Thành Trì Của Tôi

Giang Tùy ngơ ngác, trong lòng có chút phức tạp.

Sợ đụng phải vết thương trên cánh tay hắn, cô không dám cử động, gò má tựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã mơ đến em sao?”

“Ừm, rất nhiều lần.” Tay trái Chu Trì ôm chặt, giọng trầm thấp nói: “Có vài lần mơ đến lúc vừa mới quen em, lúc ấy em vẫn còn nhỏ, anh nắm lấy tay em dắt đi như dắt một đứa bé vậy.”

Lần đầu tiên gặp được cô, ở đầu ngõ, cô mang chiếc cặp xách, thật sự là một cô bé nhỏ con.

Giang Tùy im lặng ghì vào trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim đang đập hơi nhanh và lồng ngực nóng hầm hập của hắn. Cô đưa tay lên ôm chầm lấy eo hắn, không cầm lòng được mà nói: “Em cũng mơ thấy anh, còn cả căn gác lửng của anh nữa, dì Đào và Tri Tri……”

Cô nói khi đang ở trong lòng hắn, hơi thở nóng hừng hực thổi vào da hắn, kèm theo chút giọng mũi, giọng nói và ngữ khí đều rất giống những lúc nói chuyện với hắn trước đây.

Cảm giác gần gũi quen thuộc như thế này khiến Chu Trì nhẹ nhàng thoải mái trong lòng, chiếc cằm cọ xát trên đầu hắn, khóe môi của hắn nhếch lên một chút, trong lời nói kèm theo chút tiếng cười, “Cứ ngỡ em chỉ mơ thấy anh thôi, sao mà đến Tri Tri cũng có phần chứ.”

“……”

Vốn dĩ Giang Tùy muốn nói rằng chỉ là thuận miệng mà nhắc đến Tri Tri thôi, nhưng mà câu nói ấy cứ mắc mãi trong cổ họng, bởi vì cô nghe thấy Chu Trì đã bật cười.

Hắn buông tay ra, cúi đầu nhìn cô.

Gần gũi nhau đến vậy, Giang Tùy mới phát hiện vết thương trên mặt hắn càng đỏ hơn nữa.

“Chỗ này của anh……” Cô đưa tay lên chạm vào, “Lúc về đây đã đi rửa mặt rồi sao?”

“Ừm.”

“Không được rửa đâu.”

“Không để ý đến cái này lắm.” Hắn rất xem nhẹ chút vết thương cỏn con này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, môi cử động.

Giang Tùy nhìn vào mắt hắn, sau khi ngớ ngẩn ra một hồi mới hiểu.

Hắn không hỏi cô, nhưng ánh mắt kia đã nói lên tất cả.

Muốn hôn.

Nồi canh trên bếp đang sôi hừng hực.

Nhiệt độ trên khuôn mặt Giang Tùy càng ngày càng tăng cao, đã không còn cái thời nếm thử nụ hôn đầu như lúc còn mười mấy tuổi nữa, vả lại đối tượng vẫn chính là hắn, thế thì tại sao lại còn sợ sệt hơn trước nữa vậy chứ?

Cô suy nghĩ một lúc, không còn rối rắm thêm gì nữa, tay kéo cổ của Chu Trì xuống, đưa mặt tiến đến, chạm vào khóe môi của hắn. Vẫn chưa rút người lui thì đã bị hắn ghì chặt eo vào.

Dường như Chu Trì không muốn làm mất thì giờ hơn nữa, cúi đầu tiếp lấy nụ hôn của cô. Môi của Giang Tùy hơi mở rộng ra, đáp trả lại hắn.


Suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên mà họ ở trong trạng thái tỉnh táo hôn nhau, ban đầu hai người còn có chút dè dặt, hôn môi lặp lại nhiều lần đến sau đấy mới dám đút lưỡi vào, dần dần bắt đầu nụ hôn nồng cháy, kịch liệt hơn.

Nước canh trong nồi đã sôi, hơi canh bốc lên hừng hực, những tiếng bong bóng trong nồi sôi nổi, nhiệt độ trong phòng bếp càng tăng cao.

Trận mây mưa này dần trở nên dịu dàng hẳn đi, hai thân thể dính chặt lấy nhau.

Giang Tùy cúi đầu xuống dưới cổ hắn, vùi mặt vào đấy, thở hổn hển.

“Chu Trì, canh sôi sắp cạn nước rồi.” Cô nói nhỏ. Cho dù cô nói như vậy nhưng cũng không buông tay ra khỏi hắn. Chu Trì vuốt mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô, “Em biết nấu canh rồi sao.”

“…… Em cũng biết nấu đồ ăn, nấu cơm mà.” Giang Tùy thật thà mà nói, “Nhưng mà mùi vị chẳng ngon gì cả, đợi lát nữa anh ăn tạm đi nha.”

Chu Trì bật cười một tiếng, “Ừm, còn đỡ hơn là đói chết sao.”

Có thể là vừa gần gũi với nhau đến vậy nên đã hoàn toàn kéo khoảng cách của hai người càng gần lại nhau hơn, hắn vẫn giống như trước đây, cánh tay không kiềm chế được mà vuốt đầu của Giang Tùy.

Sau đấy cả hai đều sửng người ra.

Lúc mà hai người chơi đùa với nhau, hắn vẫn luôn gọi cô là “Cô lùn”, lại thích vuốt đầu của cô, có lúc Giang Tùy cũng sẽ nói đùa: “Bị anh vuốt đầu mãi thế mới không cao được đấy.”

Càng nói, hắn càng thích làm vậy, Giang Tùy liền cố gắng chuồn khỏi. Chính là ở căn gắc lửng ấy, đùa giỡn với nhau đến nỗi sau cùng thì hôn nhau một hồi lâu mới buông ra.

Tất nhiên, họ đều nhớ đến lúc ấy, nhìn nhau được một lúc, Giang Tùy liền bật cười trước: “Sao lúc nào anh cũng như vậy thế?”

Chu Trì cong mắt lên, kéo cô đến, “Có phải em cao hơn rồi không?”

“……Hơn một xen tin mét thôi.” Giang Tùy rất chua xót mà trả lời.

Đến lúc ăn cơm, Chu Trì mới phát hiện ra rằng Giang Tùy khiêm tốn quá, những món ăn cô nấu đều rất ngon, canh nấu có mùi vị rất đặc biệt. Bữa cơm tối này hắn đã ăn không ít.

Ăn cơm xong, Chu Trì chủ động bảo muốn đi rửa bát nhưng Giang Tùy không cho, cô đến đây nấu cơm chính là vì một người đang có thương tích đầy mình như hắn.

Lúc Giang Tùy đang hì hục làm việc ở trong bếp, thì Chu Trì cứ đứng bên cạnh như vậy.

Giang Tùy dọn dẹp xong, để bát vào trong tủ ở bếp, nhớ đến chuyện gì đấy mà nói: “Em thấy trong tủ lạnh có rất nhiều loại bia rượu, đều để cho anh uống hết đấy sao?”

Chu Trì giật mình, “Lỡ mua nhiều í mà.”

Giang Tùy: “Sau này uống ít thôi có được không?”

Chu Trì gật đầu.

Giang Tùy lau chùi bếp xong, đặt chiếc giẻ lau xuống, nói, “Anh đi nghỉ ngơi đi, em phải về đây…à, đúng rồi, Tri Tri đưa khóa cho em rồi, để em lấy đưa cho anh.”


Chu Trì đứng thẳng dậy mà bước đến: “Đừng đưa cho anh nữa, em cứ cầm đi…… Tối nay em có việc gì sao? Cần đi vội hả?”

Giang Tùy gật đầu, “Vẫn còn chút chuyện công việc, vốn dĩ hôm nay phải tăng ca, kết quả thì em đã đi trước, nên về nhà rồi phải làm tiếp.”

“Em có thể làm ở đây mà.”

“…… Vậy thì tối rồi em cũng phải về mà.” Giang Tùy hiểu ý của hắn là gì, liền đỏ mặt lên, rồi giải thích, “Có một phần tài liệu đang để ở nhà mà ngày mai cần dùng đến.”

Chu Trì mím môi, “Vậy để anh tiễn em.”

“Không cần đâu, anh vẫn đang bị thương mà, lái xe cũng không an toàn.”

Chu Trì im lặng một lúc, hỏi: “Thời gian này khó mà gọi xe được lắm, em lái xe được không?”

“Tạm được.”

“Vậy thì lái xe của anh đi.”

Giang Tùy: “Vậy có tiện không?”

“Ừm.” Chu Trì đi đến phòng khách cầm chìa khóa xe đưa cho cô.

Giang Tùy hỏi, “Ngày mai anh không đến công ty chứ?”

“Buổi sáng phải đến, còn việc cần phải làm.”

Giang Tùy cũng biết rằng hắn rất bận rộn, liền nói: “Vậy thì sáng sớm mai em lái xe đến cho anh.”

Chu Trì kéo tay cô đến, giọng trầm: “Tối mai đến đây không?”

Giang Tùy gật đầu, “Tan ca rồi đến.”

“Vậy được.”

Chu Trì kiên quyết tiễn cô xuống lầu, dẫn cô đi lấy xe, nhìn thấy xe chạy đi mới từ từ quay về. Trên chân còn có vết thương nên ít nhiều cử động cũng có ảnh hưởng, lúc cô vẫn còn đây, hắn vẫn cố gắng kiềm cơn đau lại, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, chân phải bây giờ bước đi rất chậm, nhìn có vẻ hơi đi khập khiễng, nhưng mà tâm trạng rất tốt, lúc đi thang máy bỗng nhiên tự cười một mình, nhưng mà đến cửa đi vào thì nhìn thấy căn phòng trống rỗng mà có chút trống trải trong lòng.

Thật kì lạ.

Đã nhiều năm đến vậy rồi nhưng vẫn là một mình trải qua mọi thứ, nhưng bây giờ chẳng qua là vì có một người vừa quay về mà tốt hơn một chút, thì liền có chút gì đó không giống thường ngày nữa.

Tối đến, Giang Tùy làm việc xong thì đã hơn mười giờ, nhìn vào wechat thấy có tin nhắn gửi đến của Chu Trì.


“Làm việc xong chưa?”

Giang Tùy trả lời, “Vừa mới làm xong.”

Rất nhanh liền nhảy lên một tin mới: “Em đăng nhập vào QQ không?”

Giang Tùy ngơ ngác, đăng nhập vào tài khoản QQ trước đây, có một tin nhắn xác nhận bạn bè, đến từ “ZC”.

Hình đại diện của hắn vẫn không thay đổi, vẫn là tấm hình của trước đây, một bé trai trong phim hoạt hình.

Giang Tùy xác nhận, nhìn thấy hắn đang online.

Cô gửi một sticker sang, hai phút sau mới có tin nhắn trả lời, là một hình động “vẫy tay”.

Giang Tùy bật cười, gõ một hàng chữ: “Anh vừa vào kho sticker sao?”

Trong hộp thư trò chuyện nhảy lên một tin nhắn mới ------

“Đúng vậy.”

Hắn thừa nhận.

Giang Tùy muốn cười, nhưng sống mũi lại cay cay. Trong nháy mắt, cô cảm thấy thật sự mọi chuyện như chưa bao giờ thay đổi. Hắn đã rất chính chắn, nhưng trên người vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn vào năm ấy.

Lúc còn học Nhị Trung, họ dùng QQ để nói chuyện, người ở lầu trên, người ở lầu dưới.

Cô gọi hắn xuống lầu ăn cơm, hắn nói không.

Cô to gan mà dám hỏi một câu: Anh chuẩn bị để cho mình đói chết luôn sao?

Hắn trả lời: Đúng.

……

Giang Tùy không biết Chu Trì có còn nhớ đến chuyện này nữa không.

Chu Trì gửi đến một tin nhắn mới: “Trang cá nhân của em anh không vào được nữa?”

Giang Tùy trả lời: “Từ lâu đã không còn dùng nữa.” Ai mà còn chơi QQ nữa chứ? Thật ra một hai năm đầu khi lên đại học thì vẫn còn bạn bè đăng một ít trạng thái lên QQ, sau đấy thì không còn ai chơi nữa, sau đấy album từng lưu ảnh trước đây của Giang Tùy cũng ẩn đi rồi.

Cô lại gõ thêm vài câu: “Đã cài đặt chế độ riêng tư rồi, những tấm ảnh trong đấy đều xóa hết rồi, không còn gì nữa.”

Chu Trì: “Những lời comment của anh cũng không còn nữa sao?”

Trước đây ở trang mạng của trường, hắn đã từng để lại lời bình luận vào ảnh của cô.

Câu nói này khiến Giang Tùy sửng sốt.

Sau đấy, cô trả lời thành thật với hắn: “Vẫn còn.”


Đợi vài giây sau, thì gửi đến vài tin nhắn: “Vậy thì đủ rồi. Ngủ sớm đi, ngày mai gặp.”

Giang Tùy gửi hình ảnh động chúc ngủ ngon cho hắn.

Hắn trả lời: “Giang Tùy, ngủ ngon.”

Vẫn giống như trước đây vậy, lúc đấy, hắn vẫn chưa gọi cô là A Tùy.

Nhìn một lúc thì lồng ngực Giang Tùy càng nóng hừng hực, ý thức được hắn vẫn giống cô vậy, chuyện gì cũng nhớ hết.

Nói chung thì vẫn cách nhau một tấm màn hình, dũng khí của Giang Tùy dường như cũng quay về lại trước đây, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì, dù sao cô cũng chọn một biểu cảm thân mật mà gửi cho hắn, sau đó liền offline, tắt máy tính, rồi đi tắm.

Ở bên kia, Chu Trì nhìn chằm chằm vào hình đại diện đã tắt đi của cô một lúc, rồi cúi đầu bật cười.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy lái xe của Chu Trì đến, dừng lại ở chỗ công ty của hắn, lúc đi ra khỏi xe, liền phát hiện có vài thanh niên trẻ đang nhìn cô, có nam có nữ, tất nhiên đều là nhân viên làm việc ở đây.

Đột nhiên Giang Tùy nhớ đến, có thể họ là nhân viên công ty của Chu Trì, nhìn ra được đấy là xe của hắn.

Vừa nghĩ đến vậy, liền gặp phải Tri Tri đi từ khu B đến, quả nhiên nhìn thấy cậu ta chào hỏi với mấy người kia.

Cứ ngỡ rằng Giang Tùy vừa đi từ chỗ ở của Chu Trì ra, khuôn mặt Tri Tri lộ vẻ cười xấu xa: “Chị.”

Giọng của cậu ta rất lớn, hét lên tiếng như vậy, mấy người đồng nghiệp kia đều nhìn sang, trong lòng đã hiểu rõ mà kinh ngạc: Tổng giám đốc Chu lại có cháu gái lớn đến vậy sao?

Nhưng mà Tri Tri vẫn cứ không thể nào giữ mồm giữ miệng được: “Tối qua chị ở cùng với cậu nhỏ em sao?”

Những ánh mắt đằng kia lập tức trở nên một lời mà khó hiểu hết.

Giang Tùy trực tiếp đưa chia khóa xe cho Tri Tri, quay người đi: “Không muốn nói chuyện với em nữa.”

Tri Tri: “……”

Đêm ấy, Giang Tùy lại tăng ca, hơn bảy giờ mới rời khỏi công ty. Đến khu nhà ở công vụ, thì Chu Trì đã nấu ăn xong.

Giang Tùy vô cùng ngưỡng mộ hắn, không hiểu sao người một tay như hắn bây giờ lại làm được đến bốn món ăn, một món canh, dù gì cô cũng ăn rất no, lúc cô ăn canh, Chu Trì đã ăn xong rồi, cứ ngồi ở đấy mà nhìn cô, dường như đang muốn nói gì đấy nhưng vẫn không thể nào mở miệng ra được.

Sau đấy, Giang Tùy rửa bát, hắn cũng đi vào phòng bếp, Giang Tùy bảo hắn đi nghỉ ngơi đi nhưng hắn không đi, dựa vào tủ lạnh mà nhìn cô từ đầu đến cuối, không biết là đang nghĩ gì nữa.

Giang Tùy quay đầu lại nhìn hắn: “Sao vậy, anh muốn nói gì sao?”

Chu Trì mím chặt môi, đứng thẳng người dậy rồi bước đến, hỏi: “Có muốn ở chung cùng nhau không?”

“……”

Ở chung với nhau sao?

Có chút bất ngờ, Giang Tùy rõ ràng nhìn rất sửng sốt, suy nghĩ rồi mới nói, “Ở đây sao?”

“Ở đây nhỏ quá.” Chu Trì nói, “Có một căn nhà khác, cũng ở khu công nghiệp mới này, vẫn chưa dắt em đi xem lần nào…… Hay là, anh bảo Tiểu Trần tìm vài căn ở gần đây rồi em chọn lại một căn?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui