Trằn trọc một đêm và cả một buổi sáng, không mấy ngạc nhiên, Thời Tiến lăn ra ngủ khì trên máy bay.
Những tưởng có thể ngủ yên một giấc đến khi máy bay hạ cánh, nhưng nào ngờ mới dạo trong mộng đẹp được nửa chừng, nhóc Chết lại bất chợt rú lên.
"Làm sao vậy?" Hắn mở mắt, mơ màng hỏi trong đầu.
Nhóc Chết nói bằng giọng đầy kinh hoảng: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu lại tang bất thình lình, tăng một mạch hơn 100, hiện tại đã là 750 rồi."
Thời Tiến choàng tỉnh, ngồi bật dậy, kinh sợ hỏi: "Cái gì?!"
Hắn kích động đến mức bật thốt thành tiếng, Liêm Quân ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng kêu của hắn, buông tạp chí xuống, nghiêng đầu hỏi: "Gặp ác mộng à?"
"Ờ...!Đúng vậy." Thời Tiến hoàn hồn, lúng túng cười với Liêm Quân, rồi cứng ngắc lùi ra sau, tựa lưng vào ghế, cố nén cảm xúc xuống, hỏi trong đầu: "Sao tự dưng thanh tiến độ lại tăng, chẳng lẽ là cục cưng nhà mày lại có mối đe dọa khác, dính líu sang cả tao?"
Nhóc Chết đáp: "Không phải, thanh tiến độ của cục cưng vẫn là 500, không nhúc nhích tí nào."
Thời Tiến cau mày, cẩn thận nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm nguyên nhân làm thanh tiến độ đột nhiên tăng lên.
Nhìn một hồi, hắn bỗng dưng nghĩ đến một chuyện: lúc mới trốn đi, hắn đã từng đoán khoảng cách với năm anh em nhà họ Thời cũng là một trong những nhân tố tử vong, sau đó suy đoán này được chứng thực là chính xác.
Mà thành phố B lại là thủ đô của nước Hoa, và là một trong những nơi năm anh em nhà họ Thời thường lui đến nhất.
Khoảng cách khiến ta ngoẻo sớm.
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Quái Nhị đứng bên kia hành làng, vô vọng hỏi: "Tiểu lão Nhị, có phải sắp đến thành phố B rồi không?"
Quái Nhị nhe răng với hắn, trả lời: "Mười lăm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, cậu gần như ngủ suốt chuyến bay đấy, nhóc lợn béo Tiểu Tiến Tiến ạ!"
Thời Tiến trợn mắt, giơ ngón giữa với anh ta, rồi thu tầm mắt lại, kể với ở nhóc Chết về suy đoán của mình, sau đó than thở: "Thanh tiến độ vừa đến gần thành phố B liền tăng 100 điểm, từ đó mà đoán, trong năm anh em nhà họ Thời, chí ít có ba tên đang ở thành phố B."
Nhóc Chết run lẩy bẩy: "Vậy chúng ta nên làm sao đây?"
"Còn sao trăng gì nữa." Thời Tiến ngồi phịch xuống ghế, hơi nghiêng đầu, he hé nhìn góc nghiêng đẹp như tạc của Liêm Quân, nói đầy hàm ý: "Đương nhiên là dính chặt lấy ô dù lớn, thầm khẩn cầu thành phố B đủ lớn đến mức không đụng phải mấy ông anh tàn bạo kia."
Nhóc Chết: "...!Hức hu hu hức."
...
Nói nghe ỉu xìu là thế, nhưng sau khi phi cơ vừa đáp xuống thành phố B, mọi người được ổn định chỗ ở tại một câu lạc bộ cao cấp tên "Bóng đêm", Thời Tiến vẫn tích cực hành động, bắt đầu thu thập thông tin có liên quan đến năm ông anh nhà họ Thời bằng đủ mọi cách, cố gắng tìm xem ông anh nào đang ở thành phố B.
Trong năm ông anh nhà họ Thời, có ba người có thông tin minh bạch.
Một là anh cả Thời Vĩ Sùng, người mới nổi trong giới kinh doanh, thường hay xuất hiện trên bản tin tài chính, chỉ cần gõ vài chữ tìm kiếm trên mạng là có ngay kết quả chuẩn xác; thứ hai là anh hai Phí Ngự Cảnh, luật sư, chuyên về các vụ án kinh tế, là anh đại trong nghề, không phải án lớn không tiếp, một năm 365 ngày thì hết 300 ngày không ở nhà, chỉ cần điều tra gần đây anh ta đang phụ trách vụ án nào là có thể đoán ra tung tích của anh ta; người cuối cùng là anh ba Dung Châu Trung, Diêm vương giới giải trí, độ nổi tiếng cao đến đáng sợ, thường xuất hiện trên đầu đề của các trang báo giải trí, cứ chọn bừa một trạm fan của hắn ta để vào xem là có thể biết chi tiết lịch trình ít nhất trong vòng một tháng tới của hắn ta.
Thời Tiến điên cuồng tìm kiếm một hồi, thậm chí còn giả làm fan trà trộn vào trạm fan của anh tư Dung Châu Trung, cuối cùng đến tận rạng sáng hôm sau, hắn mới xác định được tung tích của ba ông anh này: anh cả Thời Vĩ Sùng tuyệt đối đang ở thành phố B, hơn nữa sẽ ở lại thành phố B một quãng thời gian rất dài, bởi vì y đang lên kế hoạch sáp nhập việc kinh doanh của công ty cũ với Thụy Hành; anh hai Phí Ngự Cảnh tuyệt đối không ở đây, anh ta đang ở tận bên kia bán cầu kiện tụng tên tội phạm kinh tế khét tiếng nào đó, hơi đâu mà chạy lung tung; anh ba Dung Châu Trung có khả năng đang ở đây, cũng có khả năng không phải, vì gần đây hắn ta có thông báo phải chạy đi chạy lại giữa thành phố B và thành phố S.
Bạn có biế???? ????????ang ????????uyện == TR uMTR????Y????N.????n ==
Sau khi loại trừ anh hai Phí Ngự Cảnh, giả dụ hai ông anh thông tin không minh bạch còn lại cũng đang ở thành phố B, vậy hiện tại Thời Tiến phải cẩn thận để tránh gặp phải tận bốn ông anh.
"Về cơ bản, gần như tất cả nhân viên đều đã có mặt." Thời Tiến để điện thoại xuống, nhìn thanh tiến độ đang dừng ở mức 750 trong đầu, thở dài thườn thượt, "Cũng may chúng ta dự phòng trước cho những sai phạm, tình hình không đến nỗi quá tệ."
"Ừa." Nhóc Chết đáp lại, thấy hơi đau lòng, bèn an ủi, "Tiến Tiến, cậu đừng quá áp lực, chuyện loại bỏ thanh tiến độ không quy định giới hạn thời gian đâu.
Thật ra...!thật ra, nếu cậu cảm thấy quá mệt mỏi, chúng ta cứ như vậy thôi cũng được, cục cưng đã tìm được rồi, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn thôi."
Ánh mắt Thời Tiến dịu đi, hắn nói: "Nhưng thanh tiến độ không biến mất, mày sẽ luôn thấy khó chịu, bị ràng buộc với tao, năng lực cũng bị hạn chế, đúng không?"
Nhóc Chết không lên tiếng.
"Đồ ngốc." Thời Tiến cười thở dài, vòng tay ra sau gối lên gáy, cố ý nói, "Tao cũng không muốn nghe mày khóc lóc ỉ ôi trong đầu tao cả đời đâu, ồn chết đi được."
Nhóc Chết nước mắt ròng ròng, vẻ đáng thương: "Tiến Tiến..."
"Thôi, không trêu mày nữa." Thời Tiến an ủi, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc: "Nhóc Chết, tao không muốn một cuộc sống mãi trốn đông trốn tây, lúc nào cũng bị người ta nhòm ngó.
Cái mạng thứ hai mày cho tao quá quý giá, tao không muốn lãng phí.
Vả lại, tao luôn cảm thấy cái chết của nguyên chủ có chút kỳ lạ.
Chỉ vì chán ghét đứa em trai nhỏ tuổi, năm ông anh nhà họ Thời sẵn sàng giữ cậu ta lại để tra tấn từng chút một, hoàn toàn không cần phải làm bẩn tay mình, mạo hiểm giết chết cậu ta.
Bọn họ đều là những người tuổi trẻ tài cao, một khi bị phát giác tội ác giết người, chắc chắn sẽ bóc lịch cả đời, quá thiệt.
Với cả, mày đừng quên kiếp trước tao làm nghề gì, giờ có án mạng ngay trước mắt, nếu không điều tra cho ra ngô ra khoai, cả đời này tao ngủ không ngon."
Nhóc Chết hết sức cảm động: "Tiến Tiến...!Hu, hic hic hic...!hức."(tiếng nấc)
Thời Tiến sững sờ, sau đó cười to: "Nhóc Chết, đừng bảo mày nén khóc đến mức đơ cả máy đó nha?"
Nhóc Chết lại "hức" vài tiếng, sau đó òa khóc nức nở, lúc thì nói "Tiến Tiến thật tốt", lúc lại nói "Tiến Tiến thật xấu", như thể sắp chết máy đến nơi.
Thời Tiến vừa thương vừa buồn cười, dịu giọng dỗ dành nó, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
...
Ngày tháng ăn no chờ chết tại câu lạc bộ bắt đầu.
Vì phải theo sát bảo vệ Liêm Quân, nên Thời Tiến chẳng thể đi đâu được, chỉ được canh giữ bên Liêm Quân, ngắm anh phê duyệt đống giấy tờ tưởng như không bao giờ vơi đi, ngày nào cũng thật nhạt nhẽo chán chường.
Bọn Quái Nhất trái lại trông có vẻ bận rộn ghê lắm.
Kể từ ngày thứ hai đến thành phố B, bọn họ bắt đầu chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, nhiều đêm chẳng thấy về.
"Sao chẳng có lấy một người để tán dóc thế này." Thời Tiến ca thán trong đầu, thấy mình sắp nín nhịn đến phát ốm, "Nếu biết trước đến thành phố B để "ngồi tù", tao cần khỉ gì phải lo sợ thấy mặt nam ông anh kia.
Rõ ràng hoàn toàn chẳng có cơ hội để gặp."
Nhóc Chết lầu bầu: "Cũng đâu hẳn là ngồi tù, cậu có thể vun đắp thêm tình cảm với cục cưng nè."
"Mày thấy anh ta có giống sẽ vun đắp tình cảm với tao không?" Thời Tiến liếc nhìn Liêm Quân ngồi ở bàn làm việc bằng ánh mắt u oán.
Nhóc Chết không còn gì để nói.
"Chán lắm à?" Liêm Quân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thời Tiến sợ hết hồn, đơ ra hai giây, cuối cùng không muốn chịu cơn buồn chán thêm nữa, bèn thật thà gật đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...