Thanh Tiến Độ Sinh Tồn


Đêm tất niên náo nhiệt, tại một quảng trường nhỏ cách khu chung cư nào đó không xa, một con gấu nâu cổ thắt nơ bướm bước ra từ góc trong nhà vệ sinh công cộng, tay xách ba lô, dáng vẻ ngó nghiêng xung quanh trông đến là đáng yêu.
Những người tới quảng trường kết bạn đón năm mới chẳng mấy chốc đã chú ý tới sự tồn tại của nó, dồn dập quay đầu nhìn theo, có mấy bạn nhỏ hiếu động thậm chí còn gân cổ gào to "Bạn gấu, bạn gấu", rồi lôi kéo phụ huynh về phía này, định tiếp xúc thân mật với con gấu.

Nhưng không chờ họ tới gần, con gấu trông ngố tàu kia bất chợt dừng hành động dòm ngang liếc dọc, co cẳng chạy về phía những người bán hàng rong tụ tập gần quãng trường, sau đó dứt khoát dừng bước trước sạp bày bong bóng của một cụ già, khoa tay múa chân nói gì đó, cuối cùng móc một xấp tiền giấy hồng(1) giá trị lớn, hào phóng nhét vào tay cụ già.

(1)Tờ màu hồng là 100 tệ, tờ có mệnh giá lớn nhất.

Cụ già cảm động ra mặt, khom lưng cảm ơn con gấu, sau đó xách cái ghế nhựa và thùng đựng tiền lên, bỏ lại chiếc xe ba gác nhỏ buộc chùm bóng bay, đi mất.

Giây sau, con gấu đặt ba lô lên chiếc xe đầy những bóng là bóng, đưa chân lên xe, thuần thục cưỡi xe chạy khỏi đám người bán hàng rong, dọc theo những cửa hiệu ven đường...!Bắt đầu vừa chạy vừa mua đồ.

Quần chúng vây xem: "..." Ê, có thấy phong cách nhà mi sai sai không?
"Kẹo, pháo hoa cầm tay, đèn màu, biểu ngữ mừng năm mới...!Vẽ trò thật đấy, hóa ra ở bên ngoài đón tết vui thế cơ à?" Thời Tiến trốn trong bộ đồ mascot lẩm bẩm, bề ngoài trông thì thong thả thoải mái vô cùng, kì thật trong lòng đã sắp phát rồ lên vì thanh tiến độ đang tăng dần đều rồi.

Nhóc Chết – kẻ vẫn giữ im lặng từ khi ở quảng trường đến tận bây giờ cuối cùng cũng có động tĩnh, hưng phấn nói: "Định vị được rồi! Cục cưng vẫn chưa vào khu chung cư, đang dừng trước cổng khu!"
Mắt Thời Tiến sáng lên.

Hắn vội vứt ra vài tờ tiền hồng mua sạch pháo hoa cầm tay ở cửa tiệm nào đó, chất đống lên xe, sau đó cưỡi con xe với đầy những bóng bay, bánh kẹo, đồ chơi phóng qua quãng trường như gió quét, lao băng băng về phía khu chung cư.

Quần chúng vây xem: "..."
Mấy đứa nhóc chuẩn bị chạy tới: "...!Oaaaa! Bạn gấu chạy rồi, con muốn bạn gấu cơ!"
...!
Khu chung cư Trần Thanh mời Liêm Quân tới ăn tên là Đoàn kết, là một khu chung cư khá cũ, diện tích nhỏ, cây cối trồng lộn xộn, đường hẹp, chỗ đậu xe ít, cổng hướng ra dãy phố cũ náo nhiệt, đường xá chỉ có thể chứa nhiều nhất hai chiếc xe ô tô chạy song song.

Quái Nhất dừng xe tại khúc quanh cách khu chung cư một khoảng, quan sát tình hình chung quanh, đoạn nói: "Nhà cửa ở đây lộn xộn quá, có thể có người ẩn nấp ở bất cứ đâu.

Một khi bị phục kích sẽ rất khó thoát thân."
Quái Nhị ngồi ghế phó lái bồi thêm: "Khu chung cư quá cũ, bố cục nhỏ, hình như còn chẳng có thang máy.

Tên thủ lĩnh của Hoa hồng đen điên rồi hả? Để Trần Thanh chọn chỗ ăn ở đây, không sợ chúng ta nghi ngờ à?"
Liêm Quân vừa nghe bọn họ thảo luận, vừa quét mắt nhìn đám đông đi lại nhộn nhịp trên đường, hỏi, "Đã bố trí người xong rồi chứ?"
Quái Tam ngồi bên trái anh tắt máy tính bảng, đáp: "Phía cứu viện cho người nhà Trần Thanh đã chuẩn bị xong, có thể hành động bất cứ lúc nào.

Người của chính phủ và chúng ta cũng đã thuận lợi phục kích xung quanh khu chung cư, hiện tại đang truy lùng người và xe khả nghi.

Tình hình bên trong khu chung cư không rõ, vẫn đang chờ thông tin phản hồi từ người tra xét trước đó."
Liêm Quân gật đầu tỏ ý đã hiểu, liếc nhìn thời gian, rồi gọi điện cho Trần Thanh.

Quái Cửu ngồi bên còn lại của Liêm Quân lập tức bắt đầu định vị vị trí cụ thể của Trần Thanh.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng điệu của Trần Thanh vẫn như mọi ngày.

Hắn ta hỏi: "Anh đã tới chưa vậy, Liêm Quân? Món canh cuối cùng của tôi sắp lên bàn rồi đây, lần này anh tha hồ nếm thử tay nghề của tôi nhá.

Canh của tôi có tên có tuổi đàng hoàng: Liệu túc(2), mỗi việc chọn nguyên liệu đã phải chọn hơn nửa tháng."
(2)Liệu料 –nguyên liệu, túc足 – đầy đủ, dồi dào -> đủ các loại nguyên liệu
Hơn nửa tháng.

Liêm Quân sàng lọc ra tin tức quan trọng.

Đoạn, anh nhìn về phía chữ Phúc dán trên cửa kính của cửa hàng bên lề đường, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh Thời Tiến hào hứng làm người tuyết.

Anh thoáng thất thần rồi ngay lập tức hoàn hồn, đáp theo lời hắn ta: "Vậy tôi nhất định sẽ nếm thử.

Tôi vẫn chưa tới, đường xá ở đây không tốt lắm.

Đường thì hẹp, tuyết đọng ven đường cũng chưa dọn sạch hết, xe tôi khó đi vào, đoán chừng sẽ tới trễ một tí."
"Không sao, do tôi cả.

Chỉ lo nghĩ mỗi việc tụ họp với cậu, quên suy xét đường xá ở đây." Trần Thanh trấn an, chốc chốc còn vang lên tiếng xẻng khua nồi xen lẫn tiếng ti vi, nghe đến là chân thực, "Vậy anh lái xe chậm thôi nhé, khi nào sắp tới nơi hẵng gọi lại cho tôi, tôi chỉ cho tòa nhà nào."
Liêm Quân nhân cơ hội nói: "Chốc nữa tới, anh ra đón tôi đi, tôi chờ anh trước cổng khu."

Trần Thanh ở đầu bên kia nín lặng vài giây, lúc sau mới cất giọng như chẳng có gì: "Gì thì gì anh cứ tới trước đã, tới nơi rồi gọi cho tôi.

Tôi sắp trút canh ra đây, cúp trước nhé, anh mau qua đây đi." Dứt lời liền cúp máy ngay.

Hai tay đang bấm lia lịa trên bàn phím máy tính của Quái Cửu khựng lại, cậu ta cau mày nói: "Có thể xác định đại khái tín hiệu điện thoại đúng là truyền tới từ trong phạm vi khu chung cư này, nhưng không thể biết chính xác là nhà nào, thời gian trò chuyện quá ngắn."
"Chỉ cần xác nhận người ở trong khu chung cư là được." Liêm Quân đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Quái Tam ngồi bên trái, "Hoa hồng đen vì bữa cơm này mà chuẩn bị hơn nửa tháng, rất có thể đã thay đổi hết dân cư trong khu rồi.

Bảo người điều tra tình hình trong khu chung cư cẩn thận ứng phó."
Quái Tam gật đầu rồi miệt mài gửi tin tức cho cấp dưới.

Đợi thêm chừng mười phút, người tra xét khu chung cư gửi tin đến: tất cả đều bình thường, nói cách khác, người tra xét khu chung cư không tra ra được cái gì.

Nói một cách chính xác hơn nữa, suy đoán của Liêm Quân hơn phân nửa là đúng.

Rất có thể Hoa hồng đen đã thay đổi hết dân cư trong khu, đoán chừng những người dân đang hoạt động hiện tại đều là người của Hoa hồng đen cải trang thành.

Mọi người cau mày, Liêm Quân nhịp nhịp tay lên đầu gối, dặn Quái Nhất lái xe tới gần khu chung cư, đồng thời gọi điện thoại cho Trần Thanh.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, sau khi Trần Thanh cất giọng trả lời, Liêm Quân tỏ ý rằng mình đã đến cổng khu, bảo Trần Thanh ra đón.

Trần Thanh từ chối bằng một giọng đầy sượng sùng, rằng hắn ta đột nhiên đau bụng, đang giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó báo địa chỉ cụ thể của nhà mình, và hắn đã mở cửa trước, để Liêm Quân tự mình đi tìm.

Tất cả mọi người trong xe: "..."
"Làm sao bây giờ, chờ hay vào?" Quái Nhị hỏi.

Quái Tam nói tiếp: "Nếu chờ, chắc lát nữa ngài Trần lại gọi đến bảo mình bị táo bón mất."
Quái Cửu tiếp lời: "Nhưng nếu vào, chúng ta sẽ thành dê vào miệng cọp."
Mọi người cùng hướng mắt về phía Liêm Quân, chờ anh quyết định.

"Đợi." Liêm Quân trả lời, giọng chắc nịch, thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng, "Hoa hồng đen muốn đưa chúng ta vào cạm bẫy, nếu chúng ta cứ bất động, bọn họ chắc chắn sẽ thỏa hiệp.

Nên hãy chờ đi, Trần Thanh sẽ ra, không thể vào khu chung cư được, tình hình bên trong không rõ, đi vào tức là tự dâng mình lên."
Mọi người nghe vậy liền vững lòng, yên lặng chờ đợi tiếp.

Ba phút, năm phút, mười phút...!Trần Thanh rề rà mãi không gọi lại, Liêm Quân cũng rất kiên định, không hề gọi lại cho Trần Thanh.

Tình thế vô hình trung đi vào ngõ cụt.

Ngoài xe là khu phố cũ vắng bóng người đong đầy hương vị năm mới, bên trong xe là sự tĩnh lặng, chỉ bằng một cánh cửa xe, dường như ngăn cách hai bên thành hai thế giới khác nhau.

...!
"Mẹ nó!"
Trong một căn phòng nào đó tại tầng hai của cửa hàng đối diện khu chung cư, thủ lĩnh Hoa hồng đen - Vương Mân không kìm được giật tai nghe ra, đập bàn đánh thình một cái, tức giận mắng: "Tên Liêm Quân này láu cá quá đấy, gặp bạn cũ mà vẫn cẩn thận như thế!"
Phụ tá ngồi ở bên cạnh gã cũng không ngờ Liêm Quân lại cẩn thận đến thế, không gặp được Trần Thanh, lại chẳng thèm bước chân vào cổng khu chung cư.

Y cau mày nói: "Thế anh Vương, chúng ta nên làm gì đây? Giằng co với hắn à?"
"Giằng cái rắm! Tên Liêm Quân này sợ chết nhất, số lần gặp cạm bẫy còn nhiều hơn số tiền chúng ta kiếm được cả đời này.

Nếu cứ tiếp tục giằng co, mày có tin hắn có thể dứt khoát hủy hẹn, quay đầu trở về sào huyệt của mình ẩn nấp không?" Vương Mân tức giận phun ra một câu, lặng thinh đến gần cửa sổ, nhìn về phía chiếc xe Liêm Quân đang ngồi trước cổng khu chung cư đối diện, nghiến răng nói, "Đi! Bảo Trần Thanh gọi lại cho Liêm Quân, cố gắng dụ Liêm Quân vào khu chung cư.

Nếu thực sự không lừa được, cứ để Trần Thanh ra đón!"
Phụ tá nghe vậy có chút lo lắng, nói: "Nhưng nhỡ đâu Trần Thanh đi ra, Liêm Quân lại không chịu vào khu chung cư, thậm chí còn đòi đưa Trần Thanh đến chỗ khác ăn cơm thì phải làm sao?"
Nỗi lo này không phải không có lý.

Với sự cẩn trọng của Liêm Quân, có khi anh thật sự sẽ làm chuyện dụ dỗ người bạn cũ của mình từ bỏ bàn tiệc lớn, ngược lại đến địa bàn của anh ăn cơm.

Đến khi đó, Trần Thanh rơi vào tay Liêm Quân, bọn chúng còn diễn trò cái nỗi gì nữa?
Vương Mân nghe thế, vẻ mặt càng trở nên xấu xí hơn, ánh mắt mờ ám nhìn chòng chọc chiếc xe Liêm Quân đang ngồi.

Gã tiện tay cầm khẩu súng đặt trên tủ, lau thật mạnh, đoạn nói: "Không thể để Trần Thanh đi với Liêm Quân.


Phái người cảnh cáo anh ta đi, cho anh ta nhớ kỹ con trai mình bây giờ đang ở trong tay ai.

Nếu lát nữa Liêm Quân cứ khăng khăng không chịu vào, vậy chúng ta thủ tiêu hắn ngay tại đây! Đi căn dặn Trần Thanh, bảo anh ta cho dù không lừa Liêm Quân đi vào được, cũng phải lừa hắn xuống xe hoặc mở cửa sổ xe, cho tay bắn tỉa tìm được góc độ tấn công.

Cho anh ta hay, nếu hôm nay Liêm Quân không chết, vậy thì đứa con trai của anh ta cũng đừng hòng nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Phụ tá vẫn hơi lo lắng, nói: "Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả!" Vương Mân xoay quay đầu lại ngắt lời, nòng súng nhắm thẳng vào y, "Hay mày muốn nói, mày đã cất công chuẩn bị nhưng cứ thế thả Liêm Quân đi? Mày nên biết, dưới trướng tao không có chỗ cho đồ thỏ đế."
Phụ tá hãi hùng vội ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào nữa, chỉ dỗ dành gã đôi ba câu rồi cầm điện thoại lên, liên hệ cho mấy tên thuộc hạ trong khu chung cư.

...!
Bên trong xe, Quái Nhất thu ánh mắt xem xét xung quanh lại, nói: "Xung quanh đây có năm vị trí thích hợp cho bắn tỉa, chỗ gần nhất ở tầng hai cửa hàng đối diện và tầng hai cửa hàng đằng sau xe.

Hai nơi này một tắt đèn không thấy rõ tình hình bên trong, một bật đèn kéo rèm, đều rất khả nghi."
"Tìm người lẻn vào." Liêm Quân ra lệnh, ngón tay vuốt ve điện thoại, đột nhiên hỏi, "Mấy giờ rồi?"
Mọi người sững ra.

Quái Tam đúng lúc đang xem máy tính bảng liền liếc nhìn thời gian, trả lời: "Sáu giờ rưỡi."
Họ xuất phát vào khoảng năm giờ, mất nửa tiếng để đến đây, sau đó nghĩ cách trì hoãn thời gian tầm một tiếng đồng hồ, bây giờ trời đã tối đen, người đi trên đường cũng ít dần, chính là thời điểm thích hợp để hành đồng.

Liêm Quân gật gù tỏ ý đã hiểu, đoạn cất giọng ra lệnh: "Cử người từ từ tiếp cận lại đây, chuẩn bị sẵn sàng nổ súng bên ngoài khu chung cư.

Bảo phía chính phủ nghĩ cách dọn dẹp đường phố, miễn cho lát nữa ngộ thương người vô tội."
Quái Tam gật đầu tỏ ý đã rõ.

Chuông điện thoại bất thình lình vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong xe.

Liêm Quân liếc nhìn điện thoại, nói: "Là Trần Thanh gọi." Sau đó ấn nhận.

Trần Thanh gọi để hỏi sao Liêm Quân còn chưa tới, Liêm Quân bảo mình đang ở bên ngoài khu chung cư mua hoa quả, lý do là cảm thấy tay không tới thăm nhà không hay, tuy đã là bạn bè, nhưng chỗ nên khách sáo thì vẫn phải khách sáo, sau đó hỏi Trần Thanh có rảnh rỗi hay không, ý rằng mấy tòa nhà trong khu chung cư Đoàn kết xây dựng không có trật tự, bản thân không rõ đường, cần người tới đón.

Trần Thanh cười trêu anh vài câu, sau đó biện vài lý do, rồi chỉ đường thật chi tiết, trong lời nói vẫn hi vọng Liêm Quân có thể tự mình đi vào.

Liêm Quân tiếp tục than thở về chứng mù đường của mình, nói mình vẫn không tìm ra đường.

Hai người ngầm hiểu ý diễn kịch với nhau, giọng điệu vui vẻ nồng nhiệt như những người bạn tốt sắp gặp mặt.

Vương Mân đang nghe trộm càng nghe càng muốn ói máu, trong miệng điên cuồng mắng Liêm Quân làm bộ làm tịch nói dối hết lời này đến lời khác.

Thân là ông trùm của Diệt, cái tên Liêm Quân này học đạo lí đối nhân xử thế của người bình thường từ lúc nào vậy? Còn mua hoa quả cơ! Tên Liêm Quân lớn tướng thế kia biết cửa hàng hoa quả nằm ở đâu ư? Nói dối mà nghe như thật vậy, mày có bản lĩnh nói muốn mua hoa quả, vậy sao không có bản lĩnh xuống xe đi!
"Không đợi nữa! Bảo Trần Thanh ra đón người đi.

Tất cả mọi người chuẩn bị, tìm cơ hội tập kích Liêm Quân, nhân tiện lái mấy chiếc xe lại đây.

Một khi thành công, mọi người lập tức rút lui!" Vương Mân cuối cùng mất hết kiên nhẫn lắng nghe, dặn dò vài câu rồi quăng điện thoại đi, tự mình bắc súng nhắm vào xe của Liêm Quân.

...!
Trần Thanh cuối cùng vẫn ra đón, một thân một mình, ăn mặc rất phong phanh, trên người còn đeo một cái tạp dề buồn cười, trông rất chi là "giấu đầu hở đuôi".

Hắn ta đi tới cạnh xe Liêm Quân, thừa lúc những người nấp trong bóng tối không thấy mặt mình, làm khẩu hình với Liêm Quân ngồi trong xe, truyền đạt lời nói trong im lặng: Trong cổng khu có người mai phục, tất cả đều có súng, gần đó còn có tay bắn tỉa, đừng xuống xe.

Liêm Quân gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong miệng lại nói: "Xin lỗi, phiền anh phải ra đón tôi."
"Gì mà xin với chả lỗi, là do tôi sơ suất, quên mất khu chung cư này khó tìm đường." Giọng Trần Thanh đều đều như cũ, nụ cười nở trên môi, nhưng bụng dạ lại quýnh cả lên.

Hắn ta sợ lắm, sợ Liêm Quân thật sự mạo hiểm vì mình.

Thực ra hắn ta đã phần nào cam chịu số mệnh của mình rồi, hắn ta chỉ mong Liêm Quân có thể cứu con trai hắn ta ra, sau đó đưa vợ con đến chỗ an toàn, ngược lại chẳng hề để ý đến sự an nguy của mình.

Chết thì chết thôi.


Một kẻ từng lăn lộn trong thế giới ngầm nhơ nhuốc, dù cho nửa đường rút lui, trong lòng thực chất đã sẵn sàng bị cuốn vào thế giới bóng tối một lần nữa.

Những năm này được sống như một người bình thường, hắn ta đã rất mãn nguyện rồi.

Vả lại, nếu năm đó không nhờ Liêm Quân che chở, hắn ta đã không có được những ngày tháng yên ổn như vậy.

Hắn ta không mong Liêm Quân bị thương vì mình.

Nghĩ đến đây, hắn ta chậm rãi đứng thẳng người lên, không nghe theo lời căn dặn của Vương Mân chủ động kéo cửa xe Liêm Quân xuống, ngược lại còn lùi về sau một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liêm Quân mau chóng rời đi, không cần phải để ý đến hắn ta.

Liêm Quân cau mày, lắc đầu với hắn ta, sau đó ra hiệu với Quái Nhị chuẩn bị mở cửa xe kéo Trần Thanh vào, những người khác sẵn sàng yểm trợ, trong miệng còn không quên nói chuyện nhằm xoa dịu tên Vương Mân có thể đang nghe trộm hai người: "Anh chờ chút, tôi xuống xe ngay đây.

Cổng khu hẹp quá, có vẻ không cho xe vào được."
Trần Thanh lại cho rằng anh thật sự muốn xuống xe, nóng ruột đến độ tiến tới đè cửa xe lại, động tác hết sức rõ ràng.

"Chết tiệt, Trần Thanh đang làm gì thế hả! Sao anh ta không kéo cửa xe Liêm Quân ra, đã vậy còn chặn cửa, anh ta không cần mạng sống của con trai mình nữa à!" Vương Mân tức điên lên, hận không thể giật tay Trần Thanh ra để mở cửa xe của Liêm Quân, lôi Liêm Quân đến trước nòng súng của mình.

Phụ tá đứng bên cạnh gã đột nhiên kinh hoảng đặt điện thoại xuống, sốt sắng nói: "Anh Vương, không xong rồi, bên ngoài có người bao vây, mấy đội anh em canh giữ bên ngoài đã mất liên lạc!"
Vẻ mặt Vương Mân thoắt đổi.

Gã lập tức nhận ra mình đã bị Liêm Quân chiếu tướng, kế hoạch bại lộ từ lâu.

Bản mặt gã lộ vẻ dữ dằn, gã đổi sang khẩu súng ngắm, nhắm vào Trần Thanh cạnh xe, hòng xử lí tên phế vật vô dụng ấy trước.

Xoạch xoạch.

Gã lên đạn.

Cạch.

Quái Nhị nhẹ nhàng đẩy cửa xe ra, định túm Trần Thanh vào trong.

Tất cả tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối cũng đang chĩa nòng vào xe Liêm Quân.

Thời gian như ngừng trôi.

Quân Hoa hồng đen mai phục trong khu chung cư và thuộc hạ Liêm Quân cải trang làm người đi đường đang từng bước tiếp cận, ai nấy nhìn chòng chọc tình hình nơi chiếc xe, bầu không khí căng như dây đàn, tất cả mọi người đang đợi tín hiệu khai chiến.

A a a a a a a a!
Thời Tiến điên cuồng đạp chiếc xe ba gác, nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân đột nhiên tăng vọt đến 999.

5, sợ muốn đứng tim.

Bóng xe quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, hắn không nghĩ nhiều liền phanh gấp, quay đầu lôi pháo hoa cầm tay trên xe ra, bảo nhóc Chết thêm buff siêu lực cho mình, đoạn châm lửa cho pháo rồi dùng hết sức bình sinh ném về phía bên kia.

Bốp!
Xì xì xì ——
Pháo hoa bay theo đường parabol, nện cái bạch xuống giữa đường, sau khi hạ cánh thì nổ đùng một tiếng bắn ra dải lụa màu, sau đó khói bảy màu bốc lên, nhanh chóng khuếch tán, bao phủ cả dãy phố.

Pằng!
Quăng pháo xong, Thời Tiến giơ cái chân gấu của mình lên, nhấn thật lực vào cái loa phát thanh gắn trên xe, mở âm thanh đến mức to nhất.

"Năm mới tấn tài, công danh tấn tới...!Bóng đê, bóng bay dễ thương đê...!Bóng đẹp thì mua, bóng xẹp thì thôi..."
Tiếng hát cùng tiếng rao hàng rè rè phát qua máy xen lẫn nhau vang lên, xuyên thủng bầu trời đêm chốn thành thị, kêu ong ong trong tai mọi người.

Đây là...!cái quỷ gì vậy?
Tất cả mọi người đều sững sờ.

Không đợi họ phản ứng, lại mấy tiềng đì đùng vang lên.

Một đống pháo hoa được châm lửa bay tới tấp, có cái rơi xuống cổng khu chung cư, có cái đập vào biển hiệu cửa hàng bên đường đối diện, có cái còn bị ném thẳng vào trong khu chung cư, đâu đâu cũng có những dải lụa màu nổ bung và khói pháo ngập ngụa, đường phố trong nháy mắt trở nên mịt mù như lạc vào thế giới mộng mơ.

Vương Mân đang chuẩn bị cướp cò ngớ ra, trong tầm mắt chỉ toàn "tiên khí bảnh lảng".

Đừng bảo là ngắm bắn, chỉ nhìn thôi đã thấy toàn bóng chồng.

Quái Nhị mở cửa xe cũng ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ một giây sau anh ta đã ngay lập tức tỉnh táo, nhân lúc hỗn loạn quyết đoán đẩy cửa, bước một chân xuống xe, kéo Trần Thanh vào, tựa ghế ngả người ra sau, vươn tay đẩy ngã Trần Thanh, giúp hắn ta thu chân vào trong xe, sau đó đóng sầm cửa lại.

Động tác nhanh nhẹn nối tiếp nhau, chưa mất đến năm giây.


"Lái xe, rút lui!" Anh ta nói, không kìm được quay đầu nhìn về phía tiếng ca vang lên.

Những người không phải lái xe cũng làm y hệt anh ta.

Trong làn khói bảy màu mịt mù, chỉ thấy một con gấu giả đang đạp xe ba gác hùng hổ chạy đến, vừa đi vừa ném kẹo ném pháo hoa, chốc chốc còn giật hai quả bóng thả bay lên không trung, quả là một "thằng gấu con"(3) đúng nghĩa.

(3) 熊孩子(hùng hài tử): chơi chữ, trong đó có chữ 熊tức là con gấu, cụm từ này còn là cách gọi chỉ mấy đứa nhóc quậy phá, nghịch ngợm, cũng có thể hiểu là trẻ trâu:v mình không biết dịch như nào cho nó trọn nghĩa nữa.

"Vãi! Con nhà ai thế, cuối năm còn phá làng phá xóm, thật là...!thật là dữ dội ghê gớm! Trực tiếp cứu chúng ta khỏi trận ác chiến." Quái Nhị không nén được lời khen ngợi.

Quái Tam lại cau mày nói: "Cậu ta làm xáo trộn kế hoạch của bọn Hoa hồng đen, rất có thể sẽ bị trả thù, nhất định phải phái người bảo vệ cậu ta."
"Vậy phái người đi!" Quái Nhất mở miệng, nhanh chóng bẻ vô-lăng.

Thừa dịp người của Hoa hồng đen chưa kịp phản ứng, gã quay đầu xe, khói phả tới tấp, không thèm quay đầu rời khỏi chốn thị phi này.

Liêm Quân thì hơi chau mày, ánh mắt vẫn khóa chặt làn khói bảy màu đằng kia.

Không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy động tác ném đồ của con gấu mascot kia có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó.

"Liêm Quân." Trần Thanh co ro nấp mình ở ghế phó lái nãy giờ đột nhiên cất giọng gọi anh.

Liêm Quân hoàn hồn, thu tầm mắt lại, gạt đi suy nghĩ khó hiểu trổi dậy trong óc.

Anh nhìn về phía Trần Thanh đang mang vẻ mặt thanh thản vì được sống sót sau cơn hoạn nạn, an ủi: "Yên tâm, con trai của anh đã có người đi cứu.

Người trông coi của bọn chúng không nhiều, sẽ an toàn thoát ra thôi."
Trần Thanh gật đầu, bò dậy nhờ sức Quái Nhị, rồi ngồi chen chúc vào ghế phó lái, gật gù cảm kích với Liêm Quân: "Cảm ơn nhé, tôi cứ tưởng lần này tôi không quay về được nữa."
Liêm Quân trấn an hắn ta vài câu, đoạn sực nhớ đến Thời Tiến một mình ở lại câu lạc bộ, bỗng có chút hoảng hốt.

Tại cổng khu chung cư.

Sau khi Liêm Quân rời đi, các thành viên Hoa hồng đen nhận thức muộn màng và đám thuộc hạ cải trang thành người qua đường của Liêm Quân lập tức lao vào đánh nhau túi bụi, còn người của phía chính phủ thì đang đổ xô ùa về bên này.

Vương Mân phục kích không thành, tức điên đến mức thiếu điều đập nát cả căn phòng, cuối cùng vẫn nhờ phụ tá khuyên ngăn gã, kéo gã rút lui.

Mãi đến khi rút về xe an toàn, Vương Mân vẫn không cam lòng, bèn tàn nhẫn ra lệnh: "Bảo tay bắn tỉa khoan hãy rút lui! Tìm con gấu chó thả pháo hoa bậy bạ kia, giết nó!"
Trợ thủ nghe thế giật mình, lo lắng nói: "Bây giờ nơi đó đâu đâu cũng có người của chính phủ và Diệt, chúng ta để người lại thì nguy hiểm quá."
"Rốt cuộc mày là đại ca hay tao là đại ca? Làm theo lời tao nói!" Vương Mân tức giận chĩa súng về phía y, sừng sộ nói, "Tao nói rồi, hôm nay nhất định phải có người chết.

Mày không mong người chết là nmình đâu nhỉ?"
Tên phụ tá gian nan nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu nguầy nguậy, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho tay bắn tỉa ngay trước mặt gã.

Thời Tiến lúc này đang cưỡi con xe ba gác chạy như bay trên con phố cũ, hòng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Hắn đã nhìn ra rồi, trên con đường này hoàn toàn không có người đi đường bình thường, tất cả đều là xã hội đen và xã hội "trắng".

Nếu không mau rút lui, e rằng sẽ bị cuốn vào trận chiến mất.

"Tiến Tiến, thanh tiến độ bắt đầu tăng rồi!" Nhóc Chết đột nhiên ré lên.

Thời Tiến kinh hãi, thiếu chút nữa đạp hụt chân.

Hắn nói: "Chuyện gì thế hả? Thanh tiến độ của Liêm Quân không phải bắt đầu giảm rồi ư!"
"Không phải của cục cưng, mà là của cậu! Thanh tiến độ của cậu đang tăng lên! Tốc độ rất nhanh!" Nhóc Chết gào thất thanh, sợ đến mức sắp chết máy.

Thời Tiến vội nhìn thanh tiến độ của mình, quả thật thấy nó đang tăng vèo vèo 10 điểm mỗi giây, bây giừo đã cao lên đến trên 900.

Tim hắn chùng xuống.

Rồi chợt nghĩ đến điều gì, hắn liền quay đầu nhìn quanh quất bốn phía, nhanh chóng khóa chặt mấy vị trí có thể bắn tỉa.

Ngay khi thanh tiến độ chạm mức 980, hắn buông tay lái, nhảy khỏi xe rồi lăn cù về phía lề đường.

Phụt.

Viên đạn xuyên thủng khoảng không bay vút đến, đâm xuống mặt đất cách đó không xa.

––––––––
Minh họa con phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui