thiếu phụ ba lần bốn lượt không giữ lời, chàng nói, và chống tay xuống đất định đứng dậy nhưng những ngón tay chàng phải bấu vào đất để kìm hãm cơn đau rát ở toàn lưng. Thông thường, Tiêu Phong vốn là một tay hào hoa, luôn luôn giữ phong độ, lời ăn tiếng nói vô cùng tao nhã, bình sinh chưa hề thốt to tiếng với ai bao giờ. Nhưng giờ đây chàng quá phẫn uất, thành mất bình thường. Tiêu Phong cất cao giọng, đôi mắt đỏ rực nhìn Hàm Trường nói:
- Các người thật xảo trá!
Giọng Tiêu Phong run run vì cơn đau, và cũng vì quá sức phẫn nộ. Chàng cố giữ thần sắc thản nhiên mà không được, đành gằn từng tiếng một nói tiếp:
- Các. Người…
Tiêu Phong nói đoạn, phải dừng lại mươi giây, nghiến chặt răng nén cơn đau rát trên lưng:
- Các người còn mặt mũi gọi mình là nhân sĩ chánh nghĩa, tứ đại môn phái nữa sao?
Hàm Trường im lặng, thiếu phụ nói:
- Bổn nương lặp lại lần nữa, đối với hàng tiểu nhân đê hèn như mi, bọn ta không cần giữ lời! Hơn nữa, bây giờ không có phi đao trong tay, mi chưa chắc là đối thủ của bọn ta!
- Vậy sao? Các người chắc chắn hay không?
Tiêu Phong nói, rồi dùng hết khả năng còn lại trong mình vực dậy, nhưng do khí mòn lực kiệt, nên hai chân chàng như không còn sức lực bèn buông mình lại chỗ cũ.
- Ha ha!
Triệu Khâm được dịp cười lớn nói:
- Xem ra hắn vẫn còn muốn tam khấu cửu bái chúng ta đó tổng đà chủ!
Những người Phong Võ môn cũng cười khoái trá, chỉ có thiếu phụ và Hàm Trường là không cười. Thiếu phụ thấy Tiêu Phong qua một nghìn trượng vẫn còn sức cử động, không dám khinh suất, vội dùng hai ngón tay thít chặt cổ nữ thần y.
- Thả nàng ấy ra! - Tiêu Phong ngẩng đầu lên nói - Đây là chuyện giữa ta và các người, không liên can nàng ấy!
- Huynh đừng lo cho muội - Nữ thần y nói - Huynh hãy đi đi, hãy mau rời khỏi đây.
Đoạn nàng nói với thiếu phụ:
- Cô có giỏi thì giết tôi đi!
- Câm miệng, xú nha đầu!
Thiếu phụ gầm gừ. Nữ thần y nói:
- Tôi không câm miệng! Huynh ấy nói chẳng sai mà, các người đúng là không quang minh chính đại chút nào, lại dám xưng danh sĩ chính nghĩa, thực tế chỉ là hàng vô liêm sỉ. Không! Các người chính là chẳng còn một điểm nhân tính, tôi khinh thường các người!
Lời của nữ thần y khiến thiếu phụ tím mặt, liền đạp một cú vào sau gối khiến nữ thần y quỳ mọp trên đất.
- Dừng tay! - Tiêu Phong nhìn Hàm Trường, quát nói - Nàng ấy chỉ là một nữ lưu, hơn nữa lại không biết võ công, nàng ấy đắc tội với các người, đã từng giết chết hay đả thương gia quyến các người sao? Ngay cả một cô gái yếu đuối các người cũng không tha. Hơn nữa, các người dùng một cô gái uy hiếp ta không thấy bản thân mình nhục nhã lắm sao?
Thiếu phụ mở to mắt nhìn Tiêu Phong, những hình ảnh đẫm máu hiện về rõ rệt trong đầu nàng, mười năm về trước, ở trong một ngôi miếu dưới chân Thiên sơn... Thiếu phụ nghĩ đến đó nàng cố nuốt nước mắt vào trong, nói trong vô cảm:
- Nhục nhã? Bọn ta làm thế này cũng như năm xưa mi đối đãi Tần cố đà chủ mà thôi, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy! Hạng người như mi, bọn ta không cần thiết đối đãi theo nguyên tắc của một bậc chính nhân quân tử!
Lời của thiếu phụ làm nữ thần y giật mình, quay phắt ra sau mà nhìn.
Thiếu phụ cúi nhìn nữ thần y, gật đầu:
- Phải, cô nghe không sai chút nào, năm đó hắn đã sai Khẩu Tâm và Tô Khất đuổi cùng giết tận cố đà chủ.
Thiếu phụ nói xong, gương mặt vẫn còn đỏ rân sau tấm khăn che, nàng dùng đôi mắt bừng bừng giận dữ nhìn Tiêu Phong nói tiếp:
- Thế nào, sao mi không lên tiếng nữa? Chẳng phải vừa rồi mi bảo bọn ta chính là phường vô loại, thâm hiểm ác độc, còn bản thân mi, là quân tử, là đại trượng phu, dám làm dám chịu ư? Cái gì mà võ lâm có câu: “quân tử chỉ nói một câu, ngựa tốt chỉ quất một roi,” tất cả đều là giả dối!
Thiếu phụ nói tới đây, đôi mắt nhòe lệ không nhìn Tiêu Phong rõ được nữa.
Nữ thần y sững sờ, một loạt lời nói của thiếu phụ chẳng khác chi sấm động trời quang, cả thiên địa vạn vật chừng như bừng sáng trong khoảnh khắc. Nàng còn đang kinh ngạc, thiếu phụ tháo tấm khăn che mặt ném phịch xuống đất.
Nữ thần y nhìn Lâm Tố Đình. Gần mười năm trôi qua, Lâm Tố Đình đã thay đổi nhiều, mặc dù cũng trong trang phục màu tím thẫm như xưa, vạt áo và tóc lồng lộng trong gió. Nữ thần y nhìn sững Lâm Tố Đình một chút nàng đưa mắt nhìn Tiêu Phong, nhưng nàng thấy Tiêu Phong nghe lời nói của Lâm Tố Đình xong nét mặt chàng không có chút gì thay đổi, chàng vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy đều nằm trong dự liệu của chàng.
Nữ thần y hết nhìn Tiêu Phong lại ngẩng lên nhìn Lâm Tố Đình. Trong mười năm qua, nàng không bao giờ nghĩ rằng Tần Thiên Nhân đã chết rồi. Hôm nay, nàng hay tin Tần Thiên Nhân không còn nữa, một phần hồn của nàng như đã chết đi, một nửa phần hồn còn lại, nàng không dám tin vào lời nói của Lâm Tố Đình. Thế nhưng… Bây giờ nhớ lại, phải rồi, khoảng thời gian ở tân giả khố, quả thật có đôi ba lần Tiêu Phong đã nói với nàng những câu không rõ đầu đuôi, như muốn tiết lộ một chuyện nào đó với nàng vậy. Chàng nói những kẻ sinh trưởng trong quan trường, vốn không ai trong sạch cả. Vì danh tiếng và mưu sinh, họ đều phải đánh đổi bằng sự tàn nhẫn và dối trá không ngừng, để giữ trong tay danh tiếng, địa vị, dấn sâu vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi...
Lại nói đến Tiêu Phong tiếp tục giữ im lặng trước những câu hỏi của Lâm Tố Đình. Quả thật năm đó, sau khi Tần Thiên Nhân rời khỏi núi Kỳ Bàn, chàng quả tình đã sai Tô Khất đem quân đuổi theo Tần Thiên Nhân, chủ yếu đoạt hoa lệnh, sau đó khuyên hàng. Tô Khất tìm gặp Tần Thiên Nhân trong một căn miếu dưới chân Thiên sơn, bèn điều động quân đội siết chặt cửa trước và sau. Ngay khi Tô Khất đang lựa lời thuyết phục Tần Thiên Nhân quy hàng triều đình, không ngờ Khẩu Tâm xuất hiện, và… Tiêu Phong không sao quên được lúc Khẩu Tâm trở về trại lính, đã tâu với chàng rằng: “Tàn ác là trường tồn, nhân đạo chỉ là nuôi dưỡng mầm diệt vong, giết rắn phải triệt nọc, đốn cây phải bứng cả rễ, người như Tần Thiên Nhân nhất định không nên lưu lại! Thà phụ đời không để đời phụ ta. Từ nghìn xưa, có bao nhiêu chứng tích cứu nhân, nhân trả oán?”
Tiêu Phong nghĩ tới đây, tiếng thổn thức của nữ thần y kéo chàng về với thực tại. Trong mười năm qua, chàng luôn nghĩ đến ngày hôm đó, dằn vặt. Từ khi hay tin Tần Thiên Nhân chết, chàng đã rất ân hận, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của nàng là chàng cảm thấy bản thân thật có lỗi. Cái cảm giác tội lỗi ấy nó thật khó chịu, thế là, chàng bèn chăm sóc nàng với cả trái tim. Chỉ có cách này, chàng mới có thể chuộc lại lỗi lầm của mình, những gì chàng nợ Tần Thiên Nhân, đời này sẽ trả cho nàng. Tần Thiên Nhân hứa sẽ xây một căn nhà cho nàng bên Tây hồ, để mỗi ngày nàng được thấy mặt trời mọc lên từ mặt nước. Căn nhà bằng gỗ tọa lạc trên bờ hồ phía Tây đối diện với Tô Đề, mỗi lần, mặt trời mọc ở Tây hồ đều sẽ đem đến cho nàng một sự chấn động mới mẻ. Nước hồ, có khi sương khói giăng đầy, có khi sóng gợn lăn tăn, có khi lung linh mờ ảo, có khi trong vắt lặng lờ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, nước hồ bao giờ cũng có diện mạo không giống nhau, mỗi lần mặt trời mọc cũng đều không giống nhau. Tuy chàng chưa thực hiện được giấc mơ đó cho nàng, nhưng chàng đã nhờ Sách Ngạch Đồ vẽ một bức họa thật vừa ý. Cuộn tròn bức họa “Mặt trời lên Tây hồ” mới ra lò thành một cuộn, chàng đem treo trong phòng nàng ở viện thái y. Tiêu Phong nhìn nữ thần y, không biết phải nói như thế nào để nàng hiểu được rằng nàng thực sự là món quà tuyệt diệu mà cuộc sống dành cho chàng. Nếu như bây giờ chàng nói với nàng, chàng đã không làm như Lâm Tố Đình vẫn nghĩ, chàng không hề cho người đuổi theo giết Tần Thiên Nhân, nàng tin không?
Tiêu Phong suy nghĩ và chàng nhìn nữ thần y, nhưng nàng đã sớm quay đi tránh ánh nhìn của chàng. Với thái độ đó của nữ thần y, Tiêu Phong nuốt những lời định nói vào lòng, chàng biết, cho dù bây giờ có giải thích thế nào cũng bằng thừa, người chết đã chết, hơn nữa năm đó chàng thân là nguyên soái, những gì thuộc hạ của chàng làm ra bất kỳ đúng sai chàng buộc phải chịu trách nhiệm.
- Thế nào, mi không còn lời để nói nữa sao?
Tiếng Lâm Tố Đình vang lên khiến cho trong lòng Tiêu Phong như có trăm nghìn mũi tên đâm vào. Chàng không thể giải thích được lấy một lời cho bản thân mình, với Lâm Tố Đình, với Hàm Trường, với những người Phong Võ môn. Ngay cả với người mà chàng yêu thương nhất trên đời cũng không!
Tiêu Phong khẽ chau mày, bộ dạng nom có vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng, chàng cũng gật đầu:
- Phải…
Bằng âm thanh rời rạc, Tiêu Phong mệt mỏi đáp:
- Năm đó... Tần Thiên Nhân là phản đảng của triều đình... đã liên minh với bộ lạc Kha Tất Khắc chống đối triều đình nên cần phải triệt để tiêu diệt.
Từ khóe mắt của Lâm Tố Đình rơi xuống hai giọt nước mắt. Lâm Tố Đình nhìn nữ thần y, gằn giọng:
- Hắn làm tất cả những chuyện đó, một phần cũng bởi do muội, hắn muốn chiếm lấy muội!
Tiêu Phong nhìn nữ thần y nhưng nàng vẫn không nhìn chàng. Tiêu Phong thấy hai vai nữ thần y run lên. Chàng biết nàng đang tuyệt vọng, nàng tuyệt vọng vì trái tim đặt nhầm chỗ, nàng đem lòng tin yêu một người mà người đó làm nàng đau!
Tiêu Phong chậm rãi lắc đầu, chàng định giải thích với nàng, nhưng cuối cùng chàng im lặng. Chàng muốn nói với nàng rằng, không! Không phải! Chàng không phải là người như Lâm Tố Đình đã nói, nhưng chàng biết nàng không tin tưởng vào chàng nữa rồi. Chàng không hề có ý định giết Tần Thiên Nhân. Chàng biết Tần Thiên Nhân là người yêu quý nhất của nàng, nếu chàng giết Tần Thiên Nhân, nàng sẽ đau khổ, chàng không bao giờ muốn làm nàng đau lòng. Lại nữa, Tần Thiên Nhân là một nhân tài hiếm thấy, chàng vô cùng ngưỡng mộ tài năng của hắn. Dựa vào thao tài võ lược của huynh đệ Tần gia, nếu phụng sự cho triều đình chính là phước của lê dân.
– Đấy! Hắn không phủ nhận chính là đã thú nhận! Muội đã rõ rồi chứ?
Nước mắt tiếp tục tuông xuống như mưa, Lâm Tố Đình lấy tay gạt lệ nói:
- Sau trận chiến đẫm máu ở hồi cương, tất cả các huynh đệ Kha Tất Khắc đã chết. Sau cuộc tàn sát đó, ngoại trừ tỷ muội chúng ta, không một ai trong Đại Minh Triều sống sót, những huynh đệ vào sinh ra tử với chúng ta tất cả đều đã hy sinh cả. Thù này, hai tỷ muội chúng ta nhất định phải cùng nhau đồ báo!
Lời vừa dứt, Lâm Tố Đình rút dao giơ lên trước mặt nữ thần y.
- Muội hãy báo thù cho huynh đệ chúng ta!
Nữ thần y chần chờ không cầm con dao, cũng không nhìn Lâm Tố Đình.
Lâm Tố Đình thấy nữ thần y cứ mãi cúi gằm mặt cắm mắt vào đất. Gương mặt Lâm Tố Đình không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn, cặp chân mày cũng chau lại thành một đường thẳng. Cơn giận của Lâm Tố Đình đối với Tiêu Phong vốn không hề thuyên giảm, bây giờ, với thái độ dè dặt của nữ thần y, lại càng giận dữ. Khuôn mặt Lâm Tố Đình từ khi xuất hiện đã lạnh lùng, nay càng thêm cứng ngắc, trên đỉnh đầu nàng như có mây đen bao phủ, giọng nói thậm chí càng trở nên nặng nề hơn bao giờ:
- Muội còn chần chờ gì nữa, hãy mau ra tay giết chết hắn đi!
Sau khi Lâm Tố Đình nói xong, dúi con dao vào trong tay nữ thần y, rồi nắm lấy vai nữ thần y vực nàng đứng lên.
Nữ thần y nghe đôi chân nặng như đeo chì, không làm sao nhấc lên nổi. Lâm Tố Đình đẩy mạnh lưng nữ thần y, buộc nàng bước lại gần Tiêu Phong.
Nữ thần y miễn cưỡng đứng trước mặt Tiêu Phong, phía sau là tiếng nói của Lâm Tố Đình:
- Chỉ có cái chết của hắn là cách duy nhất để các huynh đệ chúng ta an giấc!
Đôi mắt nữ thần y tiếp tục nhòe lệ, nàng không có cách nào phải nhìn xuống Tiêu Phong. Chàng vẫn đang quỳ. Bàn tay cầm con dao của nữ thần y run rẩy, nàng mím chặt môi, mọi thứ bây giờ như đổ dồn lên tấm thân nhỏ bé của nàng vậy, một áp lực vô hình đè xuống làm nàng nghẹt thở. Trong mười năm qua, nàng đã phải trải qua quá nhiều những va chạm vô nguyên cớ ở viện thái y, tân giả khố, phủ bộ hộ, để bây giờ đây, nàng lại bị kéo ngã thêm vào dòng chảy hận thù này.
Nữ thần y nhìn Tiêu Phong qua màng nước mắt, nhủ bụng, oan oan tương báo, dĩ hận miên miên, những chuyện thù hằn này sẽ còn kéo dài bao lâu? Đến bao giờ kết thúc đây? Đối với tình huống của ngày hôm nay nàng vốn không hề tự nguyện chút nào, tất cả những sự chết chóc và tàn sát trong quá khứ, đã cuốn nàng lao vào vòng xoáy hận thù bất chấp ý muốn của nàng, để mười năm qua, nàng không khác chi một hình nộm cho người ta tùy ý điều khiển. Và giờ đây, nàng lại phải làm theo lời của Lâm Tố Đình, thực thi như một cái xác vô hồn.
Tiêu Phong vẫn còn quỳ trên đất, chờ đợi... Trông y phục chàng tơi tả, mà dáng vẻ vẫn thâm trầm không khác thường ngày.
Nữ thần y nhìn Tiêu Phong, không, nàng không còn chịu đựng được điều này nữa, không còn kềm chế được lòng mình. Những tình cảm nồng nàn dành cho chàng tự bao lâu nay, giống như dòng nước lũ phá vỡ con đê ngăn cách, đổ tràn ào ạt như ngọn thác tuôn đổ lan tràn.
Nữ thần y buông chủy thủ, người nàng cũng buông xuống theo. Nàng ôm chầm lấy Tiêu Phong, thật chặt, thật chặt. Trong giây phút đó, không có trời, không có đất, không có vũ trụ, không có triều đình, không có bang hội, không có Lâm Tố Đình, không có Phong võ môn... trên thế giới này, chỉ có một mình chàng! "Chàng," người đàn ông đã chiếm cứ một góc thật sâu thẳm tận đáy lòng nàng, trong linh hồn nàng suốt mười năm nay!
Tiêu Phong cũng ôm lấy nữ thần y, hai người cứ thế ôm lấy nhau, ngỡ như thế giới bên ngoài bỗng nhiên tan biến đi hết, chỉ còn lại cảm xúc cháy bỏng nồng nàn giữa hai người. Bao nhiêu ân oán trong quá khứ cũng không còn quan trọng nữa. Hạnh phúc bắt đầu nảy nở ngay từ giờ khắc này đây, cho đến tận cùng trời đất. Mà nếu trời đất ngay lúc này có sụp đổ cũng không sợ, vì khi hai trái tim đã hòa làm một thì sẽ cùng đưa nhau đi đến tận cùng của vũ trụ.
- Muội...Muội…
Lâm Tố Đình trợn tròn mắt nhìn con dao nằm chỏng chơ trên đất, thốt được hai tiếng. Nữ thần y nói:
- Muội không làm được, muội xin tỷ, đừng ép muội giết huynh ấy...
- Muội đành lòng bỏ mặc cái chết của tất cả những người trong hội, không báo thù cho hai vạn huynh đệ của chúng ta sao?
Lâm Tố Đình lồng lên cắt lời nữ thần y.
Nữ thần y buông Tiêu Phong ra, quay lại nhìn Lâm Tố Đình bằng đôi mắt mông lung tràn đầy nỗi bi thương, và trong sự ngỡ ngàng của Lâm Tố Đình, nữ thần y lắc đầu:
- Hiện tại triều đình không thể thiếu huynh ấy, huynh ấy chết sẽ là mất mát lớn lao của bách tính. Vả lại, đối với muội cũng sẽ là quá sức chịu đựng, muội không nhẫn tâm.
Nữ thần y nói xong quay lại ôm chặt lấy Tiêu Phong, tiếng khóc âm ỉ càng lúc càng thảm thiết.
- Tại sao muội lại trở thành thế này? - Lâm Tố Đình tung hai tay lên trời - Tại sao ta lại có một người muội muội kết nghĩa như mi?
Nữ thần y không trả lời Lâm Tố Đình, nàng vùi đầu vào ngực Tiêu Phong, khóc ròng, nàng không biết phải nói thế nào với Lâm Tố Đình đây? Nàng không biết phải giải thích ra sao? Chỉ biết trái tim, khi nó yêu thật lòng một ai, thì sẽ mãi chỉ có duy nhất bóng hình người đó. Thậm chí, khi tình yêu trao đi cũng không cần nghĩ suy, toan tính. Mặc dù nàng không nói ra nhưng sâu thẳm trong lòng nàng đủ đức tin để tin tưởng năm xưa chàng vì bất đắc dĩ nên mới phải làm thế, hoặc là không phải lỗi do chàng, bởi nàng vẫn cứ tin là chàng không dối lừa nàng. Nhưng dù có thế nào, cuộc sống này vẫn chảy, tình yêu của nàng sẽ vẫn trôi, Thượng Đế để nàng và chàng gặp nhau một lần, để rồi yêu nhau cả đời, nàng sẽ không để chuyện của dĩ vãng làm cho hai người phải lướt qua nhau.
Hàm Trường nhìn Lâm Tố Đình đang nhắm nghiền đôi mắt. Hàm Trường thở dài, chàng hiểu cái cảm giác của Lâm Tố Đình, cái cảm giác tức tưởi trong lồng ngực khiến nàng muốn quỵ ngã. Cả vũ trụ dường như đang quay cuồng sụp đổ trước mắt nàng. Chàng biết, câu nói vừa rồi của nữ thần y khiến cho nàng quá bất ngờ, chỉ có thể sững người lại không biết phải nên đáp trả thế nào?
Lại nói nữ thần y hãy còn ôm lấy Tiêu Phong khóc nức nở, nước ngấn đầy trong mắt, nước mắt làm nhòe đi khiến nàng không nhìn rõ phản ứng từ trên gương mặt chàng, chỉ có thể cảm nhận hai cánh tay rắn rỏi của chàng vòng lấy thân thể nhỏ bé của nàng đang run lên bần bật.
Tiêu Phong ôm lấy nữ thần y, nén tiếng thở dài, nhường chỗ cho ánh mắt dịu dàng, hơi thở của chàng phà vào trán nàng, chàng dùng những ngón tay mát lạnh, nhẹ vuốt mái tóc mềm mại của nàng. Tuy chàng không nói gì nhưng nữ thần y hình như nghe được tiếng lòng chàng. Tiếng đó thổn thức nói với nàng rằng, đời này, chàng chẳng muốn làm một cây to, mà chỉ cần làm một bóng râm đơn giản và tỏa mát cho duy nhất một mình nàng là đủ! Vì cây to đúng là sẽ cho ra rất nhiều bóng mát, nhưng người đứng trú dưới những tán cây to đó cũng không phải duy nhất một người. Và nếu như thế, thì việc sở hữu một bóng râm vừa đủ và đứng ở vị trí duy nhất một mình nàng thì có phải hạnh phúc hơn chăng? Vậy nên, dù chỉ là một bóng râm đơn lẻ, dù chỉ tỏa bóng mát che chở đủ cho một người, chàng vẫn mong muốn người ở mãi bên cạnh chàng là nàng, bởi nàng, là người chàng thật sự thương yêu. Tuy ngày hôm nay lâm cảnh này, nhưng chàng cảm thấy không sầu, không hối hận. Chàng không hề hối hận!
Nước mắt đã vương đầy trên mặt nữ thần y, thấm ướt cả ngực chàng, Tiêu Phong biết nàng yêu chàng, thật sự yêu chàng. Chàng mỉm cười, đây là giây phút tươi đẹp nhất trong đời chàng, chàng muốn vĩnh viễn vẽ nó vào ký ức của mình.
Lại nói Lâm Tố Đình không còn biết phải chửi mắng hay nói nặng nữ thần y thế nào. Lâm Tố Đình ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, ngay sau đó, nàng vụt lại nhặt con dao lên.
Vù! Cây dao đi rất nhanh, hướng vào Tiêu Phong. Trong giây phút ở giữa lằn ranh giới của cái chết và sự sống, nữ thần y tuyệt nhiên không có một chút ý nghĩ cầu sinh. Ngay lúc mũi dao sắp đâm vào cổ Tiêu Phong, nữ thần y bất thần chụp lấy lưỡi dao, máu tràn trề chảy ra từ những kẽ tay nàng.
- Buông ra!
Lâm Tố Đình nói.
- Mau buông ra! Nếu không muội sẽ mất năm ngón tay!
Tiêu Phong cũng nói nhưng nữ thần y lắc đầu, đôi mắt đầy nước của nàng dường như muốn nói với chàng nhiều điều. Rằng mười năm trước, trên núi Kỳ Bàn, nàng đã tin lời chàng hứa thả Tần Thiên Nhân đi, mười năm sau, nàng vẫn tin vào lời hứa đó. Mười năm trước, nàng nhờ Lâm Tố Đình chăm sóc Tần Thiên Nhân, còn nàng ở lại núi Kỳ Bàn, nàng cứ ngỡ trái tim mình đã chết rồi, nhưng nàng như sống lại từ những ngày ở tân giả khố. Nữ thần y nhìn Tiêu Phong, nàng biết, nàng đã yêu chàng quá là sâu đậm mất rồi. Mặc dù nàng đã từng bảo lòng không được nảy sinh một chút cảm tình gì với chàng, ấy thế mà, nụ hôn đầu đời trong một ngày tháng năm đã phá đi tất cả…
- Tỷ không thể giết huynh ấy - Nữ thần y càng siết chặt lưỡi dao, nhìn Lâm Tố Đình – Mọi người cần huynh ấy. Chỉ mình huynh ấy có đảm lượng an định bờ cõi, không có huynh ấy dốc toàn lực đánh đuổi Cát Nhĩ Đan tỷ và những người trong hội của tỷ đã không thể đứng đây, tỷ không thể giết huynh ấy. Ngàn lần không thể! Bằng không khi bách tính lầm than tỷ sẽ không có cách nào biện hộ cho bản thân mình!
Giọng nữ thần y cứng cỏi, từng từ từng chữ, rành mạch, rõ ràng, khiến cho Hàm Trường tỉnh hẳn khỏi nỗi trầm tư. Hai mắt Hàm Trường mở to bộc lộ một sự rúng động thình lình. Ba tiếng “Cát Nhĩ Đan” như có một sức mạnh dội vào lòng chàng.
Hàm Trường bước lại gần Lâm Tố Đình. Gương mặt Lâm Tố Đình tím tái, hai hàng lệ trong mắt liên tục trào ra, rơi lã chã trên mặt.
- Không! - Lâm Tố Đình lắc đầu - Ai cũng không cản được ta giết hắn!
Lâm Tố Đình nói và dùng sức đâm chủy thủ tới. Hàm Trường chụp lấy cổ tay Lâm Tố Đình giữ lại, đoạn hất đầu với Tiêu Phong.
Tiêu Phong cố gắng kềm chế cơn đau trên lưng và cơn xúc động, gật đầu thay cho lời cảm tạ Hàm Trường. Và nhân lúc Hàm Trường truy cản Lâm Tố Đình, Tiêu Phong vụt đứng dậy và với thân pháp thần kì, chàng đưa nữ thần y lao vút ra khỏi rừng như một cơn trốt.
Triệu Khâm lặng thinh như một cục đá. Thật sự không phải Triệu Khâm là người phản ứng chậm chạp, không nhìn được hướng Tiêu Phong đưa nữ thần y thoát đi, chẳng qua… tâm trạng Triệu Khâm bấy giờ cũng như Hàm Trường vậy thôi...
Tiêu Phong thành công đưa nữ thần y đến An Huy.
Hai chân chàng lảo đảo, bước đi không vững như một lão già, mặt mày trắng bệch, làn môi cũng tím xanh, đúng là sắp sửa hoàn toàn kiệt sức tới nơi.
Khi hai người đến trước căn phủ tri huyện An Huy, Tiêu Phong mới gục xuống bậc cấp. Hai tên lính gác chạy đến, nữ thần y nói:
- Mau mau, hãy đi bẩm báo với tri huyện quý phủ, Trịnh thân vương tới!
Hai tên lính nhìn thương tích nặng nề trên mình Tiêu Phong, chiếc áo bị rách vô số mảng, mặt mày lem luốc những bụi bặm và mồ hôi, đã quết đóng như dầu, đầu tóc rối bù. Biết không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa, một tên lập tức chạy vào phủ.
Chẳng bao lâu quan huyện dẫn một đoàn người tất tả chạy ra cúi chào một cái thật sâu:
- Không biết vương gia giá lâm, hạ quan thật có nhiều thất lễ!
Nói đoạn cùng mấy tên lính đỡ Tiêu Phong vào phủ.
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...