Thanh Thu

20.

Không phải ai cũng ngu ngốc như Thẩm Dịch.

Một hài nhi đủ tháng xuất hiện trước mặt mọi người.

Những người này đều đã từng tham dự lễ cưới của thái tử và nữ nhi con vợ lẽ nhà họ Thẩm.

Làm thế nào một đứa trẻ sinh non trong chưa đầy sáu tháng mà vẫn trông giống như một đứa trẻ đủ tháng?

Cái gì đúng, cái gì sai đã rõ ràng rồi, không còn gì để tranh cãi.

"Ngươi có thể hủy bỏ hôn ước, có thể nói cho ta cùng Chiêu Chiêu biết, trong lòng Thái tử đã có người khác.”

“Ngươi đừng bao giờ gài bẫy Chiêu Chiêu rồi ném nàng vào nơi diệt vong vĩnh viễn.”

"Lâm Liên Khê, ta đối với ngươi rất tốt, đưa ngươi vào cung tuyển phi, giúp ngươi thăng cấp. Nếu ngươi có chút cảm kích ta, Chiêu Chiêu sẽ không có kết cục như thế này.”

"Ngươi nợ ta, những gì ngươi nợ ta đều phải trả bằng mạng sống của ngươi!"

Ta nhanh chóng nhấc chân lên rồi dẫm xuống thật mạnh.

Ta nghe thấy thái tử gầm lên: "Không!"

Âm thanh của những chiếc xương gãy phát ra từ dưới chân ta.

Lâm Liên Khê không còn cử động nữa, một dòng m///áu lớn chảy ra từ dưới cơ thể nàng ta.

"Ngươi gi//ết mẫu thân ta, ngươi gi///ết mẫu thân ta, ta sẽ gi///ết ngươi!"


Thái tử lao về phía ta với đôi mắt đỏ hoe và dùng trường ki//ếm trên tay đ..ân thẳng và mặt ta.

Ta né thanh kiếm trong tay hắn bằng tay, chuyển hướng nó quay lại ngực hắn.

"Lúc bảy tuổi, ngươi đã thề với Chiêu Chiêu, đứa con bé bỏng của ta rằng chỉ cần ta gả Chiêu Chiêu cho ngươi, ngươi sẽ đối xử tốt với Chiêu Chiêu, không bao giờ khiến nàng thất vọng.”

"Nếu phản bội nàng, ngươi sẽ bị ngàn mũi tên xuyên qua mà ch//ết.”

“Bây giờ ngươi không những phản bội Chiêu Chiêu mà còn liên kết với những người khác để làm nhục nàng.”

"Ngươi đáng ch///ết!"

Ta rút ki///ếm ra một cách gọn gàng và đ///âm xuyên qua thái tử hàng trăm lần.

Cho đến khi trên ngực hắn xuất hiện một lỗ m///áu to như cái bát, ta mới ném ki//ếm xuống.

21.

Trong mắt hoàng đế tràn ngập s//át ý, nhưng hắn nói với ta:

"Vũ Thanh Thu, hiện tại ngươi đã xả giận, ta sẽ đưa nữ nhi của ngươi đi dưỡng bệnh. Ta sẽ bồi thường cho Chiêu Chiêu và phong nàng làm cách cách. Vũ Thanh Thu, ngươi cảm thấy như vậy có tốt không?"

“Công chúa?” Ta lẩm bẩm, “Ta muốn Chiêu Chiêu làm công chúa.”

Hoàng đế lập tức tỏ vẻ kinh hãi: "Vũ Ái khanh, đây là có ý gì?"

Ta rút kiếm từ thắt lưng ra chĩa vào hoàng đế: “Đương nhiên là để lập lại đất nước. Năm đó chính tổ tiên họ Lý của ngươi đã hèn hạ lừa tổ tiên họ Vũ của ta để chiếm ngai vàng.”

"Hôm nay, Vũ Thanh Thu có trách nhiệm sửa chữa lỗi lầm này."

Hoàng đế không ngừng hét lên: "Bảo vệ ta, bảo vệ ta!"

Nhưng người xung quanh hắn từ lâu đã bị người của ta âm thầm khuất phục.

Một hai vị trung thần đứng lên, cản trước mặt hoàng đế.

Nhưng Bạch Trung không bước tới, im lặng nhìn tất cả chuyện này như những người khác.

Tôi nhìn hai vị quan nói: “Năm mười bốn tuổi, ta chỉ huy ra trận đối đầu với giặc. Ta đã ở chiến trường mấy chục năm. Ngày nay, không phải ta không đánh giá cao công lao của trung thần, nhưng ta cũng thử mọi cách để kiểm tra điểm mấu chốt trong những chuyện này.”

"Mọi người phải thấy Hoàng đế đã nhúng tay vào chuyện này ra sao.”

“Lấy danh nghĩa tình yêu của ta dành cho Thẩm Dịch, hắn muốn xem ta có thể vì Thẩm Dịch đến đâu mà bức hại người thừa kế duy nhất của ta, hai người, những người như vậy có đáng để các người bảo vệ không?”

“Kết quả trận chiến đã được định đoạt, ngươi có muốn ch///ôn cùng hắn không?”

"Vũ Thanh Thu, nếu ngươi gi///ết ta, ngươi sẽ không sợ thiên hạ mọi người chỉ trích khắp nơi nơi sao?”

Ta nhìn vị hoàng đế đang giận dữ và bình tĩnh nói: "Ta bảo vệ đất nước này. Người dân sẽ chỉ vui mừng khi ta, vị thánh bảo trợ của họ, lên ngôi và sẽ không bao giờ rơi nước mắt trước cái ch///ết của ngươi."


Nói xong ta lao về phía hoàng đế và đ//âm hắn.

Hai vị trung thần đứng bên cạnh hắn vừa rồi đã tránh đi.

Hoàng đế sợ hãi và tức giận, muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Tuy nhiên, hắn ta chây ỳ lười biếng quanh năm nên không phải là đối thủ của ta.

Ki///ếm đ///âm vào ngực hoàng đế, hắn cũng đáng ch..et, đáng ch//ết như thái tử của hắn.

Ta thuận theo ý dân mà lên ngôi hoàng đế, phong Triệu Chiêu làm công chúa.

Vào ngày phong thánh, Chiêu Chiêu bất ngờ đến gặp ta.

"Vũ Thanh Thu."

Khi tên của ta thốt ra từ miệng Chiêu Chiêu, ta rất lo lắng, nhưng đồng thời, ta cảm thấy thật hợp lý.

Ta biết điều ta lo sợ nhất đã đến.

22.

"Vũ Thanh Thu, ta không phải Thẩm Chiêu. Khi ngươi đem nàng ra khỏi phủ Trung Nghĩa Hầu, nàng đã ch//ết rồi.”

“Hơn nữa ta là một linh hồn tồn tại dựa vào sự không cam lòng và oán hận của thế giới. Ta có được sức mạnh nhờ sự không cam lòng và oán hận của Thẩm Chiêu để giúp nàng hoàn thành việc báo thù.”

"Sự bất mãn và oán hận của tất cả những người bị ngươi gi///ết trong khoảng thời gian này mạnh mẽ đến mức ta có thể hấp thụ nó, vì vậy ta ban cho ngươi một điều ước."

Không cần suy nghĩ, tôi đáp: “Xin Thần cho ta trở về ngày ta được lệnh ra trận cách đây mười năm”.

Ngay khi Chiêu Chiêu kể lại những gì Thẩm phu nhân đã làm với con bé, ta đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Những gì Chiêu Chiêu nói tiếp theo đều là mục tiêu, sau khi Chiêu Chiêu chỉ ra rằng Thẩm Nhu không phải là con ruột của Thẩm Dịch và nàng sẽ ch///ết sau khi Thẩm Dịch và tôi quay lại với nhau, ta biết đó không phải là Chiêu Chiêu của ta.

Nói chính xác hơn, trong cơ thể của Chiêu Chiêu còn có một người khác, người đó không hề có ác ý với ta và Chiêu Chiêu, thậm chí còn giúp ta và Chiêu Chiêu trả thù.


Ta đang háo hức chờ đợi Thần linh cho ta trở lại mười năm trước.

"Vũ Thanh Thu, ngươi có bằng lòng từ bỏ ngai vàng vừa mới đoạt được không?"

Vị thần hỏi ta một cách không chắc chắn.

"Ta nguyện ý, ta nguyện ý!" Chưa kể vị trí của vị hoàng đế này là vị trí thống trị đất nước, ta cũng sẵn lòng nhìn thấy con gái mình.

Mắt ta đột nhiên tối sầm lại và ngay lúc đó ta mở mắt ra lần nữa.

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn hồng hồng nắm chặt lấy vạt áo choàng của ta.

"Mẫu thân, đừng bỏ Chiêu Chiêu... Đưa Chiêu Chiêu đi cùng..."

Ta không ngần ngại bế Chiêu Chiêu lên ngựa.

Gia nhân Thẩm gia vội vã bước theo, ngăn cản ta.

Ta giơ roi quất vào mọi người trong nhà họ Thẩm, rồi ra lệnh cho quân Vũ gia phía sau:

"Quân đội Vũ gia nghe theo mệnh lệnh của ta, xâm chiếm hoàng thành và cung điện, bắt hoàng đế, bắn ch///ết thái tử, ch///ém ch///ết mọi người trong Thẩm gia!"

Bây giờ ta trở lại, đương nhiên muốn đoạt lại những gì thuộc về Vũ gia.

Kiếp trước ta có thể g///iết bọn họ một lần, thì kiếp này ta sẽ gi///ết bọn họ lần thứ hai!

(Hết)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận