Cả hai đều là găng tay len, phong cách đơn giản.
Châu Trì còn chưa kịp trả lời, Giang Tùy lại nói tiếp: "Mang thử vào xem xem."
Sau đó cô đưa đôi màu xanh da trời qua cho cậu ta, nói: "Tôi cảm thấy đôi này ok này, quần áo mùa đông cái nào cũng màu tối, đeo đôi này nhìn cho tươi sáng một chút."
Hai tay Châu Trì vẫn còn đang nhét trong túi quần, cúi xuống nhìn hai cái, sau đó duỗi tay ra cầm lấy hai đôi găng tay.
"Đẹp mà đúng không? Vừa vặn nữa...Đúng rồi, phối với cái khăn quàng cổ này cũng hợp nữa."
Chiếc khăn mà Giang Tùy chọn có màu xanh đậm với hoa văn lớn in chìm.
Châu Trì nhận lấy, sau đó quàng lên cổ. Giang Tùy bước lên thêm hai bước, cười: "Cậu quàng nhìn rất đẹp."
Vừa hay làm nổi bật làn da, ngũ quan hài hòa, đôi mắt đen cùng sống mũi cao nhìn qua vô cùng thích hợp.
Giang Tùy nhận ra mấy cái này thực ra cũng không liên quan đến khăn quàng cho lắm, suy cho cùng thì khuôn mặt cậu ta đẹp mà, quàng cái gì mà chả đẹp.
Cô bắt đầu hồi tưởng lại những lời bàn tán về khuôn mặt của cậu ta.
"Cậu ta từ vóc người đến khuôn mặt, chỗ nào không đẹp chứ?"
Những người như này thật không bao giờ phải buồn phiền suy nghĩ, bất kể là chọn trang phục kiểu gì mặc lên cũng đều khiến người khác phải ghen tị cả.
Đôi găng tay này hình như hơi sáng một chút.
Giang Tùy thu lại tầm mắt, bước qua nói: "Cậu tự chọn găng tay đi, có phải thích màu xám không?"
Cô nhớ là, cậu ta có một cái áo len màu xám, áo khoác màu xám, còn cả quần thể thao cũng có màu xám.
"Tùy đi, cái nào cũng được." Châu Trì cởi đôi găng tay đang đeo ra, không quan trọng nói.
"Được" – Giang Tùy nói: "Cởi khăn quàng xuống đi, để đi tính tiền."
Khi Châu Trì tháo khăn xuống, Giang Tùy cầm lấy sau đó mang ra quầy lễ tân.
Thời điểm này trong cửa hàng tương đối vắng khách, cô thu ngân đang tính tiền cho Giang Tùy. Sau khi quét mã xong, Giang Tùy liền tháo mác ra, sau đó quay sang đưa cho Châu Trì.
Cô thu ngân một bên bấm máy tính, một bên nhìn sang cười nói: "Em khéo chọn thật đấy, chiếc khăn này rất hợp với bạn trai em."
Giang Tùy ngẩn người, giải thích: "Không phải bạn trai đâu ạ."
Cô thu ngân liếc qua nhìn đầy ẩn ý, cười: "Ồ, chị hiểu rồi."
"..."
Giang Tùy muốn nói: "Cậu ấy là cậu nhỏ của em", thế nhưng lại không biết mở mồm làm sao. Lòng bàn tay cô giống như phải bỏng, cúi đầu lấy tiền từ cặp sách đưa qua, từ đầu đến cuối không dám quay lại nhìn người phía sau một cái.
Ra đến cửa, Giang Tùy đưa găng tay cho Châu Trì: "Cậu đeo vào đi, chạy xe lạnh lắm."
Châu Trì không nhận lấy, ánh mắt nhàn hạ liếc nhìn cô.
"Cần tôi trả lại tiền không?" Cậu ta thấp giọng nói.
"Không cần đâu, không đáng bao nhiêu cả." Giang Tùy tiếp tục bước lên phía trước, tới chỗ dựng chiếc xe đạp.
Châu Trì đứng im hai giây, cúi đầu chạm vào chiếc khăn quàng mới, sau đó nhấc chân đi qua.
Hai người như cũ đạp xe quay về.
Giang Tùy từ hồi bị ngã đã ngồi xe cậu ta vài lần, bây giờ hiển nhiên đã quen, trên đường đi đều bám chặt vào áo cậu ta, ngồi rất chắc chắn.
Buổi tối đèn đường sáng trưng, những người trẻ tuổi kết thúc ca đêm, cũng là lúc sinh viên ra đường vui chơi giải trí.
Xe đạp rẽ vào con hẻm cũ, Giang Tùy nhìn thấy bên ngoài tiệm bánh là những quầy bán khoai lang.
"Cậu ăn khoai lang nướng không?" Giọng nói của cô hòa lẫn trong gió tới tai Châu Trì, "Tôi muốn ăn."
Châu Trì dừng xe lại, hai chân hạ xuống chống vững vàng.
Giang Tùy nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy vào mua bốn củ khoai lang nướng.
"1 củ cho dì Đào, 1 củ cho Tri Tri."
Châu Trì nói: "Dì Đào ngủ rồi, cậu định gọi dì ấy dậy chỉ để ăn khoai nướng à?"
"Tôi để ở bếp, để ngày mai dì ấy ăn."
"Tùy cậu, lên xe." Châu Trì ngoắc đầu.
Về tới nhà, dì Đào đúng là đã ngủ, còn đèn trong phòng Tri Tri vẫn sáng.
Giang Tùy gõ cửa, đưa cho nó củ khoai lang, thằng bé vô cùng hài lòng, nói: "Ừm không tồi, ra ngoài chơi còn nhớ đến thằng em này, đáng tuyên dương."
"Em nói chuyện nghiêm túc đi nhé."
"Vâng vâng vâng." Châu Ứng Tri một bên gặm củ khoai lang, một bên quan sát vẻ mặt Giang Tùy được trang điểm: "Chị, hôm nay nhìn chị trang điểm đẹp đấy, mắt to hơn rõ ràng nè."
Giang Tùy không muốn trả lời nó, Châu Ứng Tri lại nhích đến gần hơn, ra vẻ thần bí, hỏi: "Chị đi với cậu nhỏ của em à?"
"Ờ."
Châu Ứng Tri nhướng mày: "Hai người dạo này hình như quan hệ rất tốt nhỉ?"
Rất tốt sao?
Giang Tùy nghĩ ngợi một chút, hình như đúng là vậy thật.
"Có gì sao?"
"Chị, giúp em một chút." Châu Ứng Tri cười nịnh nọt: "Mấy bạn cùng lớp của em ấy, chị còn nhớ không, trước kia có đến nhà mình ăn đồ nướng một lần rồi ấy, bây giờ tụi nó lại muốn đến nhà mình làm tiệc nướng nữa nè, nhưng sân thượng bây giờ lại là đại bản doanh của cậu nhỏ rồi, chị giúp em nói với cậu ấy đi, em mượn dùng một ngày có được không?"
"Em tự nói không được hả?"
"Còn không phải em sợ cậu ấy xù lông lên à? Em với cậu ấy có thù cũ mà." Châu Ứng Tri gãi gãi đầu, "chị không biết đâu, cậu ấy đánh người không biết nương tay đâu, hồi còn bé em đã từng được nếm thử rồi, đó chính là bóng đen tâm lý của em đấy."
"Em đừng có mà nói quá lên nữa."
"Thật đấy. Chị không tin thì đợi mà xem, đợi đến lúc cậu ấy phát hỏa lên lại chả dọa chị sợ chết khiếp ấy."
"Được rồi." Giang Tùy đã quen cái thói ba hoa chém gió của nó nên không thèm để ý làm gì, hỏi lại: "Bọn em định ngày nào thì tổ chức?"
"Ngày 2 á, ngày kia, buổi sáng bọn nó sẽ đi mua đồ ăn, buổi trưa là tới, cho nên buổi chiều có sân thượng cho em là được."
Giang Tùy nói: "Vậy để ngày mai chị hỏi cậu ấy xem, có điều cũng không có gì đảm bảo là cậu ấy đồng ý đâu đấy."
"Được được được."
Trên gác xép.
Châu Trì vừa tắm xong, bước ra ngoài lấy cái áo được treo trên giá, sau đó liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ được treo bên cạnh, nhíu mày.
Có chút bất ngờ.
Phối với cái áo khoác của mình nhìn cũng hợp đấy.
Cô nàng Giang Tùy ngốc nghếch mơ hồ này thế mà chọn đồ đạc cũng hiểu ý người khác lắm, lần trước mua sủi cảo cũng vậy, thế mà cũng chọn đúng nhân bánh cậu ta thích.
Cảm giác này rất kỳ quái.
Châu Trì ngẩn người nhìn một chút, sau đó bật cười nhẹ trong cổ họng, rồi quay qua bắt đầu sấy tóc của mình.
Ngày hôm sau, Giang Tùy và Lâm Lâm đến thư viện thành phố đọc sách sau đó ở lại cả một ngày, buổi tối cũng ở bên ngoài ăn, về đến nhà đã là hơn tám giờ tối, liền lên gác xép tìm Châu Trì.
Cửa mở, Giang Tùy định đứng ở cửa nói luôn, nhưng Châu Trì không nghe, chỉ nói một câu: "Vào đi" sau đó tránh sang một bên cánh cửa, nhường chỗ cho cô bước vào.
Giang Tùy đành phải đi vào phòng, nhìn thấy câu ta đang ngồi máy tính, âm báo tin nhắn từ QQ kêu không ngừng nghỉ.
Cậu ta lấy tai nghe cắm vào máy tính, căn phòng lập tức trở nên yên lặng.
"Vừa định nói gì?" Cậu ta ngồi trên ghế máy tính, quay đầu nhìn cô.
Giang Tùy nói với cậu ta lời đề nghị của Tri Tri, không ngờ rằng lần này Châu Trì lại dễ nói chuyện thế, chẳng hỏi lại gì mà gật đầu đồng ý luôn.
"Ngày mai tôi không ở đây." Cậu ta lấy chìa khóa từ trong ngăn bàn ra đưa cho cô, "đừng để người khác động vào đồ của tôi là được."
Giang Tùy gật gật đầu: "Ừm."
Châu Trì quay người trở lại, bắt đầu lần lượt trả lời tin nhắn.
Ngón tay của cậu ta tương đối mảnh khảnh, tốc độ đánh máy lại rất nhanh.
Giang Tùy liếc mắt nhìn thấy cửa sổ chat có avatar là một nam sinh, lại nhìn đến biệt hiệu: Sư tử ngủ cuồng phong.
Hóa ra là Trương Hoán Minh.
Trương Hoán Minh trước nay trong những hoạt động của lớp đều rất nhiệt tình, tích cực, vì thế nên Giang Tùy vừa nhìn tên QQ cái liền biết ngay là cậu ta. Cô liếc xuống một chút, nhìn Châu Trì trả lời, cũng nhìn thấy tên QQ của cậu ta, chỉ vỏn vẹn hai ký tự đơn giản: ZC
Là hai chữ cái viết tắt tên của cậu ta.
Châu Trì trả lời xong, liền quay lại nhìn Giang Tùy một chút.
"Cậu đang nói chuyện à?"
Câu hỏi của Giang Tùy có phần vô nghĩa, thế nhưng lần này cậu ta cũng không chế nhạo cô, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Tư thế nửa ngồi nửa đứng của cậu ta khiến Giang Tùy nhìn có vẻ cao hơn, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn, dáng ngồi rất không nghiêm chỉnh. Cổ áo Tshirt của cậu ta hơi phanh, lộ ra xương quai xanh bắt mắt cùng bộ ngực chắc khỏe của mình.
Giang Tùy lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó mạnh dạn hỏi: "Cậu có muốn add friend QQ của tôi không?"
Lời vừa nói ra, Giang Tùy cảm thấy cũng không có gì căng thẳng.
Hỏi cũng hỏi rồi, cậu ta mà từ chối thì thôi vậy.
Cô nhìn về phía Châu Trì, sau một hai giây liền thấy môi cậu ta mấp máy một chút, dường như đang cười, lại dường như không. Giang Tùy còn chưa kịp nhìn rõ, thì cậu ta đã quay ghế trở về.
"Số QQ của cậu là gì?"
"Oh, 61...." Giang Tùy theo sau, đứng bên cạnh bàn, đọc cho cậu ta nghe số QQ của mình.
"8 số."
"Ừm." Giang Tùy nói, "tôi đã đăng ký từ lâu rồi."
"Thế à." Cậu ta đáp một câu, "Tôi cũng thế."
Vừa nói, tay đã nhấp vào khung tìm kiếm, kết quả hiện ra hình đại diện của một cô gái cùng tên bên cạnh: A Tùy.
Châu Trì cười một cái trong cổ họng: "Cậu thật lười biếng, lấy luôn tên mình làm tên QQ luôn à?"
Giang Tùy: "..."
Làm phiền cậu nhìn vào tên QQ của cậu trước đi, rồi xem xem rốt cục ai mới là người lười biếng???
Châu Trì chế nhạo xong, ngón tay liền liên tục gõ phím, nhanh chóng nhấn gửi kết bạn.
Giang Tùy nói: "Đợi chút tôi xuống sẽ chấp nhận."
Cô vừa chuẩn bị đi xuống, mới đi được hai bước liền nghe thấy cậu ta hỏi: "Cả ngày nay đi đâu vậy?"
Giang Tùy hơi kinh ngạc, quay lại nhìn cậu ta, "đi thư viện." Sợ cậu ta nghe không hiểu, liền giải thích thêm: "Thư viện thành phố, ở trong tân khu."
"Cậu nói với tôi những cái này làm gì, tôi đâu có đi."
"...Tôi cũng đâu có bảo cậu đi." Giang Tùy nói, "Chỗ đấy khá xa."
"Thế mà còn đi? Ham học thế hả?" Cậu ta nói với ngữ khí nhạo báng.
Giang Tùy cũng không thèm so đo tính toán với cậu ta, thuận theo nói: "Đúng thế."
Châu Trì nhìn biểu hiện của cô, nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn thi Thanh Hoa hay Bắc Đại?"
"Tôi đều muốn."
"Lợi hại đấy." Cậu ta nhíu mày, "Lý tưởng rất lớn."
"Cậu thì sao?" Giang Tùy đột nhiên hỏi lại: "Cậu không có lý tưởng gì à?"
Cậu không có lý tưởng sao?
Châu Trì không trả lời, khuôn mặt cũng không hề thay đổi, nhìn cô một lúc, sau đó quay sang với ly trà trên bàn uống một ngụm, cúi đầu kẽ phát ra tiếng cười.
"Dũng khí của cậu lớn đấy."
Nói một câu không đầu không cuối.
Cậu ta đứng dậy khỏi ghế, bước tới trước mặt Giang Tùy, cúi đầu nhìn cô, "Không phải rất sợ tôi sao?"
Hết chương 12
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...