Tài liệu mà Quái Nhị cung cấp không nhiều mấy, Thời Tiến chỉ cần một tiếng là xem xong.
Trung tâm y tế Lệ Thuỷ nằm ở khu phố cổ thuộc một thành phố cấp hai của nước L, cách nơi bọn Thời Tiến ở chừng hơn năm tiếng chạy xe.
Trung tâm này không lớn, chỉ có một tòa nhà, nhưng lại dễ thủ khó công, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy được một cổng vào duy nhất.
Trước kia khi trốn tại trung tâm y tế này, Long Thế lấy thân phận dược sĩ, thường ngày chỉ quanh quẩn trong phòng phát thuốc của trung tâm, cũng chính là khu vực nằm sâu tít trong cùng ở lầu một.
Hắn ăn ở cả ở trung tâm, rất ít ra ngoài, chưa bao giờ giao tiếp với người ngoài, hệt như âm hồn vất vưởng trong phòng thuốc.
Theo lời kể của Lão Quỷ, Long Thế bỗng nhiên mất tích.
Một ngày trước khi Long Thế mất tích, Lão Quỷ từng sai thuộc hạ cải trang thành bệnh nhân đến khám ở trung tâm y tế Lệ Thuỷ, tiện đường ghé qua phòng thuốc lấy thuốc, rồi thử bắt chuyện với Long Thế.
Song Long Thế rất cảnh giác, ra vẻ như một người địa phương nước L không hiểu tiếng Hoa.
Đối phó với người Lão Quỷ phái tới xong, y tức tốc cáo ốm, lỉnh khỏi phòng thuốc, sau đó mất tích.
Thời điểm xuất hiện trở lại, cũng là lúc rơi vào tay Cửu Ưng.
Sau khi Long Thế mất tích, trung tâm y tế Lệ Thuỷ vẫn hoạt động như bình thường, phòng phát thuốc kia chẳng mấy chốc đã có dược sĩ mới, như thể Long Thế chưa từng tồn tại vậy.
Tổ chức nhỏ bảo kê cho trung tâm Lệ Thuỷ tên là Thuỷ Tức, căn cứ nằm ở vùng ngoại ô của thành phố cấp hai nơi trung tâm y tế Lệ Thuỷ đang tọa lạc.
Thuỷ Tức chủ yếu kinh doanh "xác thịt" và dược phẩm, không có tổ chức niêm yết, cũng không bành trướng thế lực, chỉ thu mình trong thành phố địa bàn của nó, hành sự cực kì khiêm tốc.
Thông tin chỉ có chừng đó, không có chỗ nào đáng chú ý, nhưng cứ có cảm giác sai sai ở đâu đó.
Thời Tiến khoanh tròn những chỗ đáng quan tâm, tự mình suy ngẫm trước, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Phía bên kia Liêm Quân đang họp với người bên chính phủ, Thời Tiến không muốn làm phiền anh.
Hắn nghĩ ngợi một chút, rồi rẽ bước sang nhà bếp, định bụng làm thực đơn ba bữa cho Liêm Quân trong ngày mình đi vắng, miễn cho phía nhà bếp lơ mơ làm sai.
Lúc đi qua phòng khách, Thời Tiến bỗng bắt gặp Phí Ngự Cảnh.
Song, lần này Phí Ngự Cảnh đã không còn mang bộ dạng tiều tụy với cặp mắt thâm quầng nữa.
Trông anh ta phấn chấn ra trò, vận âu phục cắp túi da, vẻ như chuẩn bị ra ngoài làm công chuyện.
Trong đầu Thời Tiến lúc ấy chỉ toàn thực đơn với thực đơn, khi nhìn thấy anh ta chỉ thuận miệng dặn dò: "Nhớ mang dù nha, hôm nay sẽ có mưa đó."
Phí Ngự Cảnh dừng bước, đưa mắt về phía hắn.
Anh ta dõi theo bóng lưng hắn biến mất ở lối vào thông giữa phòng khách và nhà bếp, đoạn quay đầu nhíu mày nhìn sọt để dù ở huyền quan.
Thế rồi, anh ta vươn tay vớ lấy một cái dù gấp đen từ trong sọt, nhét vào cặp.
Cả ngày hôm nay, mọi người đều ở trong trạng thái bận rộn.
Sau bữa tối, Thời Tiến tranh thủ thời gian đi tìm Quái Nhị trao đổi một vài chỗ chưa rõ trong tài liệu, có thắc mắc đã được giải đáp, có vài cái lại không.
Mãi cho đến sát giờ đi ngủ, hắn mới vội vã kết thúc đề tài, chạy về phòng Liêm Quân.
Liêm Quân đã vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc này đang ngồi dựa ở đầu giường.
Thấy hắn trở về, anh bèn ra hiệu về phía phòng tắm, nói: "Đi rửa mặt đi, đồ ngủ đem vào giúp em rồi.
Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt."
Thời Tiến rẽ vào phòng tắm, rửa ráy cho qua quận, sấy tóc lấy lệ, sau đó lao ra khỏi phòng tắm, nhảy oạch lên giường.
Đệm giường rung lên, Liêm Quân buông máy tính bảng, ngoảnh đầu nhìn Thời Tiến.
Thời Tiến vén chăn chui tọt vào.
Bên dưới chăn, tay hắn bò lên chân Liêm Quân, từng chút từng chút chạy lên trên.
Đương lúc sắp chạm vào eo Liêm Quân, hắn bất thình lình tung chăn ra, ngửa đầu vồ cái hôn về phía Liêm Quân.
Chiếc máy tính bảng trong tay Liêm Quân đã được đặt trên tủ đầu giường ngay khi hắn tung chăn lên, lúc này thấy hắn nhào đến, anh liền thuận thế ôm lấy, nghiêng người đè hắn xuống đệm, khiến nụ hôn càng thêm nồng cháy.
Độ nóng giữa hai người chẳng mấy chốc đã tăng lên, Thời Tiến cắn Liêm Quân một cái, ép anh phải lùi lại, sau đó tạm thời xóa đi thanh tiến độ trong đầu.
"Không muốn ngủ?" Liêm Quân lui người lại, xoa nắn khuôn mặt Thời Tiến, áp trán hỏi.
Thời Tiến vươn tay cởi áo ngủ của anh, nghiêm túc nói: "Hôm nay vẫn chưa mát xa, không được ngừng chăm sóc chân."
Nhưng làm gì có cái kiểu "chăm sóc chân" nào mà đi sờ ngực trước.
Liêm Quân nhoẻn môi, đè tay hắn lại, cúi đầu hôn chóp mũi của hắn, hỏi: "Em không thấy cơ thể tôi xấu xí sao?"
"Vớ vẩn, rõ ràng đẹp vậy mà." Thời Tiến ôm anh, sờ dọc xuống theo đường xương sống sau lưng anh, nghiêm túc nói, "Liêm Quân, sau này anh sẽ càng đẹp hơn nữa."
Hơi thở của Liêm Quân thoáng trật nhịp.
Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt như cất giấu ánh sao trong khoảnh khắc này, trầm giọng đáp lại một tiếng, tay vói vào trong chăn, lột áo ngủ của hắn.
...
Tờ mờ sáng hôm sau, Thời Tiến thay một bộ thường phục giản dị, mang tất cả trang bị vào dưới sự chỉ dẫn của Quái Nhị, rồi leo lên chiếc xe van màu trắng bạc đỗ trước cửa.
Liêm Quân tự mình tiễn hắn lên xe xong, nói: "Bình an trở về nhé."
Thời Tiến nghe vậy thì bất thình lình nhảy xuống xe, chạy tới ôm anh một cái, sau đó mới quay về, đóng cửa xe van lại, hạ kính cửa sổ xuống, thò đầu ra dặn dò: "Anh ăn uống cho đàng hoàng, em về kiểm tra đấy."
Liêm Quân nhìn hắn đăm đăm mà gật đầu.
Quái Tam nổ máy, bắt đầu chạy đi.
Quái Nhị đóng kính cửa sổ mà Thời Tiến vừa mở lại, bắt đầu chạy thử các thiết bị trong xe.
Thời Tiến bíu lấy cửa sổ nhìn bóng hình Liêm Quân từ từ thu nhỏ lại, mặt mày cũng từ từ xụ theo, thầm than: "Thôi xong, mới vừa đi mà tao đã bắt đầu nhớ cục cưng nhà mày rồi.
Chắc chắn anh ấy không ăn uống đàng hoàng đâu."
"Rõ ràng là cục cưng nhà bọn mình." Nhóc Chết đến lúc này vẫn không quên sửa cách dùng từ của Thời Tiến.
Thời Tiến không nói gì, sau đó thấy tức cười, bèn nhoẻn miệng cười, rồi lại không kiềm được tiếng thở dài.
Giá như hắn và Liêm Quân chỉ là một cặp tình nhân sống ở thời bình thì tốt quá.
Hắn sẽ đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, Liêm Quân chỉ việc ở nhà xinh đẹp như hoa, tuyệt biết bao.
Nhóc Chết tàn nhẫn giội một gáo nước lạnh: "Tiến Tiến à, xét theo năng lực tổng hợp, cho dù cục cưng sinh ra trong gia đình bình thường, khả năng anh ấy công thành danh toại vẫn cao hơn cậu gấp mấy lần đó.
Theo trí tưởng tượng của cậu và quan hệ giữa cậu với cục cưng thì trông giống chủ tịch bá đạo và cậu trai tơ được chủ tịch bao nuôi hơn."
Thời Tiến: "..."
"Cơ mà tôi nghĩ cục cưng sẽ không ghét bỏ cậu vì cậu kiếm tiền ít đâu." Nhóc Chết biết điều mà an ủi.
Cảm xúc bùi ngùi vì tạm rời xa Liêm Quân bỗng chốc tan tành mây khói, Thời Tiến cáu kỉnh ngồi phịch xuống ghế.
...
Điều chỉnh thiết bị xong xuôi, Quái Nhị chuyển sang bàn về chiến thuật lần này.
Kế hoạch trước mắt như sau, Quái Tam dẫn theo lực lượng lớn đi vây quét căn cứ chính của Thuỷ Tức, tấn công trực tiếp bằng bạo lực, Quái Nhị thì dẫn theo Thời Tiến và một tiểu đội đi đường vòng đột nhập điều tra trung tâm y tế Lệ Thuỷ, cố gắng tránh xung đột hỏa lực hết mức có thể.
Sở dĩ phân chia khác biệt như vậy là bởi trung tâm y tế Lệ Thuỷ tuy được Thuỷ Tức biến thành điểm tàng trữ hàng hóa, nhưng hằng ngày vẫn tiếp nhận bệnh nhân như thường.
Bên trong tòa nhà ngoại trừ những phần tử xã hội đen, còn có không ít bệnh nhân thật, nếu xung đột quy mô lớn có thể sẽ gây tổn hại đến cả họ.
Mặt khác, Thuỷ Tức chủ yếu kinh doanh "xác thịt" và dược phẩm, nên hàng hóa Thuỷ Tức cất giấu trong trung tâm y tế Lệ Thuỷ có lẽ chỉ liên quan đến dược phẩm.
Một khi nổ ra xung đột bằng súng đạn, những hành hóa dược phẩm không biết giấu ở đâu ấy rất có thể sẽ bị cháy nổ, gây ra ô nhiễm trên diện rộng, như thế sẽ rất khó xử lí.
"Mục đích chính chúng ta điều tra trung tâm y tế Lệ Thuỷ là muốn xem xét chỗ ẩn nấp của Long Thế những năm qua còn sót lại manh mối nào khác liên quan đến mẫu vật hay không, chứ không phải để sống mái với bọn tay sai của Thủy Tức.
Vậy nên chúng ta phải hết sức kiềm chế, tốt nhất chờ phía Quái Tam đánh vào căn cứ Thủy Tức, phía Lệ Thuỷ nhận được tin rồi loạn lên, toàn thể lực lượng mới được tiến vào, nhân lúc hỗn loạn điều tra kỹ càng."
Quái Nhị nói, đoạn trải tấm sơ đồ kết cấu bên trong Lệ Thuỷ ra, giải thích chi tiết hơn: "Trong lúc Quái Tam khuấy đục nước căn cứ bọn chúng, phía ta sẽ phái người lẻn vào trung tâm y tế, thăm dò tình hình sơ bộ.
Do chúng ta đều có nét mặt người phương Đông, quá nổi bật ở nước L, cho nên lần xâm nhập đầu chúng ta sẽ không tham gia.
Tôi đã tìm vài người bản địa được thu nạp vào chi nhánh, bọn họ đã ở đây được vài ngày, lần lượt dùng thân phận người nhà bệnh nhân, bệnh nhân, con nghiện đến mua hàng để trà trộn vào trung tâm y tế.
Sau khi chúng ta đến đó, phải liên hệ với những nhân viên đã đột nhập trước đó, rồi xem tình hình phía Quái Tam, tùy cơ ứng biến chọn thời điểm lẻn vào trung tâm y tế điều tra."
Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Kế hoạch đại khái là thế.
Nhiệm vụ lần này khá đơn giản, cậu không cần quá lo lắng đâu, Thời Tiến." Quái Nhị trấn an Thời Tiến một câu, đưa sơ đồ kết cấu Lệ Thuỷ cho hắn, nói tiếp, "Cậu học thuộc kết cấu trung tâm y tế đi, đến lúc điều tra, tuyệt không được phạm phải bất cứ sai lầm lặt vạt nào đâu đấy."
Thực chất Thời Tiến đã sớm bảo nhóc Chết quét hình sơ đồ kết cấu của trung tâm y tế Lệ Thuỷ, bản thân cũng ôn đi ôn lại, chắc kèo sẽ không đi nhầm đường, nhưng vừa nghe Quái Nhị nói vậy, hắn vẫn cầm sơ đồ lên, nghiêm túc học thuộc lần nữa.
Bốn tiếng sau, xe van dừng bánh trước thành phố bên cạnh thành phố nơi trung tâm y tế Lệ Thuỷ tọa lạc.
Quái Tam xuống xe rời đi, tập hợp với những nhân viên chi nhánh đã được điều sang đây ngày hôm qua, rồi thẳng tiến đến căn cứ của Thuỷ Tức.
Còn Quái Nhị thì thế chỗ cho Quái Tam, ngồi vào ghế lái, tiếp tục đi đến trung tâm y tế Lệ Thuỷ với Thời Tiến.
Lại một tiếng đồng hồ qua đi, Quái Nhị dừng xe ở một đường hẻo lánh cách trung tâm y tế Lệ Thuỷ mười phút đi xe.
Sau mấy phút yên lặng chờ đợi, một chiếc xe rác và một chiếc xe chở hàng nhỏ chạy đến, Quái Nhị dòm biển số xe của hai chiếc xe này qua gương chiếu hậu, rồi nổ máy.
Thời Tiến dò hỏi: "Hai chiếc xe đằng sau kia là người chúng ta dẫn theo lần này à?"
"Ừ, là người từ chi nhánh, do Quái Thất dạy dỗ đấy.
Có mười tám người, thêm hai chúng ta, tổng cộng là hai mươi người, vậy là đủ để tra xét Lệ Thuỷ rồi." Quái Nhị giải thích.
Thời Tiến lấy làm lạ: "Quái Thất?"
Quái Nhị lúc này mới sực nhớ ra Thời Tiến vẫn chưa biết Quái Thất, bèn vội vàng giải thích: "Quái Thất là học trò của Quái Nhất, chủ quản công việc điều động nhân viên và huấn luyện người mới.
Trong những nhiệm vụ cần chạy khắp nơi như thế này, đều phải nhờ cậu ta giúp chúng ta sắp xếp nhân lực."
Thời Tiến ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, rồi tiếp tục tập trung vào nhiệm vụ.
Mấy phút sau, xe van dừng trước một tòa nhà chếch đối diện trung tâm y tế Lệ Thuỷ.
Quái Nhị liên lạc với những nhân viên đã trà trộn vào trung tâm y tế trước đó, sau khi xác định bên trong không có gì bất thường thì bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Thấy thế, Thời Tiến cũng dằn sự nôn nóng sau khi trông thấy tòa nhà nhiệm vụ xuống, bình tĩnh chờ đợi.
"Anh nói xem, liệu Cửu Ưng có cử người trông coi trung tâm y tế này, đánh cược rằng chúng ta chắc chắn sẽ đi điều tra nơi Long Thế từng sống." Sau một tiếng chờ đợi, Thời Tiến không nhịn được mở lời hỏi.
Quái Nhị liếc nhìn hắn qua gương chiếu, đáp: "Có thể lắm, cho nên chúng ta càng phải cẩn thận hơn."
Thời Tiến ừ một tiếng, rồi lại im lặng.
Lại qua nửa tiếng, nhân viên đến trước đó gửi tin – một vài lao công, điều dưỡng viên trong trung tâm y tế bỗng nhiên loạn cả lên, chạy ùa về phía phòng thuốc và kho hàng phía sau trung tâm.
Cùng lúc đó, phía Quái Tam gửi tin – bọn họ đã đột nhập căn cứ của Thủy Tức.
"Chuẩn bị hành động.
Cho các cậu mười phút, từng nhóm tiến vào trung tâm y tế." Quái Nhị như một pho tượng bỗng chốc được sống lại, vừa xoay vô lăng chạy là gần trung tâm y tế, vừa ra lệnh qua điện thoại.
Vừa nghe thấy mệnh lệnh, những người nấp trong hai chiếc xe còn lại tức thì hành động.
Thời Tiến cũng vội lên dây cót tinh thần, đeo tai nghe in-ear vào, hoàn tất chuẩn bị vào trạng thái chiến đấu.
Quái Nhị dừng xe bên cạnh trung tâm y tế Lệ Thuỷ.
Năm phút sau, những nhân viên trà trộn trong trung tâm y gửi đến tin thứ hai, hầu hết các nhân viên đã đến chỗ kho hàng, lớp phòng hộ ở những nơi khác đã thưa đi thấy rõ.
"Thế này tức là biết không trốn tránh được nên cố gắng cứu vớt đống hàng?" Quái Nhị nhíu mày cười khẩy.
Sau đó anh ta xác nhận tiến trình hành động của mười tám người kia một lần nữa, vừa nổ máy vừa ra lệnh, "Chia quân thành ba hướng, một hướng đến kho hàng giám sát động tĩnh ở đó, một hướng chia ra giám sát tình hình của các nhân viên trung tâm y tế, một hướng đến phòng thuốc.
Số 9 đến số 12, bốn người đến phòng thuốc cùng Thời Tiến, phải luôn giữ liên lạc."
"Rõ!"
Tiếng đáp lời đồng thanh vang lên trong ống nghe, Thời Tiến lặng lẽ ngồi thẳng lưng lên.
Khi xe vừa dừng trước cửa trung tâm y tế Lệ Thuỷ, hắn tức tốc mở cửa vọt xuống, một mình đi vào trung tâm, ra vẻ gia quyến đến thăm bệnh nhân.
Hắn bước xuyên qua đại sảnh, leo lên cầu thang nối với khu bệnh nhân nội trú ở tầng hai như đã quen cửa quen nẻo.
Vốn dĩ gương mặt người Hoa của hắn rất gây chú ý, nhưng với tư thái thẳng thắn và thành thạo, không một ai trong đại sảnh chú ý đến hắn cả.
Lời dặn dò chưa kịp thốt ra khỏi miệng Quái Nhị, bóng dáng Thời Tiến đã biến mất khỏi tầm mắt anh ta.
Đi kiểu quái gì nhanh vậy.
Anh ta trợn mắt, vội vàng mở máy tính bảng định vị vị trí Thời Tiến.
Trên sơ đồ mặt bằng trung tâm y tế trong màn hình, anh ta chỉ trông thấy chấm xanh đại diện cho Thời Tiến sau khi đến khu nội trú ở tầng hai thì đột nhiên tăng tốc độ di chuyển, nhanh chóng xuyên qua dãy hành lang, rồi lại men theo một cái cầu thang khác leo ngược xuống tầng một, sau đó liên tục chuyển hướng giữa các dãy hành lang tầng một, tránh né nhóm người, thoăn thoắt đi về phía phòng thuốc.
Ô...!vãi...!Trung tâm y tế là nhà cậu đấy à, sao mà bẻ cua vừa nhanh vừa "nghệ" thế.
"Thật là...!điên rồ mà." Quái Nhị tâm trạng phức tạp thở dài một tiếng, vội điều chỉnh tai nghe, ra lệnh cho số 9 đến số 12 trà trộn đầu tiên đi tập hợp với Thời Tiến.
Bên trong trung tâm y tế, Thời Tiến đã thành công tiếp cận phòng thuốc.
Có lẽ vì nghe được phong thanh, cánh cửa sắt của phòng thuốc lúc này đã đóng chặt.
Dòm qua khe cửa, chỉ thấy được tầng tầng lớp lớp giá để thuốc, không có lấy một bóng người.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, Thời Tiến thôi nhìn quanh, vội trốn vào góc tối cạnh cửa.
Người đến là một người đàn ông cao gầy.
Sau khi rẽ vào hành lang này, hắn không tùy tiện tiến lại gần ngay mà dừng bước dò hỏi: "Thời?"
"Chớ lo, là người của mình." Quái Nhị đúng lúc nhắc nhở qua tai nghe.
Thời Tiến lúc này mới yên tâm, bước ra khỏi góc tối, ra hiệu cho anh ta lại gần.
Người đàn ông cao gầy bèn tiến đến.
Nhận ra tình trạng của phòng thuốc, hắn hỏi: "Cửa bị khóa rồi?"
"Ừ, chỉ khóa lớp cửa sắt bên ngoài, lớp cửa kính bên trong không khóa.
Chắc là người đóng cửa sốt ruột quá, chưa kịp đóng hết lại." Thời Tiến đáp lại, rồi bất thình lình moi ra một sợi dây thép, ra hiệu cho người đàn ông cao gầy trông chừng xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu mở khóa.
Người đàn ông cao gầy: "..." Sao chú em bẻ khóa quen tay dữ vậy.
Lạch cạch, ngay khi một người đồng đội khác chạy đến, Thời Tiến đã mở khóa rào chắn thành công.
Hắn đứng dậy cất "vũ khí" vào, để lại một người chờ người tiếp ứng đến sau, rồi dẫn theo người đàn ông cao gầy đột nhập vào phòng thuốc.
Bên trong phòng thuốc vô cùng yên tĩnh, giá để hàng đầy rẫy cản trở tầm nhìn, không thể xác định bên trong có ai đang nấp hay không.
Thời Tiến ra hiệu cho người đàn ông cao gầy đi vòng qua yểm trợ cho mình, bản thân thì xông thẳng vào nơi sâu trong cùng, đồng thời lắng tai nghe động tĩnh trong phòng thuốc.
Lúc đi vị trí gần trung tầm phòng thuốc, giá hàng bên trái bỗng vang lên tiếng động nhỏ.
Thời Tiến xoay người đi vòng qua, tiếp cận kẻ đang ngờ vực nhìn quanh quất trốn phía sau giá hàng từ sau lưng gã, rồi nhảy bổ vào, bịt miệng thụi vào lưng, đẩy gã ngã sấp mặt.
Toàn bộ hành trình không hề phát ra một tiếng động, nhanh gọn lẹ.
Người đàn ông cao gầy toan giơ súng giúp hắn đánh người: "..."
Sau đó lại có thêm mấy tên lâu la canh giữ phòng thuốc xuất hiện, vài tên còn nã súng.
Từ đầu đến cuối, Thời Tiến luôn bình tĩnh và ngiêm túc giải quyết từng tên một, bóng dáng thoăn thoắt dị thường, hành động như gió, không hề dùng lấy một viên đạn nào, năng suất đến mức khiến người ta há hốc mồm.
Người đàn ông cao gầy mắt chữ A mồm chữ O, cảm thấy bản thân hình như hơi dư thừa.
Sau khi xử lý xong mấy tên lâu la canh gác, Thời Tiến dẫn người đàn ông cao gầy đến trước một cánh cửa đóng chặt nằm sâu trong cùng phòng thuốc.
Hắn vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, ra hiệu với người đàn ông cao gầy rồi nhanh nhẹn mở cửa, nghiêng người dựa sát tường phòng thủ.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng dày đặc vang lên.
Tất cả đều đến từ bên trong cánh cửa.
Thời Tiến lấy bình xịt hơi cay, mở ra rồi ném vào trong, sau đó đeo mặt nạ bảo hộ lên, cúi người tiến vào trong.
Sau khi nhanh nhẹn trốn sau một cái tủ, hắn nã mấy phát súng về phía mấy tên mai phục trong phòng.
Tiếng súng gắn giảm thanh dày đặc vang lên, đến khi người đàn ông cao gầy vọt vào cửa, những kẻ trong phòng đã bị giải quyết sạch sẽ.
Tổng cộng có bốn người, hai tên trúng đạn ở cánh tay, hai tên trúng đạn ở vai, tất cả đều bị tước đi khả năng cầm vũ khí.
Thời Tiến đang đá văng tại từng món vũ khí bọn chúng đánh rơi bên cạnh.
"Trói chúng lại." Thời Tiến dặn dò.
Người đàn ông cao gầy im lặng liếc hắn một cái, rồi ngoan ngoãn tiến lên giúp hắn xử những kẻ nọ.
Thời Tiến bắt đầu quan sát gian phòng nằm trong phòng thuốc này.
Đây là một căn phòng rất lớn, chắc hẳn là chỗ ở cho các dược sĩ của phòng thuốc.
Phòng được bày biện giản dị, rất ít đồ gia dụng, chỉ có một bộ giường bàn tủ, trong góc để đầy những thùng hàng, trông rất lộn xộn, có dấu vết bị động chạm và di chuyển.
Theo sơ đồ mặt bằng, phòng thuốc chỉ một gian phòng như vậy, không còn chỗ nào khác để giấu đồ.
Hẳn Long Thế đã ở căn phòng này trong mấy năm ẩn nấu tại đây, nhưng gian phòng này thực sự quá bình thường, hoàn toàn không nhìn ra có gì bí hiểm.
"Có phát hiện gì không?" Quái Nhị ở đầu bên kia dò hỏi.
Thời Tiến đi lòng vòng quanh phòng, muốn xem thử trong căn phòng này có mấy thứ như cửa ngầm hay không, kết quả hoàn toàn không phát hiện được gì, bèn nói: "Không có, không hề phát hiện thứ gì.
Cho dù trước kia Long Thế có ở đây, dấu vết hắn từng để lại hẳn cũng đã bị người đến sau xóa nhòa.
Lát nữa tôi ra phòng thuốc bên ngoài xem sao...!Ấy khoan."
Hắn đột nhiên cắt ngang câu chuyện, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Mấy kẻ bị người đàn ông cao gầy trói gô chú ý tới động tác của hắn, sắc mặt thoắt đổi, nhao nhao lên.
"Có phát hiện mới?" Quái Nhị hỏi.
Thời Tiến liếc sang bọn lâu la đang bị trói cứng, rồi đánh mắt sang thùng hàng, trả lời: "Quả thật có vài phát hiện mới.
Tôi nhớ là các tầng lầu của trung tâm y tế Lệ Thuỷ cao hơn một chút so với những tòa nhà khác, nhưng căn phòng bên trong phòng thuốc này lại làm trần nhà hơi thấp, vả lại tôi không thấy bóng dáng mấy dược sĩ đâu cả.
Thuỷ Tức để lại vài người ở đây thu xếp thùng hàng, rõ ràng là định chuyển hàng đi, nhưng cánh cửa duy nhất của phòng thuốc này lại bị khóa mất..."
"Cậu nghi ngờ trên trần nhà có lối đi?" Quái Nhị dò hỏi.
"Dù sao tôi cũng không tìm ra được lối nào khác trong phòng thuốc để dẫn ra bên ngoài." Thời Tiến đáp, đoạn đi tới góc phòng chất đống thùng hàng lộn xộn, quan sát tỉ mỉ thì phát hiện dấu vết thùng hàng bị di chuyển, kéo dài từ góc để đồ này đến giữa phòng.
Giữa phòng.
Thời Tiến liếc mắt sang phần trần treo giữa căn phòng, rồi lại chuyển hướng sang bức tường gần mấy thùng hàng, cuối cùng cố định tầm mắt tại một cái móc cũ kỹ.
Thế rồi hắn nhanh nhẹn giẫm lên thùng hàng, vươn tay sờ vào cái móc đó, thử lay nhẹ, sau đó nắm chặt, giật mạnh ra ngoài.
Tiếng xích sắt lách cách trượt đều mơ hồ vang lên, mấy khối trần treo trong phòng đột nhiên hạ xuống mở ra, một cái thang trượt tự động rơi xuống rồi chạm đất, đặt ngay đúng bên cạnh một thùng hàng gần đó.
"Ư, ư, ư." Bọn lâu la bị trói thoắt đổi sắc mặt, vùng vẫy như muốn tấn công nhóm Thời Tiến.
Thời Tiến buông tay, nhảy khỏi thùng hàng, nhìn về phía trần nhà được mở toang ra, hỏi Quái Nhị: "Tôi nhớ ngay phía trên phòng này là văn phòng bác sĩ, chúng ta có người ở tầng hai không?"
Quái Nhị rất tán thưởng sự nhạy bén của hắn, đáp: "Có, tôi sẽ bảo họ qua xem thử."
Mười phút sau, trên trần nhà vang lên vài tiếng gõ.
Thời Tiến nhận được tín hiệu, lúc này mới leo lên thang, sau đó đi vào văn phòng bác sĩ một cách hết sức trót lọt.
Văn phòng trống không, không thấy bóng dáng bác sĩ đâu, trên mặt đất cũng có mấy thùng hàng bày bừa, trông như chủ nhân của căn phòng chưa kịp mang đi.
Thời Tiến quan sát một chút, rồi nói: "Xem ra Thuỷ Tức chỉ mượn danh nghĩa phòng thuốc thôi.
Những năm qua Long Thế tuyệt không chỉ trốn trong trung tâm y tế này, chắc chắn là hắn đã tham dự vào một vài trò xấu khác của Thủy Tức."
"Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Loại người như Long Thế không thể nào sống thành thật được, nếu không cậu Quân đã không cố ý bảo chúng ta đến đây điều tra, còn nhắc ta hành sự cẩn thận." Quái Nhị tiếp lời, đoạn hỏi, "Trong văn phòng còn phát hiện gì nữa không?"
Thời Tiến tỏ ý không có, rồi hồi tưởng lại sơ đồ kết cấu của trung tâm y tế, chợt nhận ra văn phòng bác sĩ nằm bên cạnh cầu thang, còn rất gần thang máy, nói cách khác, từ căn phòng này, người của Thuỷ Tức có thể đi đến bất cứ tầng lầu nào trong trung tâm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...