Trời còn chưa sáng hẳn, đồng hoa vàng im lìm, nền đất còn ướt đẫm sương đêm. Cái không khí mát lạnh buổi sáng bao trùm vạn vật. Tân Nguyên đạp chân lên bãi cỏ non ẩm ướt, đi giữa những cánh hoa vàng đang nở rộ, nhưng nàng không thấy trong lòng khoan khoái chút nào. Sự sợ hãi vì những gì sắp sửa xảy ra hoàn toàn chiếm lĩnh tâm hồn nàng. Nàng tưởng giờ này chỉ có nàng và Tiểu Điệp thức giấc nhưng không ngờ vừa vượt qua cánh đồng hoa liền thấy Phi Yến, Tiểu Tường và Nghị Chánh đang đi phía trước.
Rồi trời sáng dần, cả một chân trời phía đông ửng đỏ. Mặt trời như một chiếc bánh tròn từ từ bò lên đỉnh núi. Cái màu hồng của nền trời nhạt dần. Sau đấy mới thấy khói bốc lên ở phía sau một căn nhà. Nữ thần y cũng đã thức giấc, đang ở sau nhà làm điểm tâm.
- Huynh giúp được gì cho muội không?
Nữ thần y đang nhặt rau, không hay có người vào bếp cho đến khi Cửu Dương lên tiếng và vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.
- Không, xong ngay thôi mà, huynh cứ vào nhà ngồi đi.
Nữ thần y vừa cười nói vừa nhìn xuống đôi tay Cửu Dương, nàng như bị thôi miên trước những ngón tay dài, đang vòng lấy eo nàng, lòng tự hỏi làm thế nào cũng những ngón tay ấy có thể mơn man và âu yếm cơ thể nàng thành thạo đến thế? Nữ thần y đỏ mặt, thoắt nhớ đến chuyện tối qua và bất chợt khép chặt đùi lại.
- Huynh muốn giúp muội.
Cửu Dương lại nói, giọng chàng chân thành.
- Vậy thì huynh có thể thái rau.
Nữ thần y đẩy chiếc thớt và vài quả ớt đỏ sang bên. Cửu Dương buông nàng ra, tiến đến đứng bối rối nhìn chằm chằm xuống chúng.
- Huynh chưa bao giờ thái rau à?
- Chưa.
- Đúng ha!
- Muội đang cười nhạo huynh đấy à?
- Đâu có, muội quên bẵng huynh ít khi vào bếp, như này này.
Nàng cắt đôi quả ớt, cẩn thận loại bỏ đám hạt.
- Trông đơn giản nhỉ.
Nữ thần y nhìn Cửu Dương đang tập trung vào nhiệm vụ. Chàng bắt đầu thái, chậm rãi, cẩn thận. Nàng mỉm cười, rất thích cảm giác này, hai vợ chồng cùng nhau nấu một bữa ăn, một cảm giác quá đỗi bình dị nhưng nó cũng quá đỗi tuyệt vời đối với nàng. Sau một thoáng nhìn Cửu Dương bằng ánh mắt êm đềm như nước nữ thần y quay đi tiếp tục chuẩn bị điểm tâm. Nàng với tay lấy chảo và những nguyên liệu cần thiết để làm món bánh cuốn chiên tương, vô tình chạm lướt qua cánh tay, eo, lưng, hông chàng. Những động chạm nhỏ nhoi dường như vô hại nên đương nhiên nàng không nhận thấy chàng bất động mỗi lần nàng làm thế.
- Huynh biết muội đang làm gì, nữ thần y.
Cửu Dương lầm bầm ám muội, vẫn loay hoay với quả ớt đầu tiên.
- Thì muội đang nấu ăn mà.
Nữ thần y nói, chớp chớp hàng mi, đoạn với tay lấy một đôi đũa, tiếp tục những cú chạm nhẹ vào
chàng.
- Muội khá đấy.
Cửu Dương vừa lẩm bẩm vừa thái sang quả ớt thứ hai.
- Nấu ăn ấy ạ? - Nữ thần y lại đáp bằng giọng bình thản - Nhiều năm luyện tập rồi mà.
Nàng lại lướt qua chàng lần nữa, lần này là cả phần dưới cơ thể. Một lần nữa Cửu Dương bất động.
- Thách huynh đấy hả?
- Huynh vừa nói gì thế?
Tiếng bánh chiên trong chảo sôi lục bục khiến nữ thần y không nghe rõ, nàng hỏi lại.
- Muội còn làm thế lần nữa, nữ thần y, huynh sẽ đè muội ra sàn bếp đấy!
Lần này nữ thần y nghe rõ vì Cửu Dương lên giọng nói lớn hơn vừa nãy.
- Không biết huynh đang nói gì - Nữ thần y ngượng chín người, chớp mắt nhìn chảo dầu - Nào, giúp muội nấu ăn đi, làm ơn.
- Không biết thật à?
Cửu Dương đặt con dao xuống tấm thớt, chầm chậm thả bước về phía nữ thần y, ánh mắt như thiêu đốt. Chàng nhấc cái chảo xuống bếp, dầu trong chảo đang sôi ngay lập tức lắng xuống.
- Huynh làm gì vậy? Trở về chỗ của huynh tiếp tục thái rau đi, huynh thật hư.
- Muội vừa nói ai hư?
- Huynh.
Nữ thần y cười khúc khích.
- Huynh hư?
Nữ thần y từ tốn gật đầu, lại tiếp tục toét nụ cười châm chọc.
- Muội cũng chẳng thua huynh đâu, tối qua có một cô nương tuy hư nhưng thật đáng yêu nói muốn huynh, cũng ướt đẫm vì huynh.
Mặt nữ thần y đỏ bừng, tim bắt đầu đập thình thịch, nỗi đam mê lập tức trở về, thôi thúc trong mạch máu, căng tràn và dồn thăm thẳm xuống bụng dưới. Nàng còn chưa biết trả lời thế nào, thì Cửu Dương khum bàn tay ôm lấy mặt nàng, kéo nàng về phía chàng nói:
- Muội có làn da tuyệt vời, sáng và không một tì vết.
Những ngón tay chàng tìm được đường vào trong mái tóc mượt như lụa, chàng vùi mũi vào tóc nàng, hít sâu một hơi, phải cố gắng lắm chàng mới có thể cưỡng lại được việc lăn xả vào nàng và lột sạch quần áo nàng ra ngay trong căn bếp này... Nàng có dáng người cực chuẩn, vừa nhìn qua là muốn lên giường ngay và luôn. Eo thon, hông nở, khuôn mông đầy đặn tròn xoay. Núi đôi của nàng, mỗi bên phải hơn… cái tô đựng canh là ít! Không ngờ với dáng người nhỏ nhắn mà hàng hoá lại to lớn bất ngờ đến thế! Lại nữa, chỉ mới ngón tay thôi hoa huy*t đã hút chặt khiến chàng khó di chuyển như vậy, nếu nhục bổng chàng mà thọc vào thì… thống khoái đến mức nào chứ?
- Muội có biết rằng tối qua huynh đã phải kiềm chế bằng tất cả nghị lực để không đè muội xuống trường kỷ không? Ngay bây giờ cũng y như vậy thôi.
Cửu Dương thì thầm vào tai nữ thần y, giọng đầy mê đắm, mỗi lời nói ra đều kích động và gợi tình.
Nữ thần y bị chàng ghì người nàng sát vào người chàng, cảm thấy một phần cơ thể cương cứng chạm vào bụng, phần cơ thể ấy rắn rỏi, mạnh mẽ… Nàng nhắm mắt, cố giữ hơi thở cho đều, nhưng toàn bộ năng lượng tập trung cả vào một nơi sâu thẳm trong nàng… Nữ thần y lại nghĩ đến cảm giác thật ngập đầy của tối hôm qua, cảm giác viên mãn, tràn trề, khi ngón tay chàng rút lui, ngừng một nhịp, rồi lại tiến vào trong nàng. Chàng cứ lặp lại chuyển động đó lần này rồi lần khác và điều đó làm nàng cực kỳ ưa thích, sự trêu chọc của chàng, chầm chậm ấn vào rồi kéo ra một cách chủ ý làm cơ thể nàng không thể kiểm soát nổi, như đã chết đi sống lại cả nghìn lần vậy. Nữ thần y nghĩ tới đây không tự chủ được bật tiếng rên khẽ.
- Muội tuyệt quá, rên thôi nghe cũng hấp dẫn rồi.
Cửu Dương khẽ thốt lên khi vòng tay chàng siết chặt quanh người nữ thần y, khiến nàng suýt nghẹn thở.
- Muội đã từng nói muội là của huynh, chỉ của huynh thôi. Đừng quên điều đó.
Chàng tiếp, sau đó cúi đầu xuống, ép môi chàng lên môi nàng, ép chặt hết mức có thể, rồi mút mạnh, hôn nàng mãnh liệt. Nữ thần y nấc lên trong miệng Cửu Dương, mở lối cho cuộc thám hiểm bằng lưỡi mà chàng chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Lưỡi chàng khám phá miệng nàng, một chốc, lưỡi nàng cũng nhiệt tình ứng đáp trong một giai điệu chầm chậm và đam mê, cháy bỏng. Nữ thần y vừa hôn Cửu Dương vừa nhớ cái cảnh cũng đôi môi và chiếc lưỡi này ngậm nụ hoa nho nhỏ của nàng, mút nhẹ lấy, một tay đặt lên bên ngực còn lại xoa bóp, làm cái vật thể cao ngất ngưởng trên mình nàng, cái nơi vừa tròn vừa to vừa mềm mại biến thành đủ hình đủ dạng. Tay kia chàng cho vào trong khu vườn rậm rạp, tìm kiếm điểm nút hoan lạc phía trên cửa động, rồi nhẹ nhàng dùng ngón cái vân vê…
Thật lâu sau hai đôi môi khẽ rời nhau ra.
- Đừng xua đuổi huynh nữa nhé.
Cửu Dương nói, chạm trán chàng vào trán nữ thần y:
- Lần đó chúng ta nói chuyện trên cầu phía sau cô nhi viện – Chàng tiếp - Muội đã rời bỏ huynh. Huynh đã vô cùng hoảng sợ. Huynh muốn muội quay lại, còn muội... chẳng nói gì cả.
Nữ thần y nghe giọng Cửu Dương khẩn nài, trên mặt chàng là những đường nét nghiêm túc. Nàng nhìn vào mắt chàng, ánh mắt của chàng trở nên u ám đầy đau khổ, những lời bộc bạch thật lòng vừa rồi khiến nữ thần y cảm thấy giận bản thân nàng. Cổ họng nàng nghẹn ứ, khi nàng nhớ buổi tối hôm chàng đến phòng nàng gõ cửa mấy lần nhưng nàng một mực xua đuổi chàng, nỗi đau đớn đến tuyệt vọng trên mặt chàng khi chàng rời đi.
- Huynh chưa bao giờ trải qua cảm giác như lúc muội xua đuổi huynh, huynh thà làm bất cứ chuyện gì còn hơn phải cảm thấy như thế lần nữa.
Giọng Cửu Dương tiếp tục vang lên, nghe thật buồn, thậm chí còn lạc đi.
- Muội xin lỗi, muội sẽ không bao giờ như thế nữa.
Nữ thần y thì thầm, mỉm cười. Nụ cười đáp trả của Cửu Dương dành cho nàng cũng thật rạng ngời. Sự khuây khỏa, niềm hân hoan, và cả niềm sung sướng hòa quyện trong một ánh nhìn, quyến rũ, đến mức có thể làm tan chảy những trái tim lạnh giá nhất. Chàng có nụ cười thật đẹp.
Cửu Dương vừa cười vừa dụi mũi chàng vào mũi nữ thần y, lại hôn nàng đắm đuối, ép chặt môi nàng vào lưỡi chàng, hai thân hình dính chặt vào nhau.
- Xem ra chúng tôi tới tiễn huynh hơi sớm một chút rồi!
Tiếng cười hô hố của Nghị Chánh và tiếng nói của Phi Yến cắt ngang hai đôi môi tưởng chừng không thể nào rời nhau ra. Theo sau Nghị Chánh và Phi Yến là Tân Nguyên, Tiểu Điệp, và Tiểu Tường.
Trong một chớp mắt, nữ thần y tách môi nàng ra khỏi môi Cửu Dương, nụ hôn bị bỏ lại lơ lửng. Nhịp tim nữ thần y vẫn còn rạo rực như thể nàng vừa phải chạy bộ lên dốc. Nàng rất muốn đưa tay chỉnh mái tóc đang rối và chiếc áo đã bị chàng ghì đến nhăn nhúm nhưng như thế thì lộ quá! Nữ thần y khẽ liếc Cửu Dương, nhưng trông chàng vẫn tự tin và bình tĩnh, như thể đang chơi một ván cờ vây hay cờ tướng gì đó với Nghị Chánh. Sự có mặt của bốn cô gái và Nghị Chánh không mảy may tác động đến chàng.
Nhóm người Nghị Chánh dùng điểm tâm với Cửu Dương và nữ thần y sau đó tiễn Cửu Dương ra khỏi cổng. Cửu Dương dừng ở trước cổng, đan mấy ngón tay chàng vào bàn tay nữ thần y. Nữ thần y cúi đầu nhìn chăm chú xuống bàn tay hai người đang đan nhau, môi nàng run run, nàng chớp mi mắt, mắt hơi ươn ướt. Chàng sắp phải đi rồi. Mặt nữ thần y lộ vẻ tư lự, nàng dằn cơn kích động bằng cách tiếp tục lẳng lặng nhìn xuống tay hai người, thật không nỡ xa chàng, không nỡ xa những ngày tháng yên bình bên chàng trong một năm qua. Chàng, người đàn ông chín chắn, từng trải, phong độ, nho nhã, và rất dịu dàng, hết sức hết sức dịu dàng với nàng, khiến ở bên chàng nàng cảm giác như mình là một nữ vương.
Cửu Dương cầm tay nữ thần y, đưa lên môi chàng, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn rồi dùng tay còn lại vén vài sợi tóc đi lạc của nữ thần y ra sau gáy.
- Muội đừng lo - Cửu Dương nói - Huynh hứa cho dù xảy ra chuyện gì cũng nhất định trở về gặp muội.
Nữ thần y gật đầu, nhưng mặt nàng vẫn cúi nhìn xuống tay hai người, nàng e khi ngẩng mặt lên, sẽ không kiềm chế được van xin chàng trở về Hàng Châu.
Nghị Chánh bước lên một bước, đặt tay lên vai nữ thần y, bảo nàng:
- Muội không phải lo, chẳng phải năm xưa ở trận thích sát Sơn Tây hiểm họa trùng trùng huynh ấy vẫn bình an vô sự? Lần này ắt cũng sẽ không sao. Cho dù hôm nay Ngao Bái có phát hiện ra thân phận huynh ấy và thêm sự trợ giúp của những kẻ dưới trướng huynh nghĩ với võ công huynh ấy nhất định vẫn đối phó được.
Nữ thần y lại gật gật đầu với Nghị Chánh, nhưng lần này, mấy ngón tay nàng bíu chặt bàn tay Cửu Dương thêm hơn, nước mắt không kiềm được giàn giụa chảy ra.
Cửu Dương nâng cằm nữ thần y. Hai người nhìn nhau. Sau vài phút đứng yên không nói không rằng chàng mỉm cười:
- Đừng khóc. Muội không có niềm tin ở huynh à?
Nữ thần y nghe hỏi cắn nhẹ răng vào làn môi dưới. Cửu Dương chờ một chút chàng thu nụ cười lại, nhướng lông mày lên, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn nữ thần y. Chàng đã buông cằm nàng ra, đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nữ thần y thấy người đàn ông đứng trước mặt nàng cao hơn nàng một cái đầu, nàng thấy mình rất là nhỏ bé. Nữ thần y nhìn Cửu Dương từ trên xuống dưới, từ mái tóc đến mũi giày chàng. Sau đó, lại từ mũi giày nhìn lên đến mặt. Chàng thật trẻ trung, vai rộng, sống lưng vươn thẳng, vùng bụng bằng phẳng, chân dài. Bề ngoài của chàng vô cùng ưu tú. Nữ thần y rất muốn xua đuổi mối thương cảm trong lòng để mỉm miệng cười theo chàng và nói nàng đương nhiên hoàn toàn tin tưởng vào bản lĩnh ở chàng nhưng gắng gượng thế nào cũng không thể nói nên lời. Cảnh xưa lần giở trong tâm trí nữ thần y… Tần Thiên Nhân, Lâm Tố Đình, Trương Quốc Khải… trên núi Kỳ Bàn… Trong đời nàng những lần chia tay thế này với người nàng quan tâm đối với nàng đã hơn một lần.
Nữ thần y lặng lẽ nhìn Cửu Dương, hồi lâu không nói gì. Cuối cùng, nàng rời môi khỏi răng, chậm chạp mở miệng:
- Lâm tỉ tỉ, nhị ca, tam ca, cũng đã từng nói với muội câu nói đó nhưng họ đều bỏ muội một mình...
- Còn huynh thì không!
Cửu Dương lên tiếng ngắt lời nữ thần y. Giọng nói trầm ấm và rành rọt của chàng giúp nữ thần y cảm giác yên tâm vài phần. Lại nữa, ngay lúc này, một cơn gió thu phất nhẹ trên cành cây ngọn cỏ, thổi qua nơi nữ thần y đang đứng, mang tới cho nàng hơi hướm mát dịu, giúp làm xóa tan phần oi bức còn lại trong lòng nàng.
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...