Thành Thủy Tinh

Khoảng 1 giờ đêm, Bùi Vị Trữ bước ra từ cổng sân bay, Bùi Gia Ninh đến đón anh, nhìn thoáng qua đã thấy có gì đó không ổn, cô ấy tiến lại gần nhìn em trai mình hồi lâu rồi gặng hỏi: “Em bị sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”

Chuyến bay ban đêm không có quá nhiều người, hành khách cũng thưa thớt.

Bùi Vị Trữ không trực tiếp trả lời, giọng điệu bình tĩnh: “Sao chị lại tới đây?”

“Đương nhiên là vì chị muốn tới rồi. Em đột nhiên hoàn tiền vé làm gì? Sao quay về muộn vậy?”

Bùi Gia Ninh có tài xế riêng đã đợi sẵn ở bãi đậu xe.

Thời tiết ở thủ đô không tốt bằng Hạ Môn, mấy ngày nay nhiệt độ đang hạ thấp, Bùi Gia Ninh quấn chặt lớp áo gió, có chút lo lắng hỏi Bùi Vị Trữ: “Hơn nữa, chị luôn cảm thấy giọng nói của em trên điện thoại có chút kỳ lạ, chẳng lẽ ba đã nói chuyện gì đó với em à?”

“Không phải.”

Trước chuyến công tác của Bùi Vị Trữ, Bùi Gia Ninh đã đưa bạn trai về gặp ba mẹ.

Bởi vì con đường tình duyên gặp nhiều trắc trở, Bùi Gia Ninh đang trong tình trạng “chim sợ cành cong”, cô ấy kiên trì đuổi theo Bùi Vị Trữ gặng hỏi: “Thật sao? Điều đó có nghĩa là lần này ba không có ấn tượng xấu về bạn trai của chị, đúng chứ?”

“Em không biết nữa.”

“Còn mẹ, mẹ có nói gì không?”

Bùi Vị Trữ ngồi trong chiếc SUV rộng rãi: “Chị, ba mẹ không nói gì với em cả. Để em yên lặng một lúc được không?”

Bùi Gia Ninh yên tĩnh lại, duỗi tay chạm vào trán Bùi Vị Trữ.

Gió đêm thổi qua mát lạnh, hình như anh không bị sốt.

Mặc dù toàn thân anh thoạt nhìn trông không quá thoải mái, dáng vẻ ốm yếu.

“Chị nói này Bùi Vị Trữ, em bị tiêu chảy sau khi ăn đồ ở Hạ Môn hả?”

“... Chị à.”

“OK, OK, chị sẽ im lặng, không hỏi nữa được chưa?”

Bùi Vị Trữ dựa vào sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ sáng sớm, anh đã hoàn lại tiền vé máy bay, sau khi dẫn Tống Hi ăn ba bữa cơm ở Hạ Môn, anh mới bắt chuyến bay muộn nhất trở về thủ đô.

Ngoại trừ việc tối hôm qua Tống Hi khóc lóc một trận, cô cũng không mất khống chế cảm xúc quá nhiều, buổi trưa tan tầm cô còn thấy Bùi Vị Trữ chờ ở dưới lầu, cô kinh ngạc hỏi tại sao anh còn chưa trở về thủ đô.

Dường như cô đã quen với việc che giấu suy nghĩ về tình yêu thầm kín, lúc nào cô cũng giữ im lặng về những chuyện đã qua. Trong bữa trưa, cô còn gợi ý cho anh rằng nếu buổi tối anh chưa vội rời đi, chờ sau khi cô hoàn thành xong công việc, bọn họ có thể đi nếm thử món vịt với khoai nghiền nổi tiếng của Hạ Môn.

Bùi Vị Trữ hỏi cô: “Tống Hi, cô thực sự không sao chứ?”


Tống Hi đỏ mặt nói: “Không sao mà, hôm qua tôi uống rượu làm loạn, xem ra tửu lượng cũng không tốt lắm, uống nhiều sẽ làm trò cười cho người khác. Sau này tôi sẽ không uống nữa, anh cứ quên những việc đã xảy ra hôm qua đi nhé.”

Sự bướng bỉnh và dũng cảm của cô khiến người ta đau lòng không thôi.

Bùi Vị Trữ không thể nói chính xác khi nào thì anh bắt đầu quan tâm đến Tống Hi nhiều đến thế.

Đó có thể là lần gặp đầu tiên hoặc cũng có thể là sau này.

Thật sự rất khó nói, dù sao trong mắt anh, cô luôn có chút đặc biệt.

Chỉ là cô gái đặc biệt này cũng có người trong lòng rồi.

Tống Hi không phải là người giỏi nói dối, khi giấu giếm rất dễ bị phát hiện ra.

Từ lúc bọn họ cùng nhau ăn tôm hùm, khi Trình Thương nhắc đến tên WeChat của cô, Bùi Vị Trữ có thể cảm nhận rõ ràng rằng còn có tên của một người đàn ông khác đang ẩn chứa trong những bí mật mà cô không muốn tiết lộ.

Ngày mà đi cùng đám bạn đến cửa hàng trò chơi Murder Mystery trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh đó, Tống Hi và Thái Vũ Xuyên đến muộn, cô bạn thân nhất của Tống Hi là Dương Đình đã trò chuyện với ông chủ trong cửa hàng, họ còn thường xuyên nhắc đến cô.

Ông chủ tò mò hỏi: “Người đẹp kia có bạn trai chưa? Sao không hẹn anh chàng đó tới cùng luôn? Tôi đang thiếu người để chơi thử đây.”

Dương Đình xua tay nói: “Chưa, cậu ấy chưa có.”

Ông chủ cũng là người cởi mở, thích đùa giỡn, anh ta chỉ tay vào bạn trai của Dương Đình đang nắm tay cô ấy: “Hai người ngọt ngào như vậy, sao không giới thiệu một anh cho bạn thân của cô thế?”

Lúc đó Bùi Vị Trữ nhìn sang, Dương Đình như bị người ta giẫm lên đuôi, cô ấy bắt đầu lôi kéo ông chủ phàn nàn đủ chuyện.

Dương Đình nói lý do vì sao cô ấy không giới thiệu người nào cho Tống Hi, thực ra cô ấy cũng đau lòng không kém nhưng Tống Hi lại không quan tâm đến việc này.

Có anh chàng nào hẹn Tống Hi ăn tối, cô sẽ tìm đủ mọi cách trốn tránh với lý do rằng cô rất bận rộn.

Có lần Tống Hi đi xem phim với một đàn anh học bên trường luật, cô ấy nghe nói rằng cô đã ngủ luôn ở trong rạp chiếu phim rồi còn không đưa thông tin liên lạc cho đối phương sau lần đó nữa.

Dương Đình vô cùng ảo não, còn nói đáng ra cô ấy không nên lôi kéo Tống Hi đến chùa Phổ Đà khi bọn họ còn là sinh viên năm nhất, quả thực bây giờ Tống Hi chẳng khác gì một người xuất gia không có rung động.

“Nghe nói cậu ấy đã yêu thầm nhiều năm, khả năng đã bị người ta làm cho tổn thương rồi.”



Những cây ngô đồng hai bên đường bắt đầu rụng lá, những chiếc lá to bằng lòng bàn tay rơi lả tả trong bóng đêm.

Không giống như thời tiết ở Hạ Môn ấm áp như mùa hè.

Chợt nghĩ đến cô gái đang đi công tác ở Hạ Môn, tối qua cô còn ngồi trước mặt anh nước mắt giàn giụa.


Vệt hồng hồng từ quả thanh long còn dính lại trên môi, cô bừa bãi lau nước mắt, kiên quyết nói: “Không sao, con người tôi không dễ khóc đâu, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Bùi Vị Trữ đè tay nhấn giữa hai hàng lông mày.

Thật là đau đầu mà.

Khi xe ra khỏi đường cao tốc sân bay, Bùi Gia Ninh hỏi: “Này, Bùi Vị Trữ, em định về đâu đây?”

“Nhà của ba mẹ.”

Dù sao cũng là người một nhà, Bùi Gia Ninh cũng lo lắng cho em trai mình nên cùng anh trở về nhà ba mẹ.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Gia Ninh thức dậy đi vệ sinh, lúc mơ màng đi qua hành lang thì đột nhiên nhìn thấy dưới lầu có người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô ấy sợ hãi đến nỗi tóc gáy dựng hết cả lên.

Chỉ khi nhìn thấy Bóng Tuyết đang cúi mình bên cạnh người đó, cô ấy mới có thể chắc chắn rằng đó chính là Bùi Vị Trữ.

Bùi Gia Ninh đi xuống cầu thang, bấy giờ mới thấy Bùi Vị Trữ đặt một chiếc máy tính bảng trên đùi, hình như anh đang lật tìm những bức ảnh từ rất lâu trước kia.

Bùi Gia Ninh gấp lại áo ngủ, ngáp dài một cái, buồn bực hỏi chuyện: “Em không ngủ mà làm gì thế? Sao dậy sớm vậy?”

Bùi Vị Trữ liếc nhìn thời gian, mới 5 giờ sáng.

Anh cũng muốn ngủ lắm chứ nhưng khi nhắm mắt lại trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh Tống Hi đang khóc.

Khung cảnh đó giống hệt như những gì đã được viết trong mấy bài văn hồi nhỏ, nó giống như một vòi nước không được đóng chặt, cứ ào ạt chảy xuống.

“Em không ngủ được, gặp chút chuyện phiền não.”

Người trong nhà từng nói rằng Bùi Vị Trữ thừa hưởng sự lý trí của ba mẹ, gặp phải tình huống nào cũng vô cùng bình tĩnh, so với bạn bè cùng trang lứa thì vững vàng hơn rất nhiều, hiếm khi mới thấy anh mất thất lễ.

Bùi Gia Ninh xem xét biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Vị Trữ, cô ấy đi đến gần, khẽ chạm vào Bóng Tuyết trước khi bắt chuyện: “Chị nghĩ em đang có chuyện gì đó.”

Bùi Vị Trữ không có ý kiến.

“Lần trước em không nói tiếng nào mà đã chạy về đây đòi xem đoạn video gì đó, chị đã cảm thấy là lạ rồi. Video quay chuyến du lịch của mấy năm trước, bình thường không thấy em mở ra, sao giờ đột nhiên lại muốn xem vậy?”

“Mà em còn chưa nói tại sao lại đột ngột thay đổi giờ bay, chị đã hỏi mẹ nhưng em cũng không nói với mẹ luôn à?”

“Chị.”

"Có chuyện gì thế?"


"Hình như em có người mình thích rồi."

Sau khi Bùi Gia Ninh lắp chân giả, cô ấy đã rất khó thích nghi với nó trong nửa năm đầu nhưng dần dần bước đi cũng vững vàng hơn.

Không ngờ hôm nay khi nghe tin Bùi Vị Trữ thích một người, suýt chút nữa cô ấy không thể đứng vững. Bùi Gia Ninh bèn ngồi xuống bên cạnh em trai mình: "Đúng thật là không dễ dàng mà, cuối cùng cây vạn tuế nhà chúng ta sắp nở hoa rồi hả?"

Bùi Vị Trữ liếc nhìn cô ấy nhưng vẫn không thể ngăn được tâm hồn buôn chuyện của chuyên gia tình yêu.

Trong giọng nói của cô ấy có chút hả hê: "Xem biểu cảm của em kìa, không thuận lợi đúng không? Nào, mau nói cho chị biết chuyện là như thế nào đi, biết đâu chị có thể cho em lời khuyên thì sao?"

Bóng Tuyết vô tâm nằm dưới, tiếng nói cười của chị em họ không hề làm nó tỉnh giấc.

Nó không biết mình đã mơ thấy gì, chép môi thay đổi tư thế, đặt chân lên đùi Bùi Vị Trữ tiếp tục ngáy khò khò.

Bùi Vị Trữ chỉ nói đại khái vài lời.

Anh nói về việc có lẽ Tống Hi đã có người trong lòng, anh chưa tỏ thái độ gì nhưng anh nghĩ vẫn cần phải đề phòng hành vi của người đó.

Bùi Gia Ninh khoanh tay, phản bác em trai mình: "Không phải em cũng nói điều tương tự rồi sao?"

Trên mặt Bùi Vị Trữ không có biểu cảm gì, anh yên lặng nhìn Bùi Gia Ninh.

"Hừ, em thật sự không nhớ rõ lời mắng chửi chị hôm đó hả?"

Bùi Gia Ninh đứng lên, chỉ chỗ mình vừa ngồi trên sô pha: "Chị nhớ rất rõ ràng em đã ngồi ở chỗ này, em còn tức giận với chị, nói chị hèn mọn thì phải tự trả giá, nói chị không có nguyên tắc của mình, em quên rồi sao?"

Anh mơ hồ có ấn tượng về điều đó.

Bùi Vị Trữ tỏ vẻ không hài lòng: "Tình huống của chị khi đó là gì, có thể giống với chuyện này ư?"

"Được rồi, nhỏ giọng lại đi." Bùi Gia Ninh đuối lý, chột dạ nhìn lên trên: "Đừng để ba mẹ nghe thấy..."

Cũng nhờ lời nhắc nhở của Bùi Gia Ninh, Bùi Vị Trữ chợt nhớ lại một quá khứ không mấy vui vẻ.

Anh đã từng nói điều gì đó tương tự trong cơn thịnh nộ nhưng đó là với chị gái mình.

Tống Hi và Bùi Gia Ninh hoàn toàn khác nhau.

Có lẽ cô cũng giống như những bạn học trong trường năm xưa, cô sẽ đặt một lá thư tình trên bàn của anh chàng mà cô thầm yêu thích để bày tỏ tấm lòng mình, cùng lắm cũng chỉ hẹn gặp nhau sau giờ học mà thôi.

Cũng không đến mức phải nói những nặng nề như vậy để mắng cô.

Bùi Vị Trữ không hiểu vì sao chợt cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ nhưng suy đi nghĩ lại anh vẫn không tìm ra manh mối.

Hơn nữa, bên cạnh anh còn có người lèo nhèo làm phiền, không cho anh bất kỳ khoảng trống nào để tìm kiếm những manh mối đó.

Người này chính là Bùi Gia Ninh.

Cô ấy ngồi trên tay ghế sô pha, đung đưa đôi chân kim loại của mình: "Bùi Vị Trữ, tội nghiệp em thật."

"Em có biết điều khiến ai đó khó quên nhất là gì không? Đó là sự tiếc nuối!"


"Con người ấy mà, không có được người hoặc thứ mà mình hằng mong muốn sẽ càng khó buông bỏ chính bởi vì sự không cam lòng."

"Cô gái đó của em, có lẽ cả đời này cô ấy cũng không bao giờ quên được mối tình thầm kín của mình, cô ấy sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm, em có hiểu không?"

"Đã là ánh trăng sáng rồi thì không nói đùa được đâu."



Trong số những lời mà cô ấy nói, chỉ có năm từ "cô gái đó của em" là giống tiếng người nhất, những lời còn lại không nên thì đừng nói.

Bùi Vị Trữ càng đau đầu hơn: "Sao chị không đi ngủ đi?"

Hiện giờ thủ đô đã vào cuối thu, những chiếc lá từ cây ngọc lan trong sân bị gió thổi bay, rơi xuống bể bơi.

Quan điểm về tình yêu của Bùi Gia Ninh hoàn toàn khác so với Bùi Vị Trữ, bởi vì cô ấy đã làm những điều vô lý, ngược đời trong quá khứ, thậm chí còn bị em trai mình giảng dạy một phen nên bây giờ cô ấy mới có xu hướng muốn trả đũa.

Vì không hợp ý nhau nên chỉ trò chuyện vài câu ngắn ngủi, Bùi Gia Ninh ngáp dài một cái rồi đi lên phòng ngủ.

Bùi Vị Trữ ngồi trên ghế sô pha, dùng máy tính bảng xem qua những bức ảnh anh chụp ở Hạ Môn vài năm trước.

Lần đó anh đi cùng với Bùi Gia Ninh, hai người đã leo lên đỉnh núi để cắm trại và nhìn thấy mưa sao băng Perseids.

Anh xem kỹ các bức ảnh, nhìn thấy các vì sao rơi xuống như mưa.

Nhưng đúng như dự đoán, không có nhiều trùng hợp như vậy, những du khách ngẫu nhiên lọt vào ống kính máy ảnh không phải là Tống Hi.

Sau khi thức trắng đêm và gần như không ngủ vào đêm qua, Bùi Vị Trữ nằm trên ghế sô pha, chống tay lên trán một lúc.

Khi anh tỉnh dậy, ngoài trời đã rất sáng.

Nhìn thời gian, chắc là Tống Hi cũng dậy rồi nhỉ.

Bùi Vị Trữ chọn một số bức ảnh chụp mưa sao băng rồi gửi chúng cho cô, hành vi tiếp cận gần như không nói nên lời.

[Tôi tìm thấy một vài bức ảnh ngắm sao băng, tôi đến đó vào ngày 9 tháng 8, còn cô thì sao?]

Thói quen sinh hoạt của nhà họ Bùi vẫn rất quy củ, ngày nghỉ cũng không quá lười biếng.

Ba mẹ Bùi bận rộn với công việc của họ, ngay cả Bóng Tuyết cũng thức dậy, vùi đầu vào bát thức ăn cho chó của nó.

Bùi Gia Ninh cũng tỉnh dậy, cô ấy đi ngang qua với một ly sữa trên tay.

Cô ấy liếc nhìn Bùi Vị Trữ với vẻ mặt nghiêm túc, dùng ly sữa bò chỉ anh: "Là chị gái của em, chị phải nói với em một điều rằng. Cô gái đó của em ấy, nếu cô ấy tâm sự chuyện thầm thương trộm nhớ một người khác, có lẽ cô ấy đang khéo léo từ chối em đó."

Bùi Vị Trữ chọn ảnh trên tay một lát, anh không quan tâm gửi đi một tấm ảnh khác.

Trong ảnh là một bức tường dán đầy những mẩu giấy ghi chú.

Vì không có bức ảnh nào không thể gửi đi nên anh cũng không thu hồi lại, sau đó nói với Bùi Gia Ninh: "Không cần lo lắng mất công, chị đi ăn sáng đi."

Vừa nói, anh vừa chuyển máy tính bảng sang chế độ âm thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận