Lúc Lão Quỷ chạy tới, nhân viên cứu hộ đã thu dọn xong hiện trường, đang chuẩn bị đưa tất cả thi thể lên xe đưa đi.
Quái Nhất vốn định cản đường Lão Quỷ, không cho vào xem thảm trạng trong biệt thự, song bị Liêm Quân ngăn lại.
Lão Quỷ xộc thẳng vào biệt thự, dừng chân ngay tại nơi bày thi thể trong sân.
Hắn ta đứng sững mấy giây rồi tiến lên, mở lần lượt từng túi thi thể ra xem, cuối cùng ngồi xổm trước thi thể phụ tá, nghiến răng nghiến lợi, đôi bàn tay siết chặt, khóe mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.
Liêm Quân trượt xe lăn đi đến sau lưng hắn ta, lấy một cái điện thoại ra, nói: "Lúc phát hiện phụ tá, bên cạnh cậu ta có đặt cái này, nhưng cậu ta không dùng nó để cầu cứu.
Bom trong biệt thự được điều khiển từ xa, trừ phụ tá ra, mười lăm người khác đều chết trong nhà.
Năm ngón tay trái của phụ tá bị chặt đứt, tay phải chừa lại ngón cái và ngón trỏ, hẳn là bọn Thương Hỏa cố ý thế."
Lão Quỷ nghe vậy quay ngoắt lại, đứng bật dậy, bước nhanh đến, gần như là giật mạnh điện thoại khỏi tay Liêm Quân.
Hắn ta nhận ra đây là loại điện thoại dùng một lần bình thường nhất, bên trong trống trơn, nhưng nếu gắn sim vào là có thể thực hiện cuộc gọi.
"Cậu ấy vốn có thể cầu cứu...!Cậu ấy vốn có thể cầu cứu." Lão Quỷ cầm chiếc điện thoại, liên tục lặp đi lặp lại câu nói, giọng nặng trĩu, sự thù hận trong giọng nói ngày càng nồng.
Theo điều tra, trước khi chết, phụ tá quả thật có thể cầu cứu.
Chiếc điện thoại này hẳn là bọn Thương Hỏa cố ý chừa cho cậu ta, nhưng phụ tá lại không dùng, chỉ trơ mắt nhìn quả bom nổ tung căn nhà, cướp đi tính mạng của mười lăm thuộc hạ.
Sự đã rõ, Thương Hỏa sớm khống chế được biệt thự, mưu toan phục kích Liêm Quân hôm nay đến, nhưng vì những sự cố ngoài ý muốn, Liêm Quân không đến đúng giờ, thậm chí chọn đi lệch khỏi lộ trình ban đầu, dừng xe đợi Quái Tam.
Lúc phát hiện Liêm Quân dừng xe, đoán chừng Thương Hỏa định sai phụ tá mau chóng dẫn Liêm Quân đến, không cho Liêm Quân tập hợp với Quái Tam, song phụ tá không chịu nghe theo, cho nên mới bị tra tấn.
Ắt hẳn sự ngoan cường của phụ tá đã chọc giận Thương Hỏa, nên bọn chúng dứt khoát khiến cậu ta sống dở chết dở, rồi ném cho một chiếc điện thoại, trói bọn thuộc hạ của cậu ta trong nhà "bầu bạn" với bom, lấy tính mạng của thuộc hạ ép cậu ta gọi điện thoại cầu cứu, dẫn Liêm Quân qua.
Phụ tá hiển nhiên vẫn không chịu nghe lời, liều chết chống đối câu giờ với Thương Hỏa, cuối cùng Liêm Quân đã đợi được quân chủ lực, thành công tụ họp với Quái Tam.
Thương Hỏa biết cơ hội ngày hôm nay đã mất, vì vậy cho nổ sạch.
"Lúc quyết định tạm thời dừng xe, tôi từng gọi cho phụ tá của anh.
Giọng điệu cậu ta bình thường, còn tỏ ý không cần gấp gáp, đến muộn một chút cũng không sao.
Khi ấy cậu ta gác máy rất nhanh, tôi lại không nhận ra, do tôi sơ suất." Quái Nhất mở miệng, giọng có ý tự trách.
Đôi môi Lão Quỷ run run, rồi mím chặt dằn xuống mọi nỗi đau xót, nói: "Lão Văn là người tỉ mỉ, giỏi ngụy trang và đàm phán.
Nếu cậu ấy không muốn cho cậu biết, cậu sẽ không thể nào phát hiện ra bất cứ vấn đề gì từ giọng nói của cậu ấy.
Chuyện này không trách cậu được, cậu ấy...!cậu ấy làm đúng! Cho dù các cậu không dừng xe, vẫn đi tiếp như cũ, lão Văn chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách nhắc nhở các cậu, để các cậu không tới gần biệt thự.
Nếu không ngăn được, đoán chừng cậu ấy sẽ chọn cách đồng quy vu tận với bọn Thương Hỏa trước một bước...!Chắc chắn cậu ấy sẽ làm như vậy, chắc chắn sẽ như vậy.
Là vấn đề ở tôi, lúc phát hiện Quỷ Quái có nội gián, tôi nên cẩn thận hơn, không để mọi người hành động đơn độc, là lỗi của tôi."
Liêm Quân thấy rõ hắn ta đang cực lực đè nén sự suy sụp, bèn lặng thinh một lúc, rốt cuộc vẫn chọn chuyển lời phụ tá nhờ anh trước khi chết ngay lúc này cho Lão Quỷ.
Không hề phản bội, xin lỗi đã không bảo vệ được mạng sống của các anh em.
Cơ mặt Lão Quỷ run lên, hầu kết không ngừng chuyển động, lý trí rốt cuộc bị cọng rơm cuối cùng này đè cho vỡ tan.
Cổ họng hắn ta bật ra tiếng nức nở nghèn nghẹn, mặt quay về phía thi thể phụ tá, đầu gục xuống, vai run run bật khóc.
Đầu tháng năm tại nước L, vừa lúc mùa mưa mới bắt đầu, tiết trời vừa nóng vừa ngộp, mây đen vần vũ ở phương xa, dường như sắp trút xuống một trận mưa.
Bầu trời xám xịt, cảnh tượng chết chóc tựa chốn âm tào địa ngục, tiếng khóc nghẹn ngào, tất cả như được phủ lên một lớp màu u tối, khiến khóe mắt người ta cay cay.
Thời Tiến nhìn bóng lưng gào khóc của Lão Quỷ, cõi lòng ngột ngạt u uất đến phát hoảng, cũng ngoảnh mặt đi lau lau.
Những người bước đi trong bóng tối muốn nghênh đón ánh sáng, quả thật quá khó khăn.
Khi trời sập tối, sự việc biệt thự mới được xử lý xong.
Chấn chỉnh lại cảm xúc xong, Lão Quỷ dẫn người đi lo việc hậu sự cho thuộc hạ, Liêm Quân thì dẫn người của mình đến một tòa nhà thuộc chính quyền nước L ở.
Chỗ ở này là kết quả thỏa thuận giữa chính phủ và chính quyền địa phương nước L.
Thương Hỏa hành sự ngạo mạn, đích thị là một khối u ác tính ở khu đông nam, bây giờ có người muốn hỗ trợ xử lý chúng, chính phủ nước L rất vui lòng mở cánh cửa sau, cung cấp chút tiện nghi cho những người hỗ trợ ấy.
Đây thực sự là một trải nghiệm kì quặc – một đám người xã hội đen đến từ nước khác, vào ở nơi do chính phủ nước L cung cấp, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi quân đội nước L.
Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, mọi người tụ lại ăn một bữa cơm trưa nhạt thê nhạt thếch, sau đó về phòng mình nghỉ ngơi.
Thời Tiến đẩy Liêm Quân về phòng, xả bồn nước nóng cho anh ngâm mình, sau đó cũng tự dội qua cho mình.
Hắn chẳng về phòng mình mà ở lì trong phòng Liêm Quân, cùng anh ngắm cơn mưa đang dần nặng hạt bên ngoài.
"Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Thời Tiến hỏi.
Liêm Quân nhìn vệt mưa trên cửa kính, đáp: "Đáp trả lại trò tác oai tác quái của bọn Thương Hỏa."
Thời Tiến ngớ ra, rồi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: "Trả thế nào?"
Đì đùng.
Trên trời cao, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang không ngớt.
Liêm Quân như bị tiếng sấm kéo thần hồn về, nhìn sang Thời Tiến, nét mặt từ từ giãn ra.
Anh đưa tay xoa mặt Thời Tiến, không trả lời mà hỏi lại: "Mệt không? Muốn ngủ trưa không?"
Đánh trống lảng đến dở, rõ ràng là để trốn tránh trả lời câu hỏi.
Thời Tiến nắm chặt tay Liêm Quân, nhìn sâu vào ánh mắt u ám dù cố gắng kìm nén nhưng vẫn không tài nào hoàn toàn giấu được của Liêm Quân.
Đoạn, hắn nghiêng người ôm lấy vai anh, trong lòng hiển nhiên thừa biết Liêm Quân không muốn trả lời câu hỏi của hắn là bởi đáp án tuyệt đối không phải điều hắn muốn nghe.
Những vướng mắc và ân oán giữa các tổ chức bạo lực, chỉ có năm chữ mới giải quyết được: nợ máu trả bằng máu.
Lúc sập tối, Lão Quỷ dẫn người về, quần áo đã thay bằng một bộ đen tuyền, sắc mặt còn tệ hơn lúc trước mấy phần, song tinh thần lại tốt đến lạ thường, như thể có thứ gì chống đỡ cho hắn ta, khiến hắn ta không thể mềm yếu, không thể ngã gục.
Biết hắn ta trở lại, Liêm Quân liền tìm hắn ta trò chuyện.
Hai vị thủ lĩnh ngồi riêng với nhau trong thư phòng chừng mười lăm phút, sau đó Lão Quỷ đẩy cửa đi ra, một lần nữa dẫn người đội mưa đội gió rời đi.
Liêm Quân nối tiếp bước ra, bảo Quái Nhất trông coi bên ngoài gọi điện thoại cho Quái Nhị, chỉ lệnh một câu: Toàn lực phối hợp cùng Lão Quỷ.
Thời Tiến chứng kiến từ đầu tới cuối, không hỏi một câu, đẩy Liêm Quân về phòng.
Sau khi mát xa chân như thường lệ, Thời Tiến về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó quay trở lại phòng Liêm Quân.
Liêm Quân đang dựa vào đầu giường lật giở gì đó.
Thấy Thời Tiến mặc đồ ngủ đi vào, anh hỏi: "Sao thế? Để quên cái gì à?"
Thời Tiến chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng đến bên giường, đứng ở phía còn lại vén chăn nằm xuống, nhắm tịt hai mắt.
Liêm Quân ngớ người, buông tài liệu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Thời Tiến nằm bên cạnh.
Anh toan vươn tay chạm vào hắn nhưng rồi rụt lại, khẽ gọi: "Thời Tiến?"
Thời Tiến mở mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Khuya rồi, nên ngủ thôi."
Liêm Quân nhìn vẻ mặt giả vờ nghiêm túc của hắn, bất chợt nở nụ cười.
Anh đặt tài liệu qua hẳn một bên, nghe lời nằm xuống, nghiêng người về phía hắn, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Cám ơn em."
"Em chả hiểu anh cám ơn cái gì đấy..." Thời Tiến cau mày lầm bầm, cũng nghiêng người đối mặt với anh, đưa tay nắm chặt tay anh, lại nhắm mắt nói, "Không cho nói nữa, ngủ ngon."
Liêm Quân nhoẻn môi, rướn người tới gần hắn, ngoan ngoãn không nói chuyện, nhưng cánh tay lại rục rịch, chống người dậy, cúi đầu hôn hắn.
Hàng mi Thời Tiến run lên, tay vươn ra ôm lấy cơ thể anh, chủ động hé môi, hôn càng sâu.
Tư thế của hai người từ mặt đối mặt dần dần biến thành một trên một dưới.
Nhận ra sự chủ động của Thời Tiến, động tác của Liêm Quân hơi mất kiểm soát.
Bàn tay mò mẫm nâng mặt Thời Tiến lên, anh nhổm mình đè lên người hắn, giải phóng nỗi khát khao của bản thân.
"Ư!" Lưỡi bị cắn nhẹ, Thời Tiến không khỏi rên rỉ một tiếng.
Liêm Quân bật ra tiếng cười nhẹ, hơi kìm động tác lại, nhẹ nhàng cọ xát bờ môi hắn.
Thời Tiến vốn định đến ngủ chung với Liêm Quân, cùng người ta trùm chăn trò chuyện trong sáng, lấy sự bầu bạn để an ủi.
Nào ngờ cục diện hoàn toàn mất kiểm soát, rõ ràng chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon đơn giản, nhưng vì chút xíu chủ động của hắn mà bị Liêm Quân biến thành vẻ mãnh liệt như hiện tại.
Trong chăn, hai cơ thể chồng lên nhau.
Chiếc áo choàng ngủ trên người Liêm Quân lúc này đã xộc xệch, cổ áo xiêu vẹo, dưới ánh đèn, xương quai xanh và non nửa khuôn ngực lồ lộ trông mê li khôn tả.
Thời Tiến bắt gặp khung cảnh ấy trong phút chốc cuộc hôn tạm ngơi nghỉ, não bộ chưa kịp phản ứng, bàn tay đã bò lên cơ thể Liêm Quân trước, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhịp thở của Liêm Quân bỗng chốc hơi hỗn loạn.
Những nụ hôn từ từ thay đổi địa bàn, thân thể tụt dần xuống dưới, tay thò trong chăn, toan sờ soạng thân thể Thời Tiến.
"Ặc..."
Bầu không khí đương chuẩn bị tiến xa mất kiểm soát, một tiếng vịt kêu đè nén mà quái dị đột nhiên vang lên trong đầu Thời Tiến.
Cái đầu bị bản năng chiếm lĩnh của Thời Tiến tức thì tỉnh táo lại, nhận thức được tình trạng hiện tại của mình và Liêm Quân.
Bỗng nhớ tới sự tồn tại của nhóc Chết, đầu hắn nổ đùng một tiếng, hắn cuống cuồng rụt bàn tay sờ soạng Liêm Quân về, sau đó bắt lấy cái tay đã thò vào trong chăn của Liêm Quân, kéo phắt ra, nói: "Đừng."
Bầu không khí mờ ám tan biến ngay tức khắc.
Liêm Quân khựng lại, đoạn cắn vành tai hắn.
Anh lần nữa nhổm người nhìn hắn, lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở.
Rồi anh cúi đầu dán môi mình lên môi hắn, nắm chặt tay hắn, đan mười ngón vào nhau, ngã phịch người xuống giường.
Anh ôm Thời Tiến vào lòng, vuốt lưng hắn nhằm xoa dịu, nói: "Là tôi quá hấp tấp.
Ngủ đi, ngủ ngon."
Thời Tiến còn trẻ khỏe, phản ứng mạnh hơn cả Liêm Quân, lúc này hơi thở vẫn rối loạn, cơ thể nóng rẫy, nhưng trong lòng lại thấy thê lương, chỉ đầy một nỗi không thiết sống, điên cuồng chọt nhóc Chết.
Nhóc Chết giả chết, cuối cùng bị chọt đến hết sức chịu đựng, giọng điệu còn không thiết sống hơn Thời Tiến, lải nhải một hồi liền thấy tự trách mà khóc òa lên: "Tôi vốn muốn nhịn, nhưng mà nhịn không nổi...!Cục cưng ơi, xin lỗi anh nha hu hu hu, Tiến Tiến cậu che mắt tôi lại đi hu hu hu...!Hức hức hức."
Thời Tiến: "..." Khóc nấc cả lên thế này, xem ra trước đó nhóc Chết quả thật rất cố gắng nhẫn nhịn, nhưng đáng tiếc nhịn không được.
Cũng may mà nhịn không được, nếu không hắn đã bị một cái hệ thống thuộc tính kỳ quặc chứng kiến cảnh thân mật rồi.
Hơi sợ đấy.
Liêm Quân thấy Thời Tiến không nói lời nào, còn tưởng rằng sự đường đột của mình chọc giận hắn, bèn vội vàng nhỏ giọng dỗ dành hắn mấy câu.
Thời Tiến hoàn hồn khỏi tiếng khóc um sùm trong đầu.
Hắn thầm thở dài, dụi đầu vào ngực Liêm Quân, giải thích: "Không, em không hề tức giận, cũng không phải không muốn ấy ấy với anh.
Chỉ là...!Chỉ là em chưa chuẩn bị kĩ." Lần sau hắn nhất định phải nhớ nhốt nhóc Chết vào phòng tối trước!
Nhóc Chết nghe thấy tiếng lòng của hắn, lập tức khóc bù lu bù loa lên.
Thời Tiến đau cả đầu.
Vốn dĩ, hắn là một người đàn ông trưởng thành, sau khi có được người mà mình yêu thương vô cùng, thi thoảng "lỡ tay cướp cò" với người yêu âu cũng là chuyện thường tình.
Đã thế gặp lúc người yêu này ban ngày bị kích động, hai người làm tí chuyện thân mật, dời sự chú ý đi, dường như cũng là một ý hay.
Nhưng đời ai lường trước được chữ ngờ, hắn vừa định hành sự sung sướng với nhau, "thằng con" lại chạy ra quấy rối.
Quần nhau đến mức ấy, hắn không chỉ không sướng được tí ti nào, còn phải lo an ủi "thằng con" đang kinh hãi, rồi phải giải thích với đối tượng bị hắn từ chối làm chuyện thân mật, buồn khỏi phải nói.
Liêm Quân trực tiếp bóp méo lời giải thích của hắn, xoa đầu hắn, an ủi: "Tôi hiểu mà, em còn nhỏ.
Ngủ đi, tôi sẽ không chạm vào em nữa."
Sẽ không chạm vào nữa? Ý gì hả? Tức là đêm nay không chạm nữa, hay là sau này cũng không chạm luôn? Chẳng lẽ Liêm Quân định yêu hắn theo kiểu tình yêu Platon? Đừng mà, Liêm Quân tốt như vậy, nếu chả động chạm tí nào, hắn còn xứng đáng với hai kiếp độc thân mãi mới thoát li này ư!
Có lẽ do bị sự kích thích từ thân thể lấn át trí óc, vừa nghe nói vậy, trong đầu Thời Tiến liền nổi lên cuồng phong bão táp.
Tay nhanh hơn não, hắn ôm ghì lấy Liêm Quân, dính chặt lên thân mình anh mà cọ tới cọ lui, nghiêm túc nói: "Không, anh cứ chạm đi, em thích anh chạm mà."
Nhóc Chết: "Ặc!"
Thời Tiến nhíu mày, nhìn lướt qua gương mặt càng ngày càng đẹp dưới ánh đèn của Liêm Quân, quyết đoán chọn che đi thanh tiến độ, sau đó vươn tay cởi phần ngực áo của Liêm Quân ra, dán môi lên đó hôn mấy cái.
Bàn tay trong chăn rục rịch, nắm lấy tay Liêm Quân đặt lên người mình, nhỏ giọng thì thầm: "Chúng ta không làm tới cuối, chỉ sờ thôi, sờ tí thì đâu mất cái gì."
Người mình thích chủ động như thế, hơi thở của Liêm Quân ngay lập rối loạn.
Bàn tay bị nắm đổi thành thế chủ động, choàng lấy eo Thời Tiến, kéo hắn vào lòng.
...
Nhóc Chết mãi đến tận sáng hôm sau mới được Thời Tiến thả ra khỏi phòng tối, cả hệ thống ỉu xìu như cọng bún thiu, yếu ớt nói: "Thanh tiến độ không tăng, tốt quá."
Thời Tiến đã hồi hồn từ trạng thái bị sắc đẹp mê hoặc đêm qua, thấy nó như vậy, thoáng chột dạ, khẽ tằng hắng một tiếng: "Chỗ chúng ta ở là tòa nhà của chính phủ nước L, Quái Tam còn xếp người thay phiên gác đêm, sẽ không gặp chuyện gì đâu."
"Ồ." Nhóc Chết chán chường đáp lại, ít nói đến lạ.
Thời Tiến không đành lòng, bèn dỗ dành: "Lần sau không nhốt mày lâu đến vậy nữa đâu, tao thề đó."
"Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái đã biết trèo cây.
Lũ đàn ông đều là sở khanh.
Thà tin trên đời này có quỷ, còn hơn tin lời lừa tình của đàn ông(1)." Nhóc Chết tuôn một tràng như niệm chú, giọng điệu máy móc, sượng cứng.
Thời Tiến: "..."
Nhóc Chết bắt đầu lẩm bẩm.
Thời Tiến cúi đầu chọt máy tính bảng, giả ngu không cắn câu của nó.
Rốt cuộc, nhóc Chết nhịn không nổi nữa, ngập ngừng hỏi: "Vậy cậu và cục cưng đêm qua...!hai ngươi có...!có..."
"Không có." Thời Tiến đáp, nhớ tới đêm qua, cõi lòng lại bất giác rung động.
Song ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ đứng đắn, đứng dậy nói, "Liêm Quân bảo hôm nay Quái Nhị tới, tao đi xem thử."
Nhóc Chết tiếc nuối "A" một tiếng, lần này là ỉu xìu thật.
Quái Nhị vội vã chạy về trước bữa trưa.
Anh ta gầy rạc, đen nhẻm, trên cằm còn lún phún râu, trên người còn mặc bộ đồ rằn ri nhàu nát.
Vừa đến nơi, chưa kịp uống một hớp nước, anh ta đã đi tìm Liêm Quân báo cáo: "Tối qua tôi phối hợp với Quỷ Quái, khui được ba tổ chức dưới trướng Thương Hỏa, cướp của chúng mấy lô hàng rất quan trọng, bắt giữ tên cầm đầu của chúng.
Lão Quỷ lần này cũng đã đánh đổi rất nhiều thứ, bất chấp từ bỏ cả những mối làm ăn, nhất quyết kéo theo cả một phần kinh doanh ở đây của Cửu Ưng, đoán chừng Tả Dương cũng đứng ngồi không yên rồi."
"Khá lắm." Liêm Quân gật đầu, ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, hỏi: "Lão Quỷ đâu?"
Thời Tiến rót ly nước đặt trước mặt Quái Nhị.
Quái Nhị nói cám ơn, tu ừng ực một hơi, lau sạch miệng rồi mới trả lời: "Lão Quỷ không sang đây, đang bận chuyện làm ăn.
Hắn chuẩn bị cắt đứt tất cả những mối làm ăn có thể cắt đứt hiện tại, từ bỏ toàn bộ lợi ích ở khu đông nam, hoàn toàn trở mặt với Cửu Ưng."
Thời Tiến nghe thế bỗng thấy lòng rối bời.
Xem ra cái chết của người phụ tá đã giáng một cú sốc lớn xuống Lão Quỷ, lần này hắn ta quyết đối đầu với đối phương đến cùng rồi.
Liêm Quân vuốt mép tài liệu, lại hỏi: "Soạn xong danh sách các tổ chức dưới trướng Thương Hỏa chưa?"
"Đã soạn xong ạ." Quái Nhị trả lời, móc USB ra đưa sang, nói, "Nhưng chắc là không đầy đủ.
Thương Hỏa có mấy đường dây kinh doanh rõ ràng có vấn đề, hẳn có tổ chức khác đứng sau giúp đỡ, nhưng tiếc là thời gian quá ngắn, tôi không tra được."
"Chừng này là đủ rồi." Liêm Quân trấn an.
Anh cắm USB vào máy tính, lướt sơ qua danh sách một lượt, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn, đoạn nói, "Gọi mọi người đến, mở họp."
Quái Nhị đáp vâng, toan đứng dậy đi gọi người, song Thời Tiến ngăn anh ta lại, bảo anh ta ngồi nghỉ một lúc, rồi tự mình đi thay.
Sau khi đi gọi mọi người, Thời Tiến tiện tay mang một phần ăn về cho Quái Nhị.
Quái Nhị hô hào khen Thời Tiến là tri kỷ, giơ tay muốn vỗ vai hắn.
Nhưng giơ lên được một nửa, anh ta chợt chú ý đến vết đo đỏ như muỗi đốt trên cổ Thời Tiến, liền cứng người.
Liếc nhẹ sang Liêm Quân đang cùng Quái Nhất nói gì đó ở bàn làm việc, anh ta quyết đoán bẻ tay hướng xuống cằm mình.
Đoạn, anh ta hích vai Thời Tiến, thì thào hỏi: "Tiểu Tiến Tiến, cậu thu phục được cậu Quân rồi hả?"
Thời Tiến lấy làm khó hiểu nhìn anh ta.
Quái Nhị mờ ám liếc qua mông hắn, với ánh mắt dung tục thô thiển.
Thời Tiến tức thì cau có, không hề do dự cong hai ngón tay lên, đâm thẳng về phía cặp mắt anh ta.
Quái Nhị cuống cuồng ngửa đầu trốn, khe khẽ cười, trông cực kì gợi đòn.
Có Quái Nhị chọc cười, bầu không khí trầm buồn lê thê bởi cái chết của phụ tá Lão Quỷ cuối cùng đã khá lên chút đỉnh.
Sau khi trao đổi xong với Quái Nhất về tài liệu mà Quái Nhị đem về, Liêm Quân kêu mọi người tập trung chú ý, rồi nói: "Thương Hỏa làm việc không nể nang, rất khó để cướp người từ tay gã bằng biện pháp ôn hòa, vậy nên tôi và Lão Quỷ đã bàn bạc với nhau, quyết định ăn miếng trả miếng."
Thời Tiến nghe thế giật mình, lập tức nhận thức được ý nghĩa của cái danh sách Quái Nhị đem đến.
"Sở dĩ Cửu Ưng và Thương Hỏa không hề sợ hãi khi đối mặt với chuyện của Quỷ Quái là vì trong tay chúng đè đang nắm giữ người của Lão Quỷ, biết chắc rằng Lão Quỷ không dám phản kháng quá mức.
Đã như vậy, chúng ta cũng bắt vài tên Thương Hỏa, lật ngược tình thế bị động." Liêm Quân xoay máy tính lại cho bọn họ xem, nói tiếp, "Đây là danh sách một phần các tổ chức dưới trướng Thương Hỏa, trong đó có bốn tổ chức nhỏ thuộc đường dây kinh doanh khá quan trọng của Thương Hỏa.
Việc tiếp theo chúng ta phải làm chính là tiêu diệt bốn tổ chức này, bắt sống tên cầm đầu của chúng."
Quả nhiên là vậy!
Thời Tiến phấn khích hẳn lên, thầm cảm thấy Liêm Quân khi nói về những việc này với vẻ nhẹ nhàng như gió thổi mây bay đẹp trai xỉu!
Nợ máu trả bằng máu, ăn miếng trả miếng.
Khi Liêm Quân xử lý tình huống cần đối kháng với người khác, thủ đoạn của anh luôn cứng rắn và thẳng thắn, khiến người ta hả hê vô cùng!
Đám Quái Nhất nghe vậy cũng ra vẻ phấn khích, Quái Nhị còn không nhịn được xoa cằm, mỉa mai: "Ban đầu Cửu Ưng nhắm vào Quỷ Quái là vì Quỷ Quái động đến lợi ích của chúng, nhằm nhắc nhở Quỷ Quái.
Sau đó Thương Hỏa và Cửu Ưng giữ rịt người của Quỷ Quái không tha, hẳn là vì nhìn trúng lợi ích của Quỷ Quái ở khu đông nam.
Kỳ thật, nếu ban đầu bọn chúng vừa bắt người liền tìm Lão Quỷ thương lượng điều kiện, Lão Quỷ nhất định sẽ xẻo một "miếng thịt" cho chúng, có trách thì trách chúng quá tham lam, không chỉ muốn xẻo thịt của Lão Quỷ, còn muốn nuốt sống hắn.
Giờ thì hay rồi, hiện tại Lão Quỷ dù từ bỏ chuyện làm ăn cũng phải cá chết lưới rách với bọn chúng.
Tôi nên nói bọn chúng đáng đời, hay nên nói bọn chúng đáng chết đây nhỉ?"
"Đáng chết." Chẳng mấy khi mà Quái Nhất đáp lại mấy câu nói vớ vẩn của anh ta, với vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Thời Tiến ngoảnh đầu liếc Quái Nhất, âm thầm tán đồng với gã.
Liêm Quân chờ bọn họ nói xong mới gõ bàn một cái kéo sự chú ý của cả đám về, tiếp tục nói: "Bốn tổ chức, vừa đủ cho mỗi người một tổ chức.
Công việc trong tay Quái Nhất và Quái Ngũ tạm thời giao cho Quái Cửu phụ trách.
Tất cả giải tán đi, lui về làm công tác chuẩn bị."
Bốn người cùng đáp vâng, ngầm hiểu đứng dậy, nhanh chân đi mất.
Thời Tiến sững sờ nhìn bọn họ rời đi, có chút mơ hồ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Liêm Quân đang đóng máy tính, giơ ngón tay chỉ vào mũi mình, hỏi: "Anh Quân, vậy còn em, em không có nhiệm vụ sao?" Hắn cứ tưởng hắn đứng đây nghe lâu như vậy sẽ có việc cho hắn làm, kết quả cuối cùng đến Quái Cửu không có mặt cũng có việc làm.
Chỉ có hắn là không có lấy cái nào ư?
Vả lại, hình như hắn đã rỗi rãnh rất lâu rồi.
Kể từ sau nhiệm vụ Nguyên mặt rỗ, hắn không còn nhận thêm công việc mới nào nữa.
Liêm Quân ngớ ra trước câu hỏi của hắn, khó có khi không nói nên lời.
Thời Tiến thấy anh như thế, thận trọng suy đoán: "Đừng nói là anh...quên mất em cũng là thuộc hạ của anh đấy chứ?"
"...!Em đi theo bảo vệ tôi." Liêm Quân tức tốc tìm lại tiếng nói, tắt máy tính đi, ra vẻ điềm nhiên, "Nhân tiện giúp Quái Cửu chia sẻ công việc, việc canh giữ Long Thế cũng giao cho em."
Thời Tiến lặng thinh, cảm thấy mình đã phát hiện ra chân tướng, giờ đây Liêm Quân thật sự không xem hắn là thuộc hạ nữa rồi.
–––––––––––
Chú thích:
(1) Đàn ông mà đáng tin thì lợn nái đã biết trèo cây (男人靠得住,母猪能上树)
Lũ đàn ông đều là sở khanh(男人都是大猪蹄子): 大猪蹄子 là từ lóng trên mạng, thường được cái cô gái dùng để mắng những người đàn ông hay thay lòng đổi dạ, tồi tệ với phụ nữ.
Thà tin trên đời này có quỷ, còn hơn tin lời lừa tình của đàn ông (宁愿相信这世上有鬼,也不能相信男人的破嘴)
Đại khái mấy câu này đều là những câu kinh điển để chửi đàn ông bội bạc trong tình yêu đó mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...