"Đêm mộng ảo", đúng như tên gọi của nó, màu sắc quả thật rất mộng mơ.
Chủ đạo là màu xanh băng tuyệt đẹp, rượu được chứa trong một cái ly cocktail hình tam giác, trên mặt rượu còn có một quả anh đào còn cuống trôi lững lờ, sắc xanh của băng kết hợp với sắc đỏ của anh đào tạo nên sự tương phản vô cùng đẹp mắt.
Chỉ tiếc rượu này chỉ được nhìn chứ không được uống, gọi đến chỉ để làm đạo cụ tăng độ lẳng lơ cho Thời Tiến.
"Nhớ cách một lúc thì lén đổ rượu đi một chút, giả vờ như đã uống, đừng để lộ." Quái Nhị ghé sát vào nhắc nhở.
Thời Tiến nâng ly rượu lên, lắc lắc rất ra dáng dân chơi, lấy thân mình che chắn để làm dấu OK với Quái Nhị.
Hai người ngồi bên quầy bar uống rượu, vờ như đang ve vãn nhau, lẳng lặng đợi cá lớn mắc câu.
Rượu quá chừng tam tuần, một trong những nhân vật mục tiêu xuất hiện – ngôi sao chính của bữa tiệc đêm nay cùng đám bè bạn đứng ngay ở lối vào.
Quái Nhị nháy mắt ra hiệu với Thời Tiến, làm khẩu hình "Phóng đãng chút".
Thời Tiến cố nén khao khát giơ ngón giữa với anh ta, đặt ly rượu xuống, lên sàn nhảy buông thả như kế hoạch đã định
Thân là một cảnh sát bé nhỏ thích xào mạt chược, đương nhiên Thời Tiến không biết nhảy múa.
Nhưng hắn không biết thì nhóc Chết có thể thêm buff cho hắn biết, còn có thể làm hắn nhảy đến độ lẳng lơ không ai địch lại!
"Oa, Tiến Tiến nhảy đẹp quá, ai cũng ngắm cậu hết!" Nhóc Chết phấn khích hò reo trong đầu, làm như vinh dự lắm.
Thời Tiến tức muốn ói máu, tự thôi miên mình rằng người xung quanh chỉ là một đám củ cải bắp cải, khua tay múa chân theo hướng dẫn và sự điều khiển cơ thể của nhóc Chết, thỉnh thoảng còn vén tóc, nới cổ áo.
"Tiểu Tiến Tiến được đó nha, không ngờ cậu lại nhảy giỏi đến vậy." Khuyên tai kim cương trên lỗ tai vang lên tiếng Quái Nhị, Thời Tiến trợn mắt, không muốn để ý đến anh ta.
Nhưng Quái Nhị đâu dễ gì buông tha hắn.
Anh ta bắt đầu dông dài thông báo tình hình cho hắn biết: "Chủ xị dẫn đám bạn đến băng ghế dài ở sàn nhảy đối diện, trông như đang chờ ai đó...!Bọn họ thấy cậu rồi...!Chủ xị lấy điện thoại chụp cậu một tấm, hình như gửi hình của cậu cho ai đó...!Ối chà, sao tôi lại không nghĩ đến nhỉ, Tiểu Tiến Tiến nhảy tốt đến vậy cơ mà, nhất định phải chụp một tấm cho mấy người cậu Quân xem mới được." Vừa dứt lời, tiếng chụp ảnh tanh tách liền vang lên.
Thời Tiến cuối cùng cũng hết sức chịu đựng, xoay lưng về phía nhóm người nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, đằng đằng sát khí gào vào chiếc cúc áo màu lúa mạch trên áo: "Quái! Nhị!"
"Quái Nhị với chả Quái Tam cái gì, bây giờ tôi là Trần Nhị, cậu phải gọi tôi là anh Nhị, lát nữa đừng gọi sai." Giọng điệu Quái Nhị vẫn rất gợi đòn, nhưng tiếng chụp ảnh đã ngừng lại.
Cứ báo tới báo lui một hồi, cuối cùng Thời Tiến cũng nghe được điều mình muốn nghe, "Từ Hoài đến, cậu nhảy thêm năm phút nữa, sau đó xuống dưới, về chỗ tôi."
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, đáp một tiếng đã biết, rồi tránh khỏi người thứ N đang mon men lại gần có ý định nhảy cùng mình, nhảy thêm một chốc, sau đó ra vẻ đã mệt, nhảy khỏi sàn nhảy, quay về chỗ Quái Nhị.
Quái Nhị nở một nụ cười nịnh bợ, dòng chữ "Bé cưng của anh ngươi sao lại quyến rũ thế này, anh không chịu được nữa" viết rõ trên mặt.
Anh ta duỗi tay khoác vai Thời Tiến, dụi đầu vào tai hắn.
"Mùi mồ hôi của tôi thơm không?" Thời Tiến cười nhạt.
"Cũng tạm, toàn mùi thuốc nhuộm." Quái Nhị trả lời, mặt vẫn đeo nụ cười nịnh bợ, còn cầm ly rượu của Thời Tiến đưa cho hắn, hạ giọng, "Từ Hoài đang nhìn về phía này, lẳng lơ lên."
Thời Tiến nhận ly rượu, cúi đầu cắn cuống quả anh đào vươn trên mặt rượu, kéo quả anh đào lên, ngậm một chút lại nhả ra, ngửa đầu sáp về phía Quái Nhị, cũng hạ thấp giọng, nham hiểm hỏi:
"Như vậy đủ lẳng lơ chưa? Đây, anh đào, cho anh ăn đấy."
Quái Nhị thân là trai thẳng như sắt thép, cả đời chưa bị người đồng giới trêu ghẹo như thế này bao giờ.
Anh ta nhìn thứ nước bọt mờ ám dính trên quả anh đào, cuối cùng không há miệng nổi, mặt nhăn nhúm, nói: "Xem như cậu lợi hại."
"Cũng như anh thôi." Thời Tiến hài lòng, dời mặt đi, rồi ngả đầu lên vai Quái Nhị, vẻ ra chán ngán với anh ta, tự mình ăn anh đào.
Ăn xong, hắn vừa định dịch người ra, bỗng đối mặt với một người đàn ông ngồi trong góc khuất.
Người đàn ông trông hơi quen mắt, hình như đã gặp đâu đó.
Nhóc Chết kinh ngạc thốt lên: "Tiến Tiến, sao bỗng dưng thanh tiến độ của cậu tăng lên thế kia, 760 rồi!"
Thời Tiến vội vã tránh khỏi tầm mắt của người đàn ông nọ.
Hắn loáng thoáng cảm thấy có vấn đề, tức tốc nói trong đầu: "Tao cũng đâu biết.
Nhóc Chết, mày tra xem người đàn ông ngồi ở góc đối diện tao, cái người khoác cái áo màu xanh dương đậm ấy.
Sao tao thấy anh ta quen quen."
Nhóc Chết nghe vậy vội hành động, nhanh chóng cho ra kết quả: "Trên hóa đơn gọi rượu cho thấy anh ta tên Long Thạch, là một công ty giải trí...!A a a, Tiến Tiến, anh ta là người môi giới của anh tư Dung Châu Trung của cậu đó! Mối quan hệ với Dung Châu Trung cực kỳ tốt!"
Khốn kiếp! Quả nhiên cứ thấy quen mắt là có chuyện không hay!
Thời Tiến toát mồ hôi lạnh, vội thụt người lại, để Quái Nhị che cho mình.
Những đã quá muộn.
Người đàn ông kia thật sự đứng dậy tiến đến, lịch sự đứng cách hai người hai bước, hòa nhã nói: "Chào hai cậu, tôi là Long Thạch, trưởng bộ phận quản lí nghệ sĩ của công ty truyền thông và giải trí Trung Giai.
Chuyện là vậy, tôi vừa mới xem vũ đạo của cậu bạn này, cảm thấy cậu ấy rất phù hợp để phát triển trong giới giải trí.
Không biết cậu có có hứng thú với việc trở thành minh tinh không? Yên tâm, tôi không phải kẻ lừa đảo, đây là danh thiếp của tôi." Dứt lời, y móc một tấm danh thiếp ra, đưa cho Thời Tiến bằng cả hai tay.
Quái Nhị nghe vậy liền sững sờ.
Đến khi hiểu rõ ý đồ của Long Thạch, anh ta suýt chút nữa đã phì cười, vội tằng hắng một tiếng cố nén tiếng cười.
Thấy Thời Tiến nhìn tấm danh thiếp không nhúc nhích, anh ta cứ tưởng hắn cũng bị doạ đến sững người, bèn vươn tay thay hắn nhận danh thiếp, trả lời: "Xin lỗi, chuyện này tôi và bạn tôi cần suy nghĩ kĩ hơn.
Anh..."
"Không cần nghĩ ngợi gì hết!" Thời Tiến hoàn hồn, giật tấm danh thiếp trong tay Quái Nhị rồi dúi trả ngay cho Long Thạch, gượng cười với Long Thạch, từ chối: "Tôi hoàn toàn không có hứng thú làm minh tinh, cảm ơn anh đã quá khen, tạm biệt!" Dứt lời, hắn kéo Quái Nhị bỏ đi.
Lần này đổi thành Long Thạch sững sờ.
Trước đó y thấy Thời Tiến có vẻ đặc biệt thích được trở thành tiêu điểm trên sân khấu, cứ tưởng rằng hắn cũng là kiểu người trẻ thích thể hiện, nào ngờ hắn lại từ chối lời mời thẳng thắn đến vậy.
Do dự vài giây, cuối cùng y vẫn không đành lòng từ bỏ hạt giống tốt như Thời Tiến, liền tiến tới một bước, nói: "Cậu có thể suy nghĩ thêm mà, tôi thật sự không phải lừa đảo.
Nếu cậu không tin, tôi có thể bảo nghệ sĩ của tôi - Dung Châu Trung gọi điện cho cậu, chắc hẳn cậu biết anh..."
"Tôi không biết!" Tóc Thời Tiến muốn dựng cả lên.
Thấy y Long Thạch này không chịu buông tha, hắn sợ y sẽ dẫn Dung Châu Trung đến đây thật, bèn quay người cản bước chân của y, giọng thành khẩn, "Ngài Long này, đừng đi theo nữa.
Thật đấy.
Tôi không muốn làm minh tinh, làm minh tinh đã mệt muốn chết còn không có riêng tư, khổ lắm.
So với minh tinh, tôi thích làm trai bao hơn.
Trai bao chỉ cần nằm đã có thể lấy tiền, thấy tên kim chủ bên cạnh tôi không? Anh ta cực kì giàu, tôi thích đi theo anh ta lắm." Dứt lời, hắn kéo Quái Nhị qua.
Quái Nhị trong chớp mắt đã hiểu ý hắn, liền phối hợp ôm vai hắn, giúp hắn diễn kịch: "Tất nhiên rồi, bé cưng à.
Anh thích em nhất, em muốn gì anh cũng cho hết, làm minh tinh sao mà sướng bằng làm tình nhân của anh được."
"Đúng vậy, làm minh tinh có gì hay chứ.
Dung Châu Trung, đúng không? Chẳng phải hắn có một bà mẹ rành chuyện 'phục vụ' người ta trên giường đấy ư, có gì đặc biệt đâu, chỉ là một con hát nam thôi mà." Một giọng nam hơi ồm ồm xen vào, lập tức khiến bầu khí trở nên căng thẳng.
Long Thạch sa sầm mặt, ngoảnh đầu nhìn sang.
Quái Nhị và Thời Tiến cũng nhìn sang, bất ngờ nhận ra người nói giúp bọn họ không phải ai xa lạ, chính là mục tiêu bọn họ tiếp cận đêm nay – Từ Hoài.
"Cậu ăn nói cho cẩn thận." Long Thạch bực bội cất lời.
Từ Hoài bắn cho Thời Tiến một ánh mắt "Vấn đề nhỏ, anh đây giúp cưng giải quyết", ỷ vào đống mỡ trên người, sấn tới trước mặt Long Thạch bằng khí thế rất hung hăng, ngang ngược nói: "Ở địa bàn của tao mà mày còn dám lớn lối như vậy.
Cút ngay, đừng ép tao kêu người lôi mày ra ngoài."
Long Thạch lăn lộn trong giới giải trí sờ đã nhiều năm, tự nhận là tính tình đủ tốt, nhưng lúc này cũng khó tránh nổi nóng.
Y lừ lừ nhìn Từ Hoài, hỏi: "Mày tên gì?"
"Chậc, sao nào? Tính chuẩn bị sau này tìm chỗ chống lưng đấy à? Vậy mày cố nhớ cho kĩ tên ông nội mày, Từ Hoài, ông mày tên Từ Hoài, tao chờ mày đến tìm tao tính sổ." Từ Hoài vỗ bôm bốp vào ngực Long Thạch, khiến y lui về sau hai ba bước.
Vẻ mặt Long Thạch càng khó coi hơn.
Y phủi ngực, nói: "Tao nhớ kĩ mày rồi, Từ Hoài." Dứt lời, y nhìn thoáng qua Thời Tiến bằng ánh mắt tiếc nuối như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rồi sầm mặt quay người đi.
Thời Tiến nhìn Long Thạch bỏ đi, thầm mặc niệm cho Từ Hoài trong lòng.
Đắc tội Long Thạch chẳng khác nào đắc tội Dung Châu Trung.
Biệt hiệu Diêm vương giới giải trí của Dung Châu Trung không phải là vô cớ mà có, với kiểu thù vặt ấy, quả là người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu.
Gã Từ Hoài này chắc mẩm sắp toi rồi.
Nhóc Chết rưng rưng muốn khóc: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu tăng lên 770, ngay lúc Long Thạch liếc cậu trước khi bỏ đi."
Thời Tiến nghe vậy sững sờ, lập tức muốn khóc theo.
Thật là ngàn phòng vạn phòng, nhưng chẳng phòng được đồng đội heo bỗng dưng xuất hiện.
Từ Hoài đúng không? Hắn nhớ kĩ rồi!
Dù quá trình hoàn toàn không đi theo kế hoạch, nhưng nhiệm vụ tối nay của Quái Nhị cuối cùng vẫn được hoàn thành.
Thông qua màn "anh hùng cứu mỹ nhân" này, anh ta đã thành công bắt chuyện với Từ Hoài, đồng thời được dành cho một ghế đến dự bữa tiệc sinh nhật do bạn Từ Hoài tổ chức.
Thời Tiến không thiết sống nữa, càng cảm thấy ở bên Liêm Quân tốt hơn, vừa an toàn vừa thanh tịnh.
Sau khi đối mặt với hành động rót rượu vô tình hữu ý của Từ Hoài, hắn không khỏi giận cá chém thớt, bảo nhóc Chết thêm cho mình buff "Ngàn chén không say", can đảm rót lại.
Từ Hoài chưa từng thấy ai như Thời Tiến, mặt mũi vừa đẹp vừa lanh lợi, điệu nhảy nóng bỏng khêu gợi, tính cách phóng khoáng mạnh mẽ, đến cả hám tiền cũng là hám một cách đường đường chính chính, quả là không chỗ nào là không mâu thuẫn, không chỗ nào là không hấp dẫn, khiến người ta phải nhộn nhạo cõi lòng muốn nhìn thấy nhiều dáng vẻ của hắn hơn.
Càng tiếp xúc với Thời Tiến, gã lại càng thích, gần như quên mất bên cạnh Thời Tiến còn một kim chủ là Quái Nhị.
Gã chuyển chỗ ngồi từ đối diện Quái Nhị sang đối diện Thời Tiến, rồi lại từ đối diện Thời Tiến chuyển đến bên cạnh Thời Tiến, con mắt thiếu điều dính chặt lên người Thời Tiến.
Quái Nhị không ngờ Thời Tiến sau khi vào phòng riêng lại lạc quan đến thế, trạng thái cũng cực kỳ tốt.
Cứ phát huy theo ý hắn, độ tồn tại của anh ta dần dần giảm đi mà không để lại dấu vết.
Nhiệm vụ hôm nay cũng chỉ là tranh thủ bắt chuyện với Từ Hoài để sau này tiếp xúc sâu hơn, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, Thời Tiến không nhất thiết phải làm theo kịch bản nữa, thì uống rượu thì cứ uống đi, dù sao cũng đã có anh ta ở bên trông nom, không sao cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...